Võ Đạo Đan Tôn

Hắn dừng bước, tinh thần lực phóng thích tới mức tận cùng, cẩn thận tìm kiếm nơi thanh âm phát ra.

Thanh âm tiếng quát vang lên, sau đó là tiếng cười to càn rỡ của hai nam tử.

- Ở sườn bên trái!

Lâm Tiêu tiến lên hai bước, đã cảm giác thanh âm quen thuộc, hắn nghe được đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Chém thẳng một đao lên vách tường thông đạo bên trái, lộ ra một lỗ thủng cao chừng nửa người, lại chém thêm hai đao, trong chớp mắt Lâm Tiêu đã
xuyên qua.

Quả nhiên đi tới chỗ này thanh âm đã rõ ràng hơn một ít.

- Còn ở bên trái!

Lâm Tiêu không chút do dự, tiếp tục chém một đao…

Giờ phút này cách bên trái Lâm Tiêu hơn mười thước, khoảng cách chừng
hai thông đạo ngay một lối rẽ thật lớn, ở lối rẽ có một thạch thất.

Trong thạch thất có một nữ tử xinh đẹp đang bị hai nam tử ngăn chặn bên trong, vẻ mặt nàng vô cùng kinh hoảng.

Trên mặt thiếu nữ tràn đầy mồ hôi, trên áo đã bị xé rách, có chút chật
vật, chỗ bị xé rách ngẫu nhiên lộ ra vùng tuyết trắng kinh diễm, khiến
người nổi lên dục hỏa.

Ở cửa thạch thất, một thanh niên đứng chặn ngang cửa không cho người đi
ra, còn một thanh niên tay cầm bảo kiếm, thần sắc tà dâm nhìn thiếu nữ,
đôi mắt tràn đầy dâm quang, hận không thể lập tức xé bỏ hết quần áo
thiếu nữ hung hăng chà đạp nàng một phen.

Mà ở trung ương thạch thất có một thạch thai, trên thạch thai tản ra
chân khí nguyên thạch kinh người, nhưng thanh niên trong phòng lại làm
như không nhìn thấy, chỉ chằm chằm nhìn vào thân thể thiếu nữ.

- Tiểu mỹ nhân, thực lực không tệ, đáng tiếc ngươi gặp phải Điền Quang
này, hơn nữa bên chúng ta có hai người, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, chỉ cần ngươi theo ta, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là dục tiên dục tử, ha ha…

Thanh niên mặc áo trắng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, cười dâm nói.

- Tên súc sinh ngươi đi chết đi, cho dù chết ta cũng sẽ không tiện nghi ngươi!

Sắc mặt thiếu nữ như sương lạnh, đồi ngực tức giận phập phồng, tận sâu
trong đáy mắt đầy vẻ thất kinh, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.

Thiếu nữ cắn môi, trong lòng bắt đầu tuyệt vọng.

- Điền Quang, nhanh một chút, chờ xong việc chúng ta đi nhanh lên!

Thanh niên đứng ngoài cửa thúc giục:

- Trước không cần giết chết nàng, chờ ta cũng chơi qua rồi nói sau.

- Ngươi yên tâm đi, mỹ nhân như thế ta muốn chậm rãi nhấm nháp, nhất định sẽ lưu lại cho ngươi.

Thanh niên cười dâm đãng vung trường kiếm.

Xuy…

Từng đạo kiếm quang tầng tầng nghiền áp tới.

Thiếu nữ toàn lực ngăn cản nhưng bất lực, cắn chặt răng định vung trường kiếm cắt ngang cổ họng của mình.

Điền Quang thấy vậy vung trường kiếm đẩy thanh kiếm trong tay thiếu nữ, nhe răng cười nói:

- Tiểu mỹ nhân, ở trong tay ta dù ngươi muốn chết cũng không dễ dàng!

Trong mắt thiếu nữ hiện lên vẻ tuyệt vọng, đúng lúc này…

Oanh long…

Tiếng vang đinh tai nhức óc, đem ba người trong thạch thất làm hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong thông đạo bên ngoài bụi mù tràn ngập, trên vách tường bên phải thông đạo xuất hiện một lỗ thủng thật lớn, một thiếu niên mặc áo xanh tay cầm chiến đao chậm rãi đi ra, ánh mắt sắc
bén nhìn vào thạch thất.

Người tới chính là Lâm Tiêu.

Điền Quang cùng thanh niên còn lại liếc nhau, nhìn chằm chằm Lâm Tiêu,
cảm giác thực lực đối phương chỉ là tam chuyển đỉnh phong, thoáng thở ra nhẹ nhõm.

- Các hạ, không cần xen vào việc của người khác, kết giao bằng hữu thế
nào? Sao không làm như không nhìn thấy mà đi, ngày sau sẽ dễ gặp lại!

Thanh niên đứng ở cửa vung trường kiếm quát.

Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn vào trong thạch thất, nhìn vào chỗ thiếu nữ kia, không ngờ lại là Trần Tư Tư!

- Khó trách khi nãy cảm giác có chút quen thuộc.

Diễn cảm Lâm Tiêu thật lạnh lùng.

- Lâm Tiêu!

Hoàn toàn khác hẳn vẻ bình tĩnh của Lâm Tiêu, nguyên bản trong lòng Trần Tư Tư đã hoàn toàn tuyệt vọng, giờ phút này nhìn thấy Lâm Tiêu trong
lòng nàng liền dâng lên hi vọng, nhịn không được kích động hô to.

Vào lúc này Lâm Tiêu đột nhiên xuất hiện, làm cho Trần Tư Tư chẳng khác gì gặp được người thân của mình.

- Ân? Bọn hắn quen biết?

Thanh niên đứng ở cửa sắc mặt trầm xuống, lập tức cảm thấy không ổn.

- Chết!

Biết sự tình không dễ giải quyết, thanh niên quát lên một tiếng chói
tai, hóa thành tia chớp bay vút về hướng Lâm Tiêu, không hề có chút do
dự.

Trường kiếm run lên, phút chốc kiếm quang đầy trời, như một con sông dài thổi quét chung quanh Lâm Tiêu.

- Bại hoại!

Lâm Tiêu khẽ quát một tiếng, ánh mắt nheo lại hiện lên vẻ lạnh lùng.

- Trảm!

Hắn bước lên một bước, không chút do dự chém ra một đao.

Hưu…

Đao ảnh thật lớn va chạm cùng kiếm quang của đối phương, phanh một
tiếng, kiếm khí nháy mắt bạo vỡ, đao ảnh nhanh như chớp xẹt qua đầu đối
phương.

Phốc xuy…

Đầu người bay lên cao, thi thể vô lực ngã xuống.

Một chiêu đã giết chết võ giả tam chuyển đỉnh phong tại chỗ.

- Sao có thể?

Trong thạch thất, thanh niên áo trắng sắc mặt đại biến, thậm chí vì quá khiếp sợ mà ho khan.

Một chiêu miểu sát đồng bạn của hắn, đây là thực lực gì? Chỉ sợ bản thân hắn cũng không qua được ba chiêu trong tay đối phương.

Trần Tư Tư nhìn thấy cảnh này vừa khiếp sợ lại vừa vui sướng.

- Các hạ, tha cho ta một mạng, ta cam đoan lập tức liền rời đi…

Thanh niên kia làm sao còn dám cuồng vọng, trên mặt lộ vẻ sợ hãi nói, nhưng tận đáy mắt hiện tia giả dối, lời còn chưa dứt…

- Sưu…

Thanh niên không lao ra cửa phòng ngược lại xoay người đánh về hướng Trần Tư Tư.

- Không!

Trần Tư Tư sắc mặt đại biến, cắn răng vung trường kiếm điên cuồng ngăn cản, lại bị đối phương dễ dàng đẩy ra.

- Ngươi dám động thủ, lão tử giết nàng!

Cùng lúc đó trong thạch thất vang lên thanh âm tiếng hét lớn của thanh niên, hai bàn tay chụp vào cổ Trần Tư Tư.

Khác với khi nãy bị lửa dục đốt người, lần này mục đích của hắn chỉ vì mạng sống.

- Chuột nhắt!

Sắc mặt Lâm Tiêu không chút thay đổi, vung đao chém ra.

Trong thạch thất, bàn tay Điền Quang sắp chộp trúng cổ Trần Tư Tư, đột
nhiên thân thể phát lạnh, không còn tri giác, một tia đao quang lướt qua thân thể hắn, chém thẳng lên vách tường không xa.

Trên vách tường hiện lên vết đao dài hơn hai thước vô cùng rõ ràng.

Trần Tư Tư phát hiện khác thường, vận chuyển nguyên lực vội vàng nhảy ra sau.

Ngay sau đó…

Thân hình Điền Quang bị chém thành hai nửa, vết thương thật bóng loáng, máu tươi phun tung tóe.

Trần Tư Tư há hốc miệng không dám tin.

- Ngươi không sao chứ?

Lâm Tiêu chậm rãi đi vào thạch thất.

- Ta…ta không sao, đa tạ!

Trần Tư Tư mím môi, ánh mắt nhìn Lâm Tiêu vô cùng phức tạp, nếu không có hắn chỉ sợ nàng đã gặp độc thủ, hơn nữa thủ đoạn của đối phương làm cho nàng không dám tưởng tượng.

- Đều cùng nhau tới từ Hiên Dật quận thành, không cần khách khí.

Lâm Tiêu lắc đầu, tìm kiếm thi thể của hai người.

Tình huống như vừa rồi, cho dù không phải đệ tử Hiên Dật quận hắn cũng
sẽ ra tay, hắn không phải tùy tiện làm người tốt, nhưng thân là nam nhân nếu gặp nữ nhân bị vũ nhục mà không ra tay giúp đỡ, thật không phù hợp
tâm tính của chính hắn.

Đồ vật của hai thanh niên thật ít ỏi, ngoại trừ một bình đan dược cũng không còn gì khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui