Võ Đạo Đan Tôn

Tư Không Hạo càng đánh càng kinh hãi, nguyên lực nháy mắt vận chuyển tới cực hạn.

- Xú tiểu tử, đón ta một chiêu này!

Hai tay hoành trước ngực, Tư Không Hạo hét lớn một tiếng, tầng mây màu đen nháy mắt hội tụ chung một chỗ, hình thành viên cầu tối đen như mực, chân khí chảy xuôi, nguyên lực dao động làm cho người ta có cảm giác vô cùng nguy hiểm, nhanh như chớp oanh về hướng Lâm Tiêu.

- Không gì hơn cái này!

Trải qua hơn mười chiêu giao thủ, Lâm Tiêu đã hiểu được thực lực của Tư Không Hạo, trong mắt tuôn ra tinh mang, hai tay cầm đao nhắm ngay viên cầu chém ra.

Tứ Quý Luân Hồi đao.

Xuy…

Đao mang sáng ngời, đao ý gia thân, chiến đao tuôn ra hào quang chói mắt, một thanh đao mang thật lớn hình thành trong hư không, hung hăng bổ lên viên cầu màu đen.

Viên cầu cấp tốc dao động, liên tiếp phát ra tiếng rít ầm ĩ, ngay sau đó ầm ầm nổ tung, hóa thành nguyên lực tối đen tán loạn khắp nơi.

- Sao có thể?

Tư Không Hạo chấn động, trong ánh mắt khiếp sợ của hắn, chiến đao phá vỡ viên cầu thế đi không giảm, nhanh như chớp đi tới trước người hắn.

- Chặn!

Tốc độ đao mang cực nhanh, nhanh tới mức không kịp phản ứng, Tư Không Hạo vung song chưởng hình thành một đạo phòng ngự chắn ngay trước người.

Phốc xuy…

Ngay sau đó thân hình hắn như viên đạn pháo bay ngược ra sau, tay áo dập nát, trên cánh tay xuất hiện hai vết đao thấy xương, máu tươi phun trào như suối.

- Đi!

Trên mặt mang theo kinh hãi, Tư Không Hạo không dám quay đầu lại, nương theo lực trùng kích bay vào trong một thông đao, trong nháy mắt đã không thấy bóng người.

- Thương…

Chiến đao vào vỏ, Lâm Tiêu cũng không thèm truy kích đối phương, xoay người đi vào một thông đạo khác.

- Đáng giận, tiểu tử kia rõ ràng mới thăng cấp hóa phàm sơ kỳ, như thế nào lại đáng sợ như vậy?

Tán loạn bên trong thông đạo, liên tiếp lao ra xa hơn mười dặm, thân hình Tư Không Hạo mới dừng lại.

Nhìn miệng vết thương trên tay, khuôn mặt hắn dữ tợn, đoạt bảo không thành còn bị đánh thương, với hắn mà nói chính là sỉ nhục.

- Cũng may lúc ta giao thủ với Lâm Tiêu không ai chứng kiến, nếu không một khi truyền đi ra, mặt mũi của ta để vào đâu.

Tư Không Hạo oán hận, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, cười hắc hắc:

- Đúng rồi, Võ Lăng quận Kim Minh năm lần bảy lượt muốn đánh chết tiểu tử kia vẫn chưa thành công, nếu lần này hai người gặp được, chỉ sợ là cuộc chiến sinh tử đi.

Bất kể là ai chết, đối với Tư Không Hạo mà nói là chuyện đáng hưng phấn, đương nhiên, nếu hai người lưỡng bại câu thương, ôm nhau cùng chết thì không thể tốt hơn.

Đánh lui Tư Không Hạo, Lâm Tiêu dựa theo trực giác bản năng đi nhanh trong thông đạo, trong cảm giác của hắn, tầng ba còn bảo vật chưa bị phát hiện, bảo vật ba động mơ hồ hấp dẫn lấy hắn.

Đi tới trước, rẽ trái, rẽ phải, đi ngược lại…

Lâm Tiêu nhiễu tới nhiễu lui muốn hôn mê, tiêu phí nửa canh giờ vẫn không thu hoạch được gì, nhưng nương vào cảm giác mẫn tuệ, Lâm Tiêu cảm thụ được bảo vật cách mình ngày càng gần, tựa hồ ở cách đó không xa.

Ông…

Lại thêm ba động truyền tới, bị tinh thần lực cường đại của hắn kịp thời bắt giữ.

- Ở phía trước!

Lâm Tiêu bay nhanh về phía trước, chỉ sau vài lần hô hấp, một tòa thạch thất thật lớn xuất hiện ngay trước mặt của hắn.

Thạch thất vô cùng rộng rãi, cao hơn mười trượng, rộng trên trăm trượng, ở giữa có một thạch đài, trên thạch đài có một quang cầu lơ lửng, bên trong có quyển bí tịch màu đỏ.

- Lại là một quyển bí tịch!

Lâm Tiêu thoáng dao động, lần này không xui xẻo như vậy đi?

Vừa nghĩ tới đây, hắn nhảy lên đài cao.

Ca sát…

Bạch sắc quang cầu vỡ vụn, Lâm Tiêu cầm quyển bí tịch trong tay.

- Long Tượng luyện thể, địa cấp trung giai vũ kỹ, phân chia năm tầng, là một môn vũ kỹ luyện thể cực kỳ cường đại, tu luyện cần thật nhiều nguyên lực, thông qua cải tạo thân thể tiến hành gia tăng cường độ phòng ngự, gia tăng sức lực võ giả, luyện tới tầng năm có được lực lượng mười long mười tượng, sức lực vượt qua mười vạn cân!

- Cái gì? Luyện tới tầng năm có được sức lực mười vạn cân?

Trong lòng hắn khiếp sợ, mừng rỡ điên cuồng.

- Có Long Tượng luyện thể, khuyết điểm phòng ngự yếu nhược của ta có thể bù đắp lại, chẳng những gia tăng phòng ngự, còn tăng cường sức lực, đến khi luyện đại thành, một quyền có thể giết chết võ giả cùng cấp!

Trong lòng hắn cảm thấy thật hài lòng.

Đồng thời hắn đã có hiểu biết về cách thiết trí bảo vật trong cung điện này.

Tầng một là địa cấp đê giai bí tịch, tầng hai là địa cấp trung giai, tầng ba là địa cấp trung giai có thể so sánh với Cửu Chuyển huyền công.

Nếu đổi thành vũ khí, tầng hai là vũ khí lục giai, tầng ba hẳn là vũ khí lục giai cực phẩm.

Nghĩ tới đây, hắn đem bí tịch cất vào lòng, xoay người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, một đạo kim sắc kiếm quang xuất hiện bắn tới, khiến toàn thân Lâm Tiêu nổi da gà, cảm giác được nguy hiểm.

Thần sắc hắn không thay đổi, chiến đao bay ra nháy mắt va chạm cùng kiếm quang, sau đó cùng nhau biến mất.

- Là ngươi, Kim Minh!

Ánh mắt hắn nhìn ra cửa thạch thất, liền thấy chính là Kim Minh.

Cùng lúc đó một thân ảnh cùng xuất hiện, chính là thủ tịch đệ tử Sóc Phương quận Tử Xa Sơn.

- Ân? Bảo vật bị người cướp đi? Là đệ tử lĩnh ngộ đao ý của Hiên Dật quận!

Tử Xa Sơn thấy thế thần sắc khựng lại, đứng nguyên ngoài cửa, không tùy tiện nhảy vào thạch thất.

- Lâm Tiêu, không ngờ là ngươi!

Kim Minh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, trong mắt lộ ra vui mừng, nhe răng cười nói:

- Không nghĩ tới ngươi đi lên tầng ba, lần này xem ngươi còn chạy đi đâu, giao ra bí tịch, ta lưu cho ngươi toàn thây!

- Ha ha, giao ra bí tịch? Ngươi không phải đang nói chuyện cười đi?

Lâm Tiêu lộ vẻ tươi cười hưng phấn:

- Thật tốt quá, lại cho ta gặp ngươi ở đây, thật sự là ông trời có mắt!

- Thật tốt quá?

Kim Minh ngẩn ra, không ngờ Lâm Tiêu sẽ nói lời này, trong tưởng tượng của hắn Lâm Tiêu hẳn phải vô cùng hoảng sợ, cầu xin tha thứ, nhưng biểu hiện của Lâm Tiêu bây giờ làm cho hắn ngoài ý muốn.

- Xem ra là ngươi không muốn giao ra sao?

Kim Minh khinh thường cười lạnh, trong mắt toát ra sát khí dày đặc:

- Nhưng ngươi có giao hay không cũng giống nhau, chết cho ta!

Rống to một tiếng, Kim Minh chém ra một kiếm.

Xuy lạp…

Trong hư không xuất hiện một đạo kim sắc lưu quang, lưu quang rung động nhanh như chớp bắn về phía Lâm Tiêu, không khí như bị chia tách, hình thành hai cỗ bạch sắc khí lãng.

- Chút tài mọn!

Lâm Tiêu nhảy xuống, tay phải bổ ra một đao, dễ dàng chém vỡ kiếm khí của Kim Minh thành nát vụn.

- Hôm nay ta sẽ tính nợ với ngươi!

Lâm Tiêu đi thẳng tới phía trước, bước chân kiên định, thần sắc băng sương.

- Ân? Một đao vừa rồi…

Tử Xa Sơn đứng bên ngoài nhìn thấy, ánh mắt ngưng tụ, lập tức nhận ra vẻ khác thường của Lâm Tiêu.

- Nguyên lai ngươi thăng lên hóa phàm sơ kỳ, đây là nơi phát ra dũng khí cho ngươi khiêu chiến ta sao? Thật sự là buồn cười, đừng nói ngươi thăng lên hóa phàm sơ kỳ, dù là hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui