Võ Đạo Đan Tôn

Điện chủ Trần Huân Võ điện Quận Võ Uy ngần ngừ một chút, cuối cùng gật đầu, nói:

- Đúng là có.

Lương Quang nheo mắt nhưng không nói gì thêm. Mọi người đều tận mắt thấy, Lương Quang không thể nói dối đổ tội.

Mắt thấy thế cục sắp thay đổi, Diệp Lâm Sơn sốt ruột nói:

- Bệ hạ, dù Đông Phương Hiên Viên truy sát Lâm Tiêu trước nhưng vậy thì sao ? Dựa theo luật pháp của đế quốc thì Lâm Tiêu hoàn toàn có thể bẩm lên đế quốc, chờ bệ hạ quyết định, sẽ trả lại lẽ công bằng cho hắn. Nhưng Lâm Tiêu tự ý ra tay, giết nhiều cường giả Quận Võ Uy tại chỗ, dẫn đến người người oán than. Nếu cứ mặc kệ mà không trừng phạt Lâm Tiêu, khi đó khắp nơi trong đế quốc toàn là đâm chém nhau thì đế quốc làm sao yên bình ?

Thấy hướng gió thay đổi, tứ hoàng tử Bách Lý Huyền cũng nóng nảy, gã gấp gáp không rảnh nghĩ nhiều, lên tiếng:

- Đúng rồi phụ hoàng, tuy Quận vương Tương Thiên Thần truy sát Lâm Tiêu trước nhưng không đến lượt hắn tiêu diệt nguyên phủ quận vương Quận Võ Uy, nếu ai cũng bắt chước thì đế quốc nguy to!

Bách Lý Tỉ quay đầu nhìn Bách Lý Huyền, đôi mắt nghiêm nghị không có chút tình cảm.

Bên kia đại điện, một thanh niên mặc hoàng bào, tuổi xấp xỉ Lâm Tiêu tiến lên trước một bước:

- Phụ hoàng, nhi thần không đồng ý lời của tứ ca. Nhi thần cho rằng Lâm Tiêu cũng có lỗi nhưng chỉ là tùy ý làm bậy, không thông báo cho đế quốc đã tự ý giết người. Hiện tại thú triều náo động đế quốc, bất cứ thiên tài nào đều là tài phú quý giá của Đế quốc Võ Linh ta, tuyệt đối không thể hở chút là đánh giết, lạnh lòng võ giả và dân chúng của đế quốc. Nhi thần nghĩ nên cho Lâm Tiêu một cơ hội lấy công chuộc tội.

- Lấy công chuộc tội ? Bát đệ, nếu người nào phạm sai lầm đều có thể lấy công chuộc tội thì pháp luật của đế quốc đặt ở đâu ? Huống chi Lâm Tiêu phạm lỗi quá nghiêm trọng, hắn giết Quận vương Tương Thiên Thần sau đó khiến Quận Võ Uy tử thương nhiều. Tuy cuối cùng nhờ Lâm Tiêu mà thú triều rút đi nhưng không thể bù đắp tổn thất. Lâm Tiêu có một trăm cái mạng cũng không đủ bình ổn lòng dân tức giận.

Thanh niên áo vàng lạnh lùng nói:

- Tứ ca mới rồi không nghe thấy sao ? Thú triều là do Quận vương Tương Thiên Thần dẫn đến, liên quan gì tới Lâm Tiêu ?

Lâm Tiêu nhướng mày, hắn không ngờ thanh niên áo vàng sẽ lên tiếng bênh vực mình. Trông bộ dáng thì thanh niên là một trong mấy hoàng tử có địa vị của Đế quốc Võ Linh, dù sao Bách Lý Tỉ bệ hạ có nhiều hoàng tử, không phải người nào cũng có tư cách vào đại điện nghị sự.

Thoáng chốc hai bên cãi lộn, chia hai phe. Một phe kiên quyết nghiêm trị Lâm Tiêu, giết một người răn trăm người. Phe kia kiên quyết tha thứ, cho Lâm Tiêu cơ hội lấy công chuộc tội.

Trong khi đám người cãi cọ thì Bách Lý Tỉ mở miệng nói:

- Được rồi!

Thanh âm ồm ồm vang lên, đại điện yên lặng nghe tiếng kim rơi.

- Trẫm đã biết chuyện, trong lòng có quyết định.

Mọi người nín thở cung kính nhìn Bách Lý Tỉ, chờ xem gã quyết định thế nào.

- Lâm Tiêu, ngươi rất có gan, dám thản nhiên đên đế đô, vào đại điện từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc. Chẳng lẽ ngươi không sợ ta ra lệnh một tiếng giết ngươi ngay trong đế đô để răn đe ?

Bách Lý Tỉ là hoàng đế của một đế quốc, quyền uy ngập trời. Bách Lý Tỉ ra lệnh một tiếng dù Lâm Tiêu mạnh cách mấy cũng khó chạy ra đế đô nửa bước.

- Sợ.

Lâm Tiêu cung kính nói:

- Nhưng ta đã dám đến là bởi vì ta không thẹn với lòng, ta cũng tin tưởng bệ hạ có thể ra phán quyết công bằng.

- A ?

Bách Lý Tỉ nhìn Lâm Tiêu bên dưới, ánh mắt sắc bén:

- Không thẹn với lòng, tin tưởng trẫm sẽ ra phán quyết công bằng ? Hay ngươi nghĩ trẫm không giết ngươi mới là công bằng ?

Ánh mắt Bách Lý Tỉ bệ hạ bỗng chốc trở nên cực kỳ đáng sợ.

Ầm ầm ầm!

Đại điện chấn động, khí thế bùng phát. Đông Phương Hiên Viên, các quận vương, tất cả đại thần, hoàng tử biến sắc mặt. Chỉ có mấy Vương giả Sinh Tử cảnh là mặt không đổi sắc trước khí thế này.

Còn có Lâm Tiêu mặt không đổi sắc, đứng thẳng tắp trong đại điện. Lâm Tiêu như chiến đao rút khỏi võ, lộ mũi nhọn, ngạo khí khiếp người.

Có Phân thân Toản Địa Giáp, dù bản tôn chết thì hắn cũng sẽ không chết hẳn. Khi Phân thân Toản Địa Giáp thăng cấp lên yêu vương là có thể biến hình người, giống y bản tôn. Thật ra linh hồn trong Phân thân Toản Địa Giáp hay bản tôn đều là Lâm Tiêu, trừ thể xác ra không có gì khác biệt.

- A ?

Bách Lý Tỉ bệ hạ lấy lại bình tĩnh, mọi dao động biến mất. Bách Lý Tỉ ngồi trên ngai nhìn xuống Lâm Tiêu, ánh mắt đáng sợ trở nên bình thản.

- Lâm Tiêu, dù ngươi toàn nói thật nhưng Tương Thiên Thần là vương của một quận, không phải võ giả bình thường cho ngươi tùy ý giết. Nếu ai cũng như ngươi thì Nước không là Nước nữa, nên trẫm tuyên án ngươi có tội . . .

Đông Phương Hiên Viên biến sắc mặt, đang nói phản đối thì . . .

- Nhưng!

Giọng Bách Lý Tỉ uy nghiêm vang lên:

- Xét thấy ngươi là quán quân đại tái Phong Vân bảng quý trước của đế quốc, là thiên tài ngàn năm khó gặp của đế quốc, Đế quốc Võ Linh ta có đức hảo sinh, trẫm cho ngươi một cơ hội, cơ hội sống sót.

Cơ hội sống sót ?

Lâm Tiêu bình tĩnh nói:

- Xin bệ hạ nói rõ.

Bách Lý Tỉ bệ hạ mỉm cười nói:

- Rất đơn giản.

- Ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là xét thấy ngươi phá hoại Quận Võ Uy, trẫm phạt ngươi làm thị vệ phủ quận vương Quận Võ Uy, bảo vệ dân chúng Quận Võ Uy hai mươi năm chống lại thú triều tập kích Quận Võ Uy. Sau hai mươi năm nếu ngươi không chết thì được tự do. Trong vòng hai mươi năm nếu ngươi đột phá Sinh Tử cảnh thì đặc xá ngươi vô tội.

- Lựa chọn thứ hai là ngươi xông Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận do tổ tiên Bách Lý thị ta bày ra. Ngươi thành công qua mười ba tầng Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận, ta đặc xá ngươi vô tội.

- Nhưng ta nói thẳng, Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận do tổ tiên Bách Lý thị ta bày ra, nguy hiểm lớp lớp, cũng thử thách tâm tính võ giả. Nếu thất bại thì chết chắc!

Bách Lý Tỉ bệ hạ nhìn Lâm Tiêu chằm chằm:

- Đây là hai cơ hội sống. Cơ hội thứ nhất, ngươi phải ngăn cản thú triều cho Quận Võ Uy hai mươi năm, sau thời gian này nếu không chết thì ngươi tự do.

- Cơ hội thứ hai cũng vậy, xông qua đại trận là sống, không qua được thì chết, tất cả tan thành mây khói.

- Ngươi đừng nghĩ rằng chọn cái thứ nhất rồi lừa ta trốn khỏi Đế quốc Võ Linh, nếu ngươi làm vậy thì ta sẽ ra lệnh cho Vương giả Sinh Tử cảnh toàn đế quốc truy sát ngươi!

Bách Lý Tỉ lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu, mắt lóe tia sáng:

- Đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, chọn đi.

Không khí đông lại.

Đại điện yên lặng. Các hoàng tử, hay Vương giả Sinh Tử cảnh đều im lặng. Mỗi người lộ biểu tình khác nhau nhìn Lâm Tiêu, chờ xem hắn lựa chọn thế nào. Chỉ có Võ Vương Bách Lý Chiến ngước đầu nhìn Bách Lý Tỉ, lòng máy động, gã hiểu điều người khác không hiểu.

Quận vương Đông Phương Hiên Viên nhìn Lâm Tiêu:

- Lâm Tiêu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui