Võ Đạo Đan Tôn

Giang Trần nói xong câu đó liền tăng tốc, nhanh cỡ võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ bình thường, mau hơn lúc trước một bậc. Giang Trần vượt qua đám người Lâm Tiêu chạy lên đằng trước nhất, thân hình hóa nhỏ dần biến mất.

Lâm Tiêu thấy sao cũng được:

- Giang Trần nói đúng, hiện tại tốc độ của chúng ta hơi chậm. Nếu Giang Trần còn tăng tốc được vậy chúng ta chiều ý hắn đi.

Lâm Tiêu cho rằng trong đội thì Giang Trần yếu nhất, gã đã tỏ ra còn dư sức, có thể nhanh hơn một chút thì sớm ngày đến đế đô hơn. Lúc trước đoàn người đi chậm vì Lâm Tiêu lo cho Giang Trần.

Thế là năm người tăng tốc độ đuổi theo.

Mắt Giang Trần lóe tia giễu cợt, gã không thèm nhìn đằng sau, cắm đầu bay nhanh. Chạy một lúc sau Giang Trần thả ra cảm giác thăm dò phía sau.

- Lâm Tiêu mới chỉ là Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, nghe nói hắn cực kỳ thiên tài. Giờ tốc độ của ta chỉ cỡ võ giả Quy Nguyên cảnh bình thường, không biết hắn có vượt qua được không ? Nếu hắn không theo kịp thì ta dừng lại chỡ chút, giả bộ quan tâm hỏi thăm.

Nhưng Giang Trần chưa suy nghĩ xong thì bỗng ngây người tại chỗ, vì gã phát hiện cứ tưởng đã cắt đuôi nhóm Lâm Tiêu ai ngờ bọn họ chỉ cách gã mấy chục thước.

Thấy Giang Trần đứng sững sờ tại chỗ, năm người Lâm Tiêu dừng lại, mở miệng hỏi:

- Giang Trần, sao đứng lại ? Có gì lạ sao ?

Lâm Tiêu không biết trong bụng Giang Trần suy tính thiệt hơn. Với thực lực của Lâm Tiêu dù là cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong sở trường tốc độ chưa chắc thắng được hắn, mới rồi Giang Trần chạy nhanh lọt vào mắt hắn thì đó chỉ là chạy bình thường.

Giang Trần lắc đầu, nói:

- A ? Không, không có gì.

Giang Trần sợ bị Lâm Tiêu thấy lạ, mở miệng nói:

- Chúng ta xuất phát.

Ánh sáng bắn ra, Giang Trần lại dẫn đầu chạy mất.

- Chuyện gì đây ? Lâm Tiêu đúng là có bản lĩnh, cứ nghĩ tốc độ bình thường của ta đủ làm hắn vất vả, giờ xem ra ta đã xem thường đối phương. Nếu vậy ta sẽ nhanh hơn một chút.

Giang Trần thầm buồn bực, tăng tốc độ lên đến cực hạn võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ. Giang Trần khuếch tán cảm giác quan sát đằng sau.

- Không tin với tốc độ này . . .

Giang Trần mới nhếch môi chợt cơ mặt cứng ngắc. Trong cảm giác của Giang Trần, năm người Lâm Tiêu theo sau lưng gã cách hơn mười thước, chẳng những không bị bỏ xa còn bộ dáng thong dong không hề vất vả.

- Quái quỷ. Lâm Tiêu chẳng phải là Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong sao ? Vì sao tốc độ khoa trương quá vậy ? Danh hiệu đệ nhất thiên tài đế quốc quả nhiên không nói chơi. Nhưng vì sao trừ Lâm Tiêu ra, Đông Phương Nguyệt Linh và Lâm Hiên cũng nhẹ nhàng như thế ?

Giang Trần thầm giật mình, gã không cam lòng:

- Ta không tin!

Giang Trần không tin tà thiêu đốt chân nguyên, vèo một tiếng tăng tốc độ lên cao mấy phần, tới trình độ võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Giang Trần kéo giãn khoảng cách với đám người Lâm Tiêu, biến mất ở đằng trước.

Lâm Tiêu thấy buồn cười:

Giang Trần này . . .

Đến bây giờ Lâm Tiêu còn không hiểu suy nghĩ của Giang Trần thì hắn là đồ ngốc. Hiện tại không phải chiến đấu sinh tử, thời gian còn dư dả, có ai thiêu đốt chân nguyên lúc bay không ?

Lâm Tiêu lòng máy động, có Giang Trần khơi mào trước, hắn quyết định hơi lộ ra thực lực đỡ khỏi phải hai người kia cũng chơi trò gì. Dù sao mọi người chung một quận thành mà ra.

- Khụ khụ, nếu Giang Trần đã tích cực như vậy thì mọi người đừng phụ tấm lòng tốt của người ta. Chúng ta đuổi theo đi, nếu ai không chống nổi nữa có thể lên tiếng trước.

Nói xong Lâm Tiêu lắc người biến mất tại chỗ.

Hứa Chính, Lãnh Uyên Minh giật mình kêu lên:

- Mau quá!

Hứa Chính, Lãnh Uyên Minh ánh mắt kinh sợ, vội thúc giục chân nguyên đuổi theo.

Đông Phương Nguyệt Linh, Lâm Hiên liếc nhau, mắt tràn ý cười. Hai người thúc giục chân nguyên tăng tốc độ bay tới trước.

Giang Trần bay một lúc lâu trong trạng thái thiêu đốt chân nguyên, gã quay đầu lại nhìn:

- Lần này chắc Lâm Tiêu đã bị bỏ xa.

- Phụt!

Giang Trần suýt hộc máu, sau lưng gã, năm người Lâm Tiêu vẫn chỉ cách hơn mười thước, khoảng cách không xa hơn chút nào.

Cơ mặt Giang Trần co giật:

- Mấy tên biến thái này. Lâm Tiêu có thể đuổi theo, vì sao Đông Phương Nguyệt Linh, Lâm Hiên cùng là Quy Nguyên cảnh hậu kỳ cũng không bị ta bỏ rơi ?

Mười năm qua Giang Trần tiến bộ nhanh vì gã có thiên phú mặt tốc độ, giúp gã nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đạt được một đống kỳ ngộ. Nên Giang Trần vô cùng tự hào về mặt tốc độ, nhưng lần này gã sinh ra nghi ngờ khả năng của mình.

Nghĩ đến đây Giang Trần sắc mặt âm trầm, thầm nghĩ:

- Đây chưa phải cực hạn của ta. Ta không tin các ngươi đều theo kịp tốc độ của ta!

Lòng Giang Trần dứt khoát, gã thiêu đốt chân nguyên càng dữ dội. Bất giác Giang Trần vận chuyển võ kỹ thân pháp mạnh nhất của mình, gã gần như kéo một vệt sáng dài giữa hư không, vọt tới trước.

Tốc độ của Giang Trần đến mức mạnh nhất trong võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, cũng là cực hạn của gã.

Dốc hết sức lướt đi làm mặt Giang Trần vặn vẹo:

- Ta không tin với tốc độ này mà Lâm Tiêu đuổi theo được!

Chân nguyên đã bị thiêu đốt đến cực độ, kinh mạch Giang Trần không chịu nổi xung lượng hơi đau nhức.

- Tốc độ hiện tại của ta đã là kinh người trong võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, Lâm Tiêu kia có biến thái cỡ nào thì chỉ là Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, chắc không theo kịp.

Giang Trần lại kéo giãn khoảng cách, gã cảm giác kinh mạch đã đến cực hạn chịu đựng mới quay đầu xem sau lưng. Giang Trần thấy đám người Hứa Chính vẫn đuổi theo cách mấy chục thước, bao gồm Lâm Hiên, Đông Phương Nguyệt Linh Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, chỉ thiếu Lâm Tiêu.

Giang Trần thật giật mình:

- Lâm Hiên, Đông Phương Nguyệt Linh thật biến thái, có thể theo kịp ta, không thể khinh thường bọn họ. May mắn rốt cuộc bỏ lại Lâm Tiêu.

Không thấy Lâm Tiêu làm Giang Trần nhẹ lòng, nhưng gã mới mỉm cười, chưa kịp hớn hở thì một thanh âm vang lên trước mặt gã:

- Giang Trần huynh đệ.

- A ?

Câu nói đó, thanh âm quen thuộc kia khiến người Giang Trần run rẩy, trợn to con mắt suýt rớt tròng. Là giọng của tiểu tử kia ? Nhưng hắn chạy đến trước mặt gã từ bao giờ ?

Giật mình hoảng hốt, Giang Trần vội ngước đầu lên:

- Ngươi . . .!

Mới rồi Giang Trần cho rằng Lâm Tiêu bị bỏ rơi giờ hắn đứng trước mặt gã hơn mười thước, ngoái đầu cười với gã. Xem bộ dáng Lâm Tiêu thì chưa dốc hết sức.

- Sao có thể như vậy ?

Người Giang Trần mềm nhũn suýt té khỏi áng mây, lòng tràn ngập khó tin.

Tốc độ của Giang Trần đến mức mạnh nhất trong cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, đây là sở trường gã tự hào nhất. Không ngờ Lâm Tiêu là Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong nhưng về tốc độ hoàn toàn vượt qua gã, khiến Giang Trần giật mình suýt chửi thề.

- Nghe nói Lâm Tiêu là đệ nhất thiên tài đế quốc, hắn đúng là mạnh đến khiến người giận sôi, một yêu nghiệt. Nghe nói Quận vương Tương Thiên Thần bị Lâm Tiêu giết, nhưng dù sao Quận vương Đông Phương Hiên Viên cũng từng đánh trả, ta cứ tưởng là do Hiên Viên quận vương, giờ thấy thế này . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui