Võ Đạo Đan Tôn

- Đi!

Lâm Tiêu hái hơn mười gốc linh dược, hóa thành luồng sáng bay hướng Phân thân Toản Địa Giáp.

Cách hơn mười vạn dặm, chỗ Phân thân Toản Địa Giáp.

Vù vù vù!

Tế bào trên người Phân thân Toản Địa Giáp mấp máy, cảm giác diễn sinh máu thịt. Phân thân Toản Địa Giáp hấp thu da Thiên Mãn Vương, bản thân nó có chút hiểu biết áo nghĩa sinh tử, khí cơ sinh mệnh tầng thứ hai ảnh hưởng khiến nó càng hiểu rõ hơn.

Lâm Tiêu có trực giác nếu tu luyện mười năm trong chỗ này, chắc chắn Phân thân Toản Địa Giáp sẽ lĩnh ngộ ra áo nghĩa sinh tử, bước vào cảnh giới ước bước yêu vương.

Cách sau lưng Phân thân Toản Địa Giáp không xa có một võ giả nhân loại phát hiện nó ở giữa không trung.

- Là con yêu thú lạc bầy!

- Chết đi!

Thù hận giữa nhân loại và yêu thú như nước với lửa, không thể hòa giải. Đao khách phát hiện Phân thân Toản Địa Giáp liền bay lên cao nhảy vài cái lao tới sau lưng Phân thân Toản Địa Giáp, chém ngay một đao.

Ầm ầm ầm!

Đao quang sáng choang xen lẫn dòng lũ không thể ngăn cản, trong phút chốc đến sau lưng Phân thân Toản Địa Giáp. Đao quang chém vào vảy giáp màu vàng đầy phù văn huyền diệu.

Bùm!

Lực phản chấn mạnh mẽ ập đến, đao quang sáng lsoa tan nát, không để lại vệt trầy nào trên vảy sau lưng Phân thân Toản Địa Giáp. Võ giả trợn to đôi mắt kinh hoàng, biểu tình sợ hãi.

Võ giả thầm nghĩ:

- Sao có thể như vậy? Ta dốc sức chém nhát đao mà không phá được vảy giáp của nó, đây là loại yêu thú gì?

Phân thân Toản Địa Giáp ngoái đầu, đôi mắt vàng sậm nhìn võ giả. Lòng võ giả dâng lên lạnh lẽo, gã nhìn yêu thú màu vàng đột nhiên huơ móng vuốt. Móng vuốt huyền diệu biết bao, thiên địa biến sắc, trong mắt võ giả chỉ còn lại ánh sáng vàng. Lòng võ giả tràn ngập cảm giác bất lực, chợt sức mạnh ập vào mặt hất bay gã đi.

- Ta chết sao?

Võ giả bay ra xa mười mấy dặm, gã mở to mắt phát hiện mình bình yên vô sự. Yêu thú màu vàng không biết đã đi đâu.

Võ giả ngây người:

- Ta còn sống?

Võ giả khó tin, hoảng hốt rời đi.

Hai linh hồn khống chế bản tôn và Phân thân Toản Địa Giáp nhanh chóng đến gần nhau.

Khi Lâm Tiêu lao qua một sơn cốc, tinh thần lực quét qua mặt đất trước mắt đột nhiên biến sắc mặt. Trong sơn cốc đầy rẫy quái vật toàn thân xanh biếc. Những quái vật hơi giống yêu thú, có đôi cánh thịt, bộ dạng như sư tử vừa giống con báo, không có lông. Trên người chúng mọc thứ như chồi non lóe ánh sáng xanh. Đôi mắt xanh lè nhìn Lâm Tiêu xẹt qua bầu trời, quái vật gầm rống.

Vù vù vù!

Trong khoảnh khắc có mười mấy quái vật màu xanh kéo đến vung móng vuốt tấn công Lâm Tiêu.

- Muốn chết!

Lâm Tiêu vội rút Lôi Đình đao chém vào mấy quái vật màu xanh đằng trước nhất.

Bùm!

Lôi Đình đao va chạm móng vuốt của đám quái vật màu xanh. Lôi quang xèo xèo, các quái vật màu xanh gào thét, móng vuốt khét đen. Nhưng giây lát ánh sáng xanh dâng lên, móng vuốt hoàn toàn như ban đầu. Lâm Tiêu bị lực lượng mạnh mẽ đánh bay ra mấy trăm thước.

Lâm Tiêu giật mình, lực lượng thật cường đại. Những quái vật màu xanh này nhìn không bắt mắt, thân hình chỉ mấy thước, khác xa cửu tinh yêu thú hở chút là trăm thước. Nhưng thực lực quái vật màu xanh rất đáng sợ, một móng vuốt không thua gì công kích của võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong.

- Grao grao!

Trong tiếng gầm rống, đám quái vật màu xanh không sợ chết điên cuồng nhào về phía Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu không dám lơ là, hắn rống to:

- Địa Ngục Đao!

Lâm Tiêu thi triển thức thứ bốn của Ngũ Ngục Pháp Vương Đao, kết hợp đao ý thập phẩm viên mãn. Thoáng chốc lôi quang dâng lên giữa hư không, một luồng đao quang màu đen thô to xẹt qua không trung, đánh đâu thăng đó.

Phập! Phập! Phập!

Bảy, tám con quái vật màu xanh bị chém thành hai nửa, thân thể rách toạc.

Sau khi đột phá đến Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, tinh thần chân nguyên của Lâm Tiêu tăng mạnh kết hợp đao ý thập phẩm viên mãn đủ sứ chém chết cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn, không khác gì cường giả vô địch Quy Nguyên cảnh hậu kỳ. Những quái vật màu xanh này dù mạnh mấy làm sao đỡ nổi nhát đao đáng sợ của Lâm Tiêu?

Nhưng ngay sau đó Lâm Tiêu xoe tròn mắt. Đám quái vật màu xanh sau khi bị chém nát thành mấy mảnh thì cơ thể mấp máy giữa hư không, nhanh chóng phục hồi như cũ, hơi thở không yếu đi chút nào. Móng vuốt sắc bén vỗ vào ngực Lâm Tiêu.

Bùm bùm bùm!

Lâm Tiêu liên tục thụt lùi, chân nguyên hộ thể ngoài người dao động, khí huyết sôi trào. Nếu không nhờ Thiên Nguyên Long Lân giáp nguyên khí thượng phẩm phòng ngự, Tinh Thần Tôi Thể quyết thì Lâm Tiêu đã bị thương nặng hộc máu.

Vù vù vù!

Lôi quang dâng lên, đao quang lấp lánh cắt hư không. Mấy con quái vật màu xanh vây quanh Lâm Tiêu thoáng chốc tách rời thành mấy mảnh, bị loạn đao phân thây. Nhưng giây lát sau những cục thịt bị cắt lại ghép với nhau, không một giọt máu nhỏ ra, rất là hung hãn.

Lâm Tiêu xoe tròn mắt. Thế này làm sao mà đánh? Đám quái vật màu xanh thực lực mới là Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong như dây leo màu xanh tầng thứ nhất, thân bất tử, đánh sao cũng không chết. Võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn mà bị đám quái vật kiểu này bao vây thì chỉ có một con đường chết.

Trên bầu trời, Lâm Tiêu bị hơn mười con quái vật màu xanh bao vây chặt chẽ, các móng vuốt màu xanh điên cuồng công kích hắn.

Lâm Tiêu rống to:

- Nhất muội chân hỏa!

Ngọn lửa vô hình bộc phát từ người Lâm Tiêu. Trong tiếng nổ bùm bùm, nhất muội chân hỏa chứa nhiệt đột cực cao lan tràn trên thân thể đám quái vật màu xanh.

Tiếng xèo xèo vang lên. Đám quái vật màu xanh lúc trước giết sao cũng không chết bị nhất muội chân hỏa đốt thì gầm rống thê lương, toàn thân bốc khói xanh. Mấy con quái vật màu xanh ngay chính giữa chịu nhất muội chân hỏa đáng sợ nhất. Chốc lát sau cơ thể quái vật màu xanh tan rã chỉ để lại các hạt châu màu xanh. Các quái vật màu xanh còn lại hú lên, chạy tứ tán, chớp mắt không còn bóng dáng.

Lâm Tiêu thở hổn hển vẫy tay thu lấy mấy hạt châu màu xanh, lực lượng sinh mệnh đậm đặc truyền ra. Giống y như hạt châu màu xanh trong dây leo màu xanh ở tầng thứ nhất, nhưng công hiệu càng mạnh hơn một chút.

Lâm Tiêu giật mình thầm nghĩ:

- Thật kinh khủng, những hạt châu màu xanh này hiệu quả chữa trị tương đương với đan dược cửu phẩm, lấy ra ngoài bán e rằng các võ giả sẽ giành giật đổ máu.

Lâm Tiêu càng giật mình hơn là mức độ nguy hiểm của Sinh Tử Quỳnh Lâu. Nếu Lâm Tiêu không có nhất muội chân hỏa thì rất khó giết một con quái vật màu xanh, mới rồi trừ chạy trốn ra hắn không còn đường lựa chọn nào khác.

Lâm Tiêu thầm lo cho đại ca Lâm Hiên:

- Không biết nhóm đại ca ra sao rồi?

Lâm Tiêu cúi đầu, phát hiện dao động linh dược đậm đặc từ sơn cốc nơi lúc nãy đám quái vật màu xanh tụ tập.

Lâm Tiêu đáp xuống sơn cốc, trợn to mắt nói:

- Nhiều linh dược quá.

Đằng trước mọc đầy linh dược, khoảng trăm gốc. Mỗi linh dược khoảng thất giai, mười mấy linh dược trung tâm nhất cỡ bát giai, mỗi gốc toát ra mùi thơm thấm ruột gan.

Lâm Tiêu trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy Sinh Tử Quỳnh Lâu giống như dược điền to lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui