Võ Đạo Đan Tôn

- Bạo!

Một tiếng quát chói tai, thân ảnh Lâm Tiêu nổ tung hóa thành ba đạo tàn ảnh bắn ngược ra ba phương hướng.

Xuy xuy xuy…

Xem thường hai tàn ảnh khác, hơn mười dây mây trực tiếp đánh tới chân thân Lâm Tiêu.

- Dây mây này có thể phân biệt chân thân của ta!

Trong lòng Lâm Tiêu giật mình, ánh mắt ngưng tụ, chiến đao chém ra nhanh như chớp.

Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!

Đối mặt những sợi dây nhanh như thiểm điện kia, Lâm Tiêu không thi triển Luân Hồi đao quyết mà dùng Nghênh Phong Nhất Đao Trảm.

Đao ý tràn ra, chiến đao như trận gió lướt tới nháy mắt chặt đứt hơn mười dây mây.

Hưu hưu hưu…

Còn lại hơn hai mươi dây lập tức quấn chặt lấy toàn thân Lâm Tiêu.

Sợi dây như ngón cái gắt gao bao trùm thân hình Lâm Tiêu, không ngừng co rút lại, lực quấn siết chặt, phảng phất như muốn siết chết hắn.

- Lực lượng thật lớn!

Bởi có Thanh Nguyên giáp trên người, đại bộ phận lực lượng siết chặt bị
Thanh Nguyên giáp hấp thu, nhưng mặc dù là như thế vẫn còn hơn hai mươi
dây quấn quanh, làm Lâm Tiêu có cảm giác hít thở không thông.

Vẻ mặt hắn lạnh lùng băng sương, dù bị quấn chặt nhưng không chút thay đổi, chiến đao huy động lại chặt đứt bảy tám dây.

Chỉ còn lại không tới hai mươi dây.

Hưu hưu hưu…

Lúc này xa xa bay tới một đạo kiếm quang, phốc phốc chém lên dây, chỉ tiếc uy lực không lớn, chỉ chặt đứt ba bốn dây.

Là Trần Tư Tư cắn răng ra tay.

Bởi vì đại bộ phận dây mây tấn công Lâm Tiêu, nhóm người Chu Chỉ bị công kích ít hơn nhiều, nhưng rất nhanh cũng gặp phải nguy hiểm.

- Lâm Tiêu chịu đựng!

Thanh âm Chu Chỉ vang lên, một đạo kiếm quang quét qua, đem bảy tám dây sau lưng Lâm Tiêu đều chặt đứt.

Lâm Tiêu lập tức cảm giác trói buộc trên người giảm xuống, trên tay khôi phục lực lượng, chỉ còn lại bảy tám dây mây đang quấn chặt hắn.

Một đao chặt đứt bảy dây bên hông, hắn chỉ lưu lại một dây cuối cùng, cùng lúc đó ba mảnh Ô Nguyên Toa cũng lặng yên thu hồi.

Cho dù Chu Chỉ không ra tay, Lâm Tiêu cũng có thể dùng Ô Nguyên Toa thoát thân.

Khoảng cách gần như vậy, tam phẩm tinh thần lực căn bản không cần tiêu
hao quá nhiều, uy lực của Ô Nguyên Toa có thể dễ dàng chặt đứt dây mây,
mà loại dây này lại không thể ngăn cản được tốc độ cực nhanh lại sắc bén dị thường của nó.

- Lâm Tiêu, nhanh lui ra!

Nhìn thấy Lâm Tiêu không chặt đứt luôn sợi dây cuối cùng mà bị dây kéo vào đại thụ, mọi người lập tức kinh hô lên.

- Sưu!

Nhóm người Chu Chỉ tràn đầy lo lắng, lại lao vào phạm vi công kích của dây mây.

Xuy xuy xuy…

Dây mây bao phủ đầy trời, lại có vài chục dây từ trong rừng bắn ra quấn quanh nhóm người Chu Chỉ.

- Đáng giận!

Bốn người Chu Chỉ liên tục ra tay, kiệt lực ngăn cản.

Khi sợi dây sắp kéo Lâm Tiêu vào trong bụi cây rậm rạp, Lâm Tiêu đột nhiên xuất thủ.

Chiến đao cuộn lên, dễ dàng chặt đứt sợi dây cuối cùng, ánh mắt hắn sắc
bén, thân hình hóa thành thiểm điện lao về phía rễ cây đại thụ quỷ dị
kia.

- Trảm!

Gầm lên giận dữ, hai mắt Lâm Tiêu trợn trừng, nháy mắt thi triển thức thứ hai Nhật Nguyệt Luân Hồi đao.

Chiến đao của hắn hung hăng chém thẳng vào trong gốc cây khổng lồ trước mặt.

- Ngang!

Chiến đao xâm nhập thân cây, cả gốc đại thụ đột nhiên phát ra tiếng hí
bén nhọn khủng bố, một cỗ âm ba khí lãng lan tràn khuếch tán, nhảy vào
trong đầu Lâm Tiêu, thậm chí còn mang theo cỗ tinh thần trùng kích.

Hơn trăm dây mây trên thân cây hoàn toàn bỏ qua tấn công bốn người Chu Chỉ, như phát điên vũ động công kích Lâm Tiêu.

Đồng thời vị trí bị Lâm Tiêu chém vỡ tràn ra máu tươi, nhìn thật ghê người.

Âm ba mãnh liệt mang theo tinh thần trùng kích khiến bốn người Chu Chỉ
choáng đầu hoa mắt, Chu Chỉ còn may, ba người Hùng Vĩ thiếu chút nữa đã
ném đi vũ khí, mất sức chiến đấu.

- Đao ý!

Tinh thần lực ngăn cản tinh thần trùng kích của thụ yêu, đôi mắt Lâm
Tiêu trợn trừng, Cửu Chuyển Huyền Công tam chuyển vận hành tới cực hạn,
đồng thời đem đao ý điên cuồng tràn ra, hoàn toàn chặt đứt sinh cơ của
thụ yêu.

Phốc xuy…

Một đạo đao mang lướt qua thân cây, kéo ra một khe rãnh dài hơn mười thước dưới đất.

Thân đại thụ khổng lồ cao tới mấy chục thước bị một kích của Lâm Tiêu
hoàn toàn chặt đứt, thân cây khổng lồ ầm ầm sụp đổ, dây mây điên cuồng
tấn công nháy mắt như mất đi khí lực, xụi lơ buông xuôi, không còn khí
tức.

Thân cây khổng lồ ngã xuống đất, trong ánh mắt kinh ngạc của năm người,
toàn bộ lá cây nhánh cây tan thành tro bụi, bốn thi thể trong tán cây
bại lộ đi ra.

- Đây là…Hà Yến!

Nhìn thấy một cỗ thi thể bên trong, Chu Chỉ kinh hô, người này mặc áo
đỏ, chính là Hà Yến cùng đến từ huấn luyện doanh thiên tài Hiên Dật quận thành, bài danh ba mươi tám, chẳng qua giờ phút này Hà Yến bị vài dây
mây quấn chặt, khí huyết biến mất, chỉ còn lại xương bọc da, nhìn qua
chẳng khác gì bộ xương khô, đã không còn nửa điểm sinh cơ.

Đôi mắt của nàng lồi ra ngoài, mặt đầy tơ máu, miệng há hốc, thân thể
vặn vẹo, hiển nhiên trước khi chết đã thừa nhận thống khổ thật lớn.

Lá cây hóa thành tro bụi, cả nhánh cây, thân cây cùng dây mây nhanh
chóng tan rã, khô héo, cuối cùng biến thành tro tàn biến mất trong hư
không.

Ba tháp…

Một viên tinh hạch màu đỏ lớn như nắm tay trẻ con rơi xuống đất, nhìn qua thật diễm lệ.

- Tinh hạch yêu thụ? Cũng giống như yêu đan yêu thú sao? Hay là tương tự yêu hạch của yêu thú?

Trong truyền thuyết yêu thú đột phá cửu tinh đạt tới vương cấp, yêu đan sẽ ngưng tụ thành yêu hạch, có được uy lực khó lường.

Cầm lấy tinh hạch, Lâm Tiêu thật cẩn thận quan sát nhưng không nhìn ra
được gì, nhưng khí tức lại không đặc biệt mãnh liệt chút nào.

- Lâm Tiêu, ngươi không sao chứ?

Mọi người lo lắng đi tới hỏi.

- Ta không sao.

Lâm Tiêu lắc đầu.

Bởi vì thụ yêu bị Lâm Tiêu giết chết, vì vậy tinh hạch cũng là chiến lợi phẩm của hắn.

- Thiên Mộng bí cảnh thật đúng là quỷ dị, lại có sinh mệnh thể kỳ lạ như vậy.

Nhìn thi thể Hà Yến, mọi người không nhịn được cảm khái, trong lòng sinh ra tia sầu não.

Lâm Tiêu gật đầu, yêu thụ này không đáng sợ, đáng sợ chính là cảm giác
cùng tinh thần lực căn bản không dọ thám được sự tồn tại của nó, nếu
ngay ban đầu bị hơn trăm dây mây quấn chặt, dù là hắn cũng rất khó chạy
thoát, cũng may thực lực của yêu thụ không quá mạnh mẽ.

Đào hố chôn cất thi thể Hà Yến, mọi người rất nhanh rời đi.

Ở trong Thiên Mộng bí cảnh từng gặp qua sinh tử của rất nhiều người, bọn họ không có thời gian cũng không có tâm tư sầu não thương tiếc cho ai.

Sơn mạch liên miên, địa vực mở mang, năm người đi mãi suốt bảy ngày mới đến khu vực của Thiên Mộng Thánh Thụ.

Dọc theo đường đi năm người cũng gặp phải không ít nguy hiểm, nhưng cuối cùng hữu kinh vô hiểm thoát ra, an toàn đi tới thung lũng trung tâm sơn mạch.

Đây là một mảnh đất trống vô cùng mở mang, hoa cỏ tràn đầy, xa xa nhìn
lại ở trung tâm đất trống có một gốc đại thụ khổng lồ xuyên thẳng trời
xanh, cuồn cuộn mênh mông.

- Chạy đi đâu?

Lúc này trên mảnh đất trống cách xa mười dặm đột nhiên vang lên thanh âm tiếng quát chói tai, chỉ thấy ba gã võ giả đang hùng hổ truy đuổi một
thiếu niên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui