Võ Đạo Đan Tôn

Xích Phong gật gật đầu, thở dài một hơi:

- Nhóm đệ tử có tiền đồ của Hiên Dật quận chúng ta gần đây cũng chỉ có vài người, Lý Dật Phong đã xem như người nổi bật, năm đó Tân Vệ thành có Lâm Thiên thiên phú không tệ, chỉ tiếc sau lại…

- Năm đó chuyện của Lâm Hiên chỉ tiếc ta không kiên trì.

Thái Thúc Ngọc thở dài một hơi:

- Bây giờ nói gì cũng đã chậm, cũng may đệ đệ của Lâm Hiên là Lâm Tiêu cũng đã gia nhập Võ Điện, hơn nữa còn đi vào huấn luyện doanh thiên tài, trước đó không lâu được lựa chọn đi Thiên Mộng bí cảnh, luận thiên phú tựa hồ còn không kém hơn đại ca của hắn, xem như là chuyện đáng giá vui sướng.

Xích Phong cười cười, vừa định nói chuyện, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.

- Điện chủ, có tình báo khẩn cấp!

Bên trong truyền vào thanh âm bẩm báo của một chấp sự.

- Tình báo khẩn cấp?

Thái Thúc Ngọc nhướng mày, nói:

- Vào đi.

- Dạ.

Một chấp sự tay cầm văn kiện đi nhanh vào phòng.

- Điện chủ, Xích Phong trưởng lão.

Chấp sự cung kính hành lễ, đem tình báo đặt lên trên bàn, sau đó lui ra ngoài.

- Không ngờ là tình báo khẩn cấp về việc thu thập bài danh huấn luyện doanh thiên tài.

Thái Thúc Ngọc thoáng ngạc nhiên, vung tay lên, dùng thủ pháp độc hữu đem nguyên lực ấn ký tiêu trừ, sau đó mở ra xem.

- Đây là…

Vừa nhìn xem, hai mắt hắn chợt trợn to, đột nhiên phá lên cười:

- Ha ha, vui mừng, thật sự là vui mừng lớn ah.

Trong tiếng cười, hắn nâng tay đưa tình báo cho Xích Phong, vui sướng nói:

- Xích Phong, ngươi xem đi.

- Ồ?

Xích Phong nhướng mày, ánh mắt nhìn xuống.

- Bài danh thứ nhất phòng thí luyện, xông vào cửa thứ bảy.

- Bài danh ngọc bích thứ hai.

- Đây là…

Xích Phong ngẩn ngơ, trên mặt toát ra vẻ mừng như điên.

- Điện chủ, xem ra trời không quên Võ Điện Hiên Dật quận chúng ta!

- Ha ha…

Trong phòng, hai người nhìn nhau, đều cười thật lớn.

Cùng lúc đó tin tức Lâm Tiêu xông vào bài danh thứ nhất cũng nhanh như cơn lốc truyền khắp cao tầng các thế lực trong Hiên Dật quận, khiến oanh động cực lớn.

Đương nhiên, náo động này chỉ lưu truyền trong cao tầng, ở bên dưới vẫn không hề hay biết.

Khu cư trú đệ tử trong huấn luyện doanh.

- Lâm Tiêu lại xông vào cửa thứ bảy!

Sau khi Đông Phương Nguyệt Mính nghe được tin tức, thở phì phì trừng lớn hai mắt, nghiến răng, hai tay siết chặt lại.

Đối với nàng mà nói phần thưởng trong trại không có gì quan trọng, dù sao cha nàng là Hiên Dật quận vương, nàng không thiếu tài nguyên, duy nhất làm nàng chú ý chính là bài danh.

- Không nghĩ tới ta lại bị Lâm Tiêu vượt qua!

Dù bài danh ngọc bích vẫn ở thứ nhất, nhưng nàng vẫn cảm nhận được áp lực, từ suốt hơn năm nay nàng luôn đứng thứ nhất, chưa có ai vượt qua được nàng, hiện tại nàng chỉ còn ba tháng là tốt nghiệp, cũng không hề gặp áp lực gì, chỉ muốn đạt tới hóa phàm trung kỳ đại thành là tốt nhất.

Không nghĩ tới trong lúc lơ đãng, Lâm Tiêu lại đẩy nàng rơi xuống thứ hai!

- Có ý tứ, thật thú vị, đã lâu không cảm thấy thích thú như vậy, ta cảm giác máu huyết cả người mình đều sôi trào lên rồi.

Đông Phương Nguyệt Mính siết chặt hai tay, nguyên bản trên khuôn mặt đang thở phì phì đột nhiên toát ra tia cười hưng phấn, giống như một đứa bé gặp được chuyện gì vô cùng thú vị.

- Lâm Tiêu phải không, tháng này vị trí thứ nhất trong bài danh thí luyện tạm thời tặng cho ngươi, chờ tháng sau ta nhất định sẽ đoạt lại.

Trong mắt Đông Phương Nguyệt Mính hiện lên vẻ hưng phấn.

Trên thực tế Đông Phương Nguyệt Mính xông vào cửa thứ sáu đã hơn một năm thời gian, chỉ còn một khoảng cách nhỏ là đột phá, vốn nàng dự định trong vòng ba tháng trước khi tốt nghiệp sẽ đột phá cửa thứ sáu, nhưng Lâm Tiêu hoành không xuất thế khiến cho nàng đẩy kế hoạch lên trước tiên, quyết định tháng sau nhất định phải xông qua cửa thứ bảy, hơn nữa bài danh phải vượt qua Lâm Tiêu.

Ngày hôm sau, Từ Bác đạo sư đã xuất hiện trước cửa lầu các của Lâm Tiêu.

- Lâm Tiêu, Vương An phó doanh chủ nhờ ta gọi ngươi qua đó.

Từ Bác cười a a nói.

Tuy rằng là đạo sư huấn luyện doanh, nhưng với thân phận hiện giờ của Lâm Tiêu địa vị đã không kém gì hắn, trọng yếu nhất là hắn cũng không thể so sánh với Lâm Tiêu.

Là đạo sư đầu tiên dẫn dắt nhóm đệ tử Tân Vệ thành như Lâm Tiêu, có thể xuất hiện thiên tài như vậy làm trong lòng Từ Bác cũng hưng phấn, vô cùng vui sướng.

- Vương An phó doanh chủ gọi ta?

Lâm Tiêu gật gật đầu, thay quần áo xong liền đi theo Từ Bác đến biệt thự của Vương An.

Một khắc sau, Lâm Tiêu đã ngồi trước mặt hắn.

- Lâm Tiêu, thật sự là không ngờ ngươi lại nhanh chóng xông vào cửa thứ bảy như vậy, làm nhóm lão gia hỏa như chúng ta đều phải chấn động.

Vương An hài lòng nhìn Lâm Tiêu mỉm cười nói.

- Đều nhờ có mấy vị đại nhân dạy dỗ, Lâm Tiêu mới có thành tựu hiện tại.

Lâm Tiêu đứng lên cảm kích nói, không hề có chút vẻ kiêu ngạo đắc ý.

Hắn cũng không phải nịnh nọt, nếu không có huấn luyện doanh cho hắn cơ hội đi vào Thiên Mộng bí cảnh lịch lãm, hiện tại chỉ sợ hắn còn đang loanh quanh tại tam chuyển đỉnh phong, nếu như hắn không gia nhập thiên tài huấn luyện doanh Hiên Dật quận, còn ở lại Tân Vệ thành, nói không chừng còn đang phiền não vì trùng kích tam chuyển hậu kỳ, chứ đừng nói tới có cơ hội đột phá hóa phàm sơ kỳ.

Đối với một võ giả mà nói, tài nguyên vĩnh viễn là mấu chốt trọng yếu nhất, thậm chí còn không kém hơn thiên phú.

- Được rồi, ngươi cũng không cần khiêm nhường.

Vương An cười xua tay, ý bảo Lâm Tiêu ngồi xuống, sau đó lấy ra một bình ngọc cùng một hộp ngọc.

- Lâm Tiêu, căn cứ huấn luyện doanh quy định, bất kỳ đệ tử nào chỉ cần xông vào cửa thứ bảy sẽ đạt được một viên lục phẩm đan dược cùng một món bảo vật lục giai.

Vương An cười nói:

- Đây là phần thưởng của ngươi, chẳng qua bởi vì cấp bậc của ngươi, đan dược lục phẩm đổi thành mười viên Nguyên Khí đan ngũ phẩm cùng giá trị, không biết ngươi có dị nghị gì không? Nếu như có dị nghị, hiện tại ngươi có thể nói ra, chúng ta có thể đổi lại Nguyên Khí đan lục phẩm, việc này tùy ở ngươi.

Vương An vuốt râu mỉm cười nhìn Lâm Tiêu.

Mấy tháng trước hắn ở nơi này vừa ban thưởng cho Lâm Tiêu lúc vượt qua cửa thứ sáu, không nghĩ tới qua vài tháng Lâm Tiêu đã tiến vào cửa thứ bảy, tiến bộ cực nhanh, cho dù là cường giả quy nguyên cảnh như hắn cũng phải kinh ngạc.

- Đệ tử không có ý kiến gì hết.

Lâm Tiêu lắc đầu.

Nguyên Khí đan lục phẩm đối với hắn hiện tại mà nói không thể sử dụng, cho dù hắn tu luyện Cửu Chuyển huyền công cũng vô dụng, dù sao nguyên khí ẩn chứa thật sự vô cùng đáng sợ.

Mà mười viên Nguyên Khí đan ngũ phẩm hắn có thể thừa nhận được, hắn tin tưởng tốc độ gia tăng của mình sẽ tăng hơn nhiều, nghĩ tới chính trong trại cũng có ý định này.

- Vậy là tốt rồi.

Vương An gật đầu, đặt bình ngọc cùng hộp ngọc đẩy tới trước mặt Lâm Tiêu, nói:

- Về phần bảo vật lục giai này, ngươi tự mình mở ra xem đi.

- Dạ.

Lâm Tiêu tò mò mở ra hộp ngọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui