Võ Đạo Đan Tôn

Chương 511: Hắc Long trại tiến công. (1)

- Dược đại sư, trường kiếm của ta đâu rồi? Nhị ca, ta muốn đi cứu nhị ca?

Lâm Nhu hai mắt vô thần, tràn đầy lo lắng.

Dược đại sư khẽ giật mình, hai mắt nhu hòa nhìn chằm chằm vào Lâm Nhu, trong nội tâm thở dài một tiếng, khàn khàn nói:

- Lâm Nhu, ngươi tỉnh lại đi, Lâm Tiêu đã chết rồi.

- Không, nhị ca sẽ không chết, hắn sẽ không chết đâu.

- Lâm Nhu, ngươi phải nghĩ đến cha mẹ ngươi, nếu như ngươi mất, ai tới chiếu cố bọn hắn.

Lời Dược đại sư như lôi đình vang lên bên tai Lâm Nhu.

- Cha mẹ...

Lâm Nhu giật mình, động tác rối ren cũng thoáng ngừng lại, sau một khắc, nước mắt không một tiếng động lăn xuống.

Dược đại sư trong nội tâm thầm than một tiếng, không đành lòng chứng kiến một màn thương tâm kia.

- Dược đại sư, bên này vừa đưa tới một võ giả trọng thương, cần ngươi đi trị liệu.

Lúc này, bên ngoài gian phòng một học đồ Võ Điện Dược Sư Đường toàn thân là máu đi tới nói.

- Lâm Nhu, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, nhớ kỹ, tất cả đều phải nghĩ đến cha mẹ mình, ta đi trước.

Dược đại sư khuyên bảo một tiếng, quay người chuẩn bị rời đi.

- Dược đại sư.

Lâm Nhu đột nhiên gọi đối phương lại.

- Ân?

Dược đại sư quay đầu.

- Ta cũng tới hỗ trợ a.

Dưới ánh mắt của Dược đại sư, Lâm Nhu lau đi nước mắt, hai con ngươi đột nhiên trở nên kiên nghị:

- Ta cũng là một thành viên của Dược Sư Đường.

- Tốt, tốt.

Dược đại sư ngơ ngác một chút, chợt trên mặt lộ ra dáng tươi cười:

- Ngươi hãy theo ta, học nhiều thứ một chút.

- Ân.

Lâm Nhu trọng trọng gật đầu, hai đấm nắm chặt.

- Nhị ca, Tam muội nhất định sẽ kiên cường, còn cha mẹ cần Tam muội chiếu cố, một ngày nào đó, Tam muội sẽ báo thù cho huynh, gạt bỏ tất cả yêu thú khỏi thế giới này.

Lâm Nhu trong nội tâm trịnh trọng nói, thần sắc tràn đầy kiên định.

Sâu trong Liên Vân sơn mạch.

Đêm đen như mực, gió núi quét qua, truyền đến trận trận thanh âm ô minh phảng phất như quỷ mị, giống như như người đang khóc thương tâm vậy.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, bóng cây bà sa, tầng tầng lớp lớp, đám yêu thú còn sót lại trong đại lượng thú triều tán vào núi rừng, huyết tinh chi khí nồng đậm kia thật lâu không tiêu tan, một cổ yêu khí cực lớn phiêu đãng giữa rừng núi, phảng phất như Địa ngục nhân gian vậy.

Trong một sơn cốc tương đối sâu trong Liên Vân sơn mạch, đại lượng yêu thú khổng lồ đang tụ tập, hình thể những yêu thú này đều vô cùng khổng lồ, hiển nhiên đều yêu thú cấp bậc cao, rậm rạp chằng chịt khoảng chừng hơn một ngàn đầu, liếc nhìn lại thân hình như bê tông nối nhau, thanh âm hô hấp như lôi đình chấn động.

Mà bên trong sơn cốc, ba đầu yêu thú dữ tợn cao tới mấy chục thước đang ngủ, mỗi một lần hô hấp không khí trước mũi chúng đều đong đưa kịch liệt, phảng phất như gió bão, ba con yêu thú này chính là ba đầu Ngũ Tinh đỉnh phong yêu thú còn sót lại trong thú triều.

Ngũ Tinh đỉnh phong Hắc Thiết Giáp Long, Ngũ Tinh đỉnh phong Kim Văn Lân Hổ, cùng với Ngũ Tinh đỉnh phong Thiết Câu Thú.

Ba đầu Ngũ Tinh yêu thú phảng phất giống như thủ vệ, đem thông đạo vào sơn cốc bảo vệ chặt chẽ, nghiêm cấm không cho bất gì một một con yêu thú nào tiến vào sơn cốc.

Mà ở sâu trong sơn cốc là một bãi đất trống khổng lồ, trên thạch bích trước đất trống có một thạch động cao đến chục thước, chung quanh rơi lả tả một đống nham thạch vụn, lộ ra thạch động này chỉ mới được đào ra gần đây, đất đá rơi trên mặt đất lộ ra còn rất mới.

Ở nơi sâu nhất vài trăm mét trong thạch động, Phân thân Toàn Địa Giáp đang nằm ở đó, sau khi cảm nhận được bên ngoài không còn động tĩnh, cái miệng lớn dính máu đột nhiên mở ra, hàm răng dữ tợn giao thoa, một thiếu niên toàn thân trọng thương, cơ hồ hấp hối từ đó bò ra.

Hô, hô

Hắn thở phì phò từng ngụm từng ngụm, hô hấp lấy không khí trong thạch động, trên mặt thiếu niên hiện ra một tia biểu lộ sống sót sau tai nạn.

- Thật là nguy hiểm, thiếu chút nữa đã mất mạng rồi, hơn nữa hương vị nước bót của Phân thân Toàn Địa Giáp cũng quá quái đi, còn mang theo một cổ mùi lưu huỳnh, ta thiếu chút nữa đã nôn ra rồi.

Cảm thụ được thương thế trên người, Lâm Tiêu lòng còn sợ hãi.

Trên chiến trường lúc trước trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Tiêu nghĩ tới phương pháp tìm đường sống trong cõi chết này, đó chính là để Phân thân Toàn Địa Giáp nuốt mình vào, làm bộ cảnh tượng mình bị nuốt chết, khiến tất cả yêu thú không phát động tiến công tới mình nữa.

Tình huống lúc trước, ngoại trừ loại biện pháp này ra, Lâm Tiêu đã không nghĩ ra được cách nào khác nữa rồi, bởi vì lúc ấy sau khi đánh chết Hắc Ám Ma Viên tất cả yêu thú đều căm thù hắn, muốn đám yêu thú thối lui, chỉ có hắn chết đi thì mới được.

Bởi vậy Lâm Tiêu mới nghĩ tới biện pháp này.

Biểu hiện ra thoạt nhìn Lâm Tiêu là bị Phân thân Toàn Địa Giáp một ngụm nuốt xuống, nhưng trên thực tế Lâm Tiêu lại giấu trong miệng Phân thân Toàn Địa Giáp, cũng không tiến vào trong bụng Phân thân Toàn Địa Giáp.

Phân thân Toàn Địa Giáp cao tới gần 30m, thân dài hơn 40m đến 50m, khoang miệng thật giống như một căn phòng cỡ lớn vậy, hoàn toàn có đủ không khí và không gian, duy nhất khiến Lâm Tiêu chịu không nổi là sóng âm lúc Phân thân Toàn Địa Giáp gào thét cơ hồ như chấn choáng hắn, còn có mùi lưu huỳnh trong miệng cũng khiến Lâm Tiêu thiếu chút nữa sống không bằng chết.

- Lần sau không thể làm biện pháp này nữa, nếu không ta cho dù không bị yêu thú giết chết, cũng sẽ bị cổ mùi lạ này xông chết mất

Lâm Tiêu sống sót sau tai nạn tâm tình thật tốt, từ trên người lấy ra một bình ngọc, đổ ra một hạt đan dược lớn bằng ngón cái, một ngụm uống vào.

Ừng ực

Đan dược vào bụng, lập tức một cổ dược lưu kỳ dị tán dật trong cơ thể hắn, bắt đầu trị liệu thương thế trong thân thể hắn.

Hạt đan dược này chính là liệu thương đan Ngũ phẩm Chuyển Sinh Đan, là do Lâm Tiêu trước khi rời khỏi Thiên Tài Huấn Luyện Doanh đa hối đoái lấy, không nghĩ tới vừa về đến đã có công dụng.

Chiến đấu trước kia khiến thương thế trong cơ thể Lâm Tiêu cực kỳ nghiêm trọng, xương ngực cũng đứt gãy không ít căn, hơn nữa kinh mạch thể nội vỡ tan, ngũ tạng lục phủ đều vỡ nát, hiện giờ thực lực Lâm Tiêu cơ hồ chỉ còn lại không đến một thành, chỉ sợ coi như là một gã võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ cũng có thể đánh chết hắn, nếu như không có liệu thương đan Ngũ phẩm, không biết bao lâu mới có thể khỏi hắn.

Ngay khi Lâm Tiêu ở trong sơn động chữa thương...

Bên ngoài Liên Vân sơn mạch, một đoàn đội ngũ mặc võ bào màu đen, cưỡi chiến mã, cầm trong tay vũ khí từ trong Liên Vân sơn mạch chậm rãi đi ra.

Chi đội ngũ này lặng yên không một tiếng động, phảng phất như quỷ mị, chậm rãi tập kết trên bình nguyên bên ngoài Liên Vân sơn mạch, một mảnh đông nghịt, hơn nữa còn đang không ngừng tụ tập, số lượng cực nhiều, quả thực nghe rợn cả người.

Ở đằng trước đội ngũ, đầu lĩnh chính là một gã nam tử mặc áo choàng màu đen, đầu đội khăn che mặt, ánh mắt âm lãnh nhìn chăm chú vào Thành Tân Vệ phía trước, toàn thân tản ra khí tức đáng sợ khiến cho người hít thở không, cổ khí tức này, vậy mà không hề yếu hơn Trang Dịch thành chủ thân là cường giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui