Võ Đạo Đan Tôn

(2)

- Trước tiên giết chết Cừu Thành, sau đó mới tìm tiểu tử này tính sổ!

Phân rõ nặng nhẹ, Tề Khoát Hải nhẫn nhịn xoay người phát động tấn công Cừu Thành mãnh liệt, đồng thời gọi bốn võ giả vây công Cừu Thành nói:

- Bốn người các ngươi đi đánh chết tiểu tử kia!

- Tuân lệnh!

Bốn cao thủ Quy nguyên cảnh hậu kỳ ứng một tiếng, rời khỏi chiến đoàn tới gần Lâm Tiêu, cho dù không có bọn hắn, Tề Khoát Hải cùng Đường Uyên vẫn có thể đánh chết Cừu Thành bởi vì hắn đã bị trọng thương.

- Đường huynh, đừng lưu thủ, chúng ta đánh chết Cừu Thành trước, tránh đêm dài lắm mộng!

Tề Khoát Hải nhắc nhở.

Nhân vật như Cừu Thành tuyệt đối không thể khinh thường, một khi thả hổ về rừng đối với Tề gia mà nói là một tai họa thật lớn, hoặc là không động thủ, nếu động thủ thì phải giết chết.

Gặp phải tấn công điên cuồng của Đường Uyên cùng Tề Khoát Hải, Cừu Thành lại thay đổi chiến thuật quay về phòng thủ, trước đó trong lòng hắn đã có tử chí, vì vậy phải liều mạng, hiện giờ Lâm Tiêu xuất hiện vì vậy dấy lên lòng muốn sống, chiến phủ thật cẩn thận phòng ngự quanh mình.

- Bốn người các ngươi mà cũng muốn ngăn đón ta?

Lâm Tiêu cười lạnh, thân hình mờ ảo đuổi theo Tề La vừa lao ra khỏi hố sâu.

- Giết!

Bốn người không dám khinh thường, cùng thi triển Bách Chỉ Hợp Kích, chỉ phong xuyên qua hư không ầm ầm đánh tới Lâm Tiêu, phanh một tiếng thân thể Lâm Tiêu bạo tán giữa không trung, hóa thành chân nguyên thuần túy tản mát.

- Không tốt, là tàn ảnh!

Bốn người kinh hãi.

Cách đó không xa, thân hình Lâm Tiêu hiện lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Tề La, chiến đao siết chặt.

- Chư vị đồng liêu, cứu ta!

Tề La sợ hãi, hắn là trưởng lão Huyền Chỉ môn, cận vệ Tề Thừa thiếu gia, tung hoành Thiên An quận nhiều năm, đánh chết vô số võ giả, người khác đều nói hắn lòng dạ độc ác, nhưng không ai biết hắn rất sợ chết, hiện tại nhìn Lâm Tiêu chẳng khác gì sát tinh, trong lòng hắn tràn ngập tuyệt vọng, linh hồn run rẩy.

- Ta nói muốn giết ngươi thì ngươi phải chết, thiên vương lão tử có tới cũng vô dụng!

Lôi Đình đao hạ xuống, đao mang xé rách hư không uyển như lôi đình xuyên qua thân thể Tề La, cuối cùng chém ra khe rãnh dài trăm trượng dưới đất.

Trong mắt Tề La biến mất sinh cơ, oanh một tiếng ngã xuống, máu tươi giàn giụa nhuộm đỏ mặt đất tối đen.

- Tề lão!

Cách đó không xa trái tim Tề Thừa hung hăng co rút lại, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi, kinh sợ kêu to.

- Tiểu tử, ngươi dám giết trưởng lão Huyền Chỉ môn, hôm nay không giết ngươi ta thề không làm người!

Tề Khoát Hải phẫn nộ kêu to.

- Giết!

Bốn cao thủ Huyền Chỉ môn phẫn nộ, sắc mặt đỏ bừng cùng công tới.

Xoay người, vung đao ngăn cản.

Chỉ phong tối đen bạo vỡ, thân hình Lâm Tiêu bất động, chỉ phong lướt qua thân thể phát ra tiếng động như kim thiết giao nhau, da thịt Lâm Tiêu không hề lưu chút tổn thương.

- Lực phòng ngự của người này thật mạnh!

Tề Khoát Hải vừa công kích Cừu Thành vừa quan sát tình huống bên này, có chút kinh ngạc.

- A…

Cừu Thành đã kiên trì tới cực hạn, bị Vô Tà đao chém trúng bả vai, máu tươi giàn dụa, miệng vết thương nhìn thật ghê người, hiển nhiên không cách nào tiếp tục kiên trì lâu hơn nữa.

- Đường huynh, chúng ta cùng liên thủ giết hắn!

Tề Khoát Hải quát lạnh, nhẫn nhịn phẫn nộ, một lòng chuẩn bị đánh chết Cừu Thành sau đó đi xử lý Lâm Tiêu.

Ánh mắt Lâm Tiêu híp lại, tránh né một kích liên thủ của bốn người, cười lạnh nói:

- Một lát đối phó các ngươi, trước khi giết các ngươi, ta trước giết Tề gia thiếu gia phế vật kia!

Thân hình như điện, Lâm Tiêu bay vút về hướng Tề Thừa, toàn thân đằng đằng sát khí.

- Không, Tề Khoát Hải trưởng lão, mau tới cứu ta!

Sắc mặt Tề Thừa hoảng sợ, kinh hồn táng đảm, nhìn thấy Lâm Tiêu lao tới liền mất hồn mất vía, bay về hướng Tề Khoát Hải, thực lực của hắn còn không bằng Tề La, đối mặt Lâm Tiêu cũng không cản nổi một đao.

- Tiểu súc sinh, ngươi dám!

Tề Khoát Hải trừng lớn hai mắt, khóe mắt muốn nứt, bất chấp đánh chết Cừu Thành vội vàng đuổi tới.

Đánh chết Cừu Thành là trọng yếu, nhưng bảo hộ Tề Thừa cũng quan trọng, tuy hắn là trưởng lão Huyền Chỉ môn, địa vị tôn quý, nhưng Tề Thừa là con trai tông chủ Huyền Chỉ môn Tề Chấn, là thiếu tông chủ, một khi vẫn lạc trong Chiến trường Ma Uyên hắn không thể công đạo cùng tông chủ.

- Có gì không dám!

Lâm Tiêu cười lạnh, một đao chém ra, dù tốc độ Tề Khoát Hải thật nhanh nhưng làm sao nhanh hơn một đao của hắn?

Xuy…

Một đạo đao mang xanh thẳm lướt qua, xuyên thấu thân thể Tề Thừa.

- Ta…đã chết?

Ánh mắt Tề Thừa ngây dại, cúi đầu nhìn thân thể bị chia thành hai, trong mắt khó thể tin, ngay sau đó thân thể bị chấn thành nát vụn, thi cốt vô tồn.

Đến chết hắn vẫn trừng lớn hai mắt, hiển nhiên không ngờ mình đường đường là thiếu môn chủ Huyền Chỉ môn, Tề gia thiếu gia, lại thật sự chết ở chỗ này.

- Không!

Tề Khoát Hải phát ra tiếng rống to kinh sợ, đôi mắt trở nên đỏ bừng, như dã thú phát điên, bắn vọt về hướng Lâm Tiêu, thê lương rống lớn:

- Xú tiểu tử, ta muốn ngươi chết!

- Huyền Không Chỉ!

Oanh long!

Trong trạng thái thiêu đốt chân nguyên, thực lực Tề Khoát Hải tăng nhiều, trong hư không xuất hiện một chỉ ảnh dài hơn trăm trượng, chân nguyên khủng bố tỏa khắp, nghiền áp xuống dưới.

- Ngũ Ngục Pháp Vương đao - Nhân Ngục đao!

Đao ý bát phẩm đỉnh cô đọng tới mức tận cùng, khóe môi Lâm Tiêu cười lạnh, bổ ra một đao cuồng mãnh, ánh đao tung hoành thông thiên triệt địa, thế như chẻ tre bổ ra chỉ ảnh, chém lên thân thể Tề Khoát Hải.

Máu tươi phun trào.

Tề Khoát Hải trừng lớn hai mắt, hộ thể chân nguyên dập nát, nơi ngực bị chém ra dấu vết thật sâu, lộ ra hộ giáp bên trong, trong miệng cuồng phun máu tươi.

- Di? Lại có thể ngăn cản được công kích của Lôi Đình đao, hẳn là hộ giáp cấp bậc thượng phẩm nguyên khí!

Lâm Tiêu thoáng kinh ngạc.

Lôi Đình đao là chiến đao cấp bậc thượng phẩm nguyên khí, lại có tinh thần chân nguyên cùng thiên cấp vũ kỹ như Ngũ Ngục Pháp Vương đao, uy lực bạo phát tuyệt đối kinh thiên động địa, có thể ngăn trở nó trừ phi là hộ giáp cấp bậc thượng phẩm nguyên khí, nếu không cũng không khả năng.

- Tiểu tử này rốt cục là ai, chẳng những dám giết Thiên An quận Tề Thừa, thực lực còn bao trùm cả trưởng lão Tề Khoát Hải!

Ở xa xa, các võ giả đều ngây người, biểu tình như gặp quỷ.

- Phòng ngự không tệ lắm, một khi như vậy nếm thử một quyền của ta!

Lâm Tiêu cười lạnh, thân hình đuổi theo Tề Khoát Hải, oanh ra một quyền lôi đình.

- Man Vương bá quyền - Man Vương Hóa Thân!

Quyền đầu đánh ra, tản mát ra uy thế hủy diệt hết thảy, một hư ảnh man vương hóa thân hiện lên, trùng điệp oanh lên thân thể Tề Khoát Hải.

Phanh một tiếng nổ vang, hộ thể chân nguyên lại dập nát, thân thể Tề Khoát Hải như mảnh vải rách bay ngược ra ngoài, máu tươi phun ra như suối.

- Mau tới giúp ta!

Tề Khoát Hải trừng lớn hai mắt, thê lương kêu to.

- Trưởng lão!

Bốn cao thủ Quy nguyên cảnh hậu kỳ rống lớn, vội vàng bay tới, bốn người kết hợp cùng một chỗ, chân nguyên mênh mông như sóng triều phóng mạnh về phía Lâm Tiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui