Võ Đạo Đan Tôn

Lâm Tiêu điều khiển Phân thân Toản Địa Giáp lướt qua không trung, chép miệng thầm nghĩ:

- Đệ nhất nhân lão nhân tiên phong đạo cốt Đế quốc Thiên Huyền cũng chỉ có thế.

Độc Cô Phá Thiên rất mạnh, nhưng so với Phân thân Toản Địa Giáp thì còn kém một bậc, đương nhiên Lâm Tiêu không dám khẳng định Độc Cô Phá Thiên còn giấu đòn sát thủ nào không. Có điều đây không phải cuộc chiến sinh tử, Lâm Tiêu không muốn liều mạng với Độc Cô Phá Thiên.

- Trước tiên hội hợp với bản tôn đã.

Khi Độc Cô Phá Thiên xuất hiện ở tầng thứ ba thì bản thân Lâm Tiêu cũng vào trong tầng thứ ba. Lâm Tiêu và Phân thân Toản Địa Giáp cách nhau cỡ vạn dặm, không quá xa. Hai bên liên tục đến gần nhau.

- Ủa? Đằng trước có ốc đảo.

Lâm Tiêu bay giây lát đột nhiên có một ốc đảo đập vào mắt hắn. Ốc đảo rộng cỡ mười dặm, rậm rạp um tùm rất là bắt mắt trong sa mạc hoang vu.

Lực lượng sinh mệnh cực kỳ cường đại khó miêu tả tỏa ra từ ốc đảo, chỉ nhìn từ xa đã làm Lâm Tiêu thấy thoải mái vui vẻ.

Ốc đảo bí ẩn làm Lâm Tiêu động lòng:

- Xuống dưới xem thử.

Lâm Tiêu lao ngay hướng ốc đảo.

Chợt có tiếng nổ, một cái bóng vàng đất lao ra khỏi hoang mạc bên dưới, điên cuồng xông hướng Lâm Tiêu.

Con ngươi Lâm Tiêu co rút, Phân thân Toản Địa Giáp mới trải qua vụ này giờ đến lượt hắn. Cùng lúc đó bộ giáp vô hình hiện ra trên người Lâm Tiêu, hắn vung đao chém vào con thú cát.

Phập phụt!

Lôi Đình đao lấp lánh lôi quang chém vào thân thể con thú cát, xẻ đôi nó ra. Nhưng con thú cát như không có cảm giác đau đớn gì, vuốt nhọn vỗ mạnh vào người Lâm Tiêu.

Bùm!

Bên ngoài Hư Không áo giáp dao động các đợt sóng gợn, Lâm Tiêu như đạn pháo vọt ra ngoài. Chấn động mãnh liệt làm nội tạng Lâm Tiêu nhộn nhạo theo.

- Công kích thật đáng sợ, nếu không có Hư Không áo giáp thì ta đã bị thương.

Bản tôn tự mình đụng độ với con yêu thú cát thì Lâm Tiêu mới biết chỗ khủng bố của nó.

Con thú cát màu vàng đất gầm rống lại xông lên.

Lâm Tiêu sử dụng ngay nhất muội chân hỏa. Lửa nhiệt độ cao bùng cháy, thoáng chốc đốt thân thể con thú cát. Tiếng hét chói tai vang lên, con thú cát vùng vẫy giữa không trung nhưng cơ thể vẫn lao tới trước. Mặt cát mấp máy dữ tợn khủng bố.

Nhất muội chân hỏa có hiệu quả cao trong tầng thứ nhất, tầng thứ hai Sinh Tử Quỳnh Lâu nhưng khi đối diện con thú cát kỳ lạ thì mất đi tác dụng mạnh mẽ, dù sao Cửu U Huyền Tâm Diễm của Lâm Tiêu vẫn chưa viên mãn.

Lâm Tiêu tức giận quát:

- Chết đi!

Lôi Đình đao biến thành lôi quang đầy trời chém ra, đao ý thập phẩm viên mãn khiến không gian vài dặm thành biển sét. Tiếng sấm ầm ầm bao bọc con thú cát thành quả cầu sét.

Phập phụt!

Nhất muội chân hỏa và đao ý thập phẩm viên mãn, lôi quang tẩy lễ, con thú cát màu vàng đất nổ tung thành cát vàng bay theo gió.

Lâm Tiêu ẩn đi Hư Không áo giáp, hắn thở hắt ra, rốt cuộc con thú cát đã chết.

Vù vù vù!

Hai luồng sáng từ xa bay tới, dường như bị tiếng động chiến đấu của Lâm Tiêu hấp dẫn. Hai luồng sáng đến gần hơn mười dặm.

Sáu con mắt nhìn nhau, đối phương lộ vẻ mặt vừa mừng vừa sợ:

- Là ngươi!

Ầm!

Chân nguyên bùng cháy, đối phương tăng tốc độ. Hai luồng sáng bao vây hai bên Lâm Tiêu, đó là tứ hoàng tử Bách Lý Huyền, La của La Sơn tông.

- Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu!

- Lâm Tiêu, để xem lần này ngươi trốn đi đâu được?

Bách Lý Huyền, La một trái một phải bao vây Lâm Tiêu, trong lòng mừng rỡ. Hai người mới vào tầng thứ ba Sinh Tử Quỳnh Lâu không lâu liền gặp đối phương. Bách Lý Huyền, La đang định thăm dò không gian tầng thứ ba thì mơ hồ nghe phương xa có tiếng chiến đấu, thế là chạy tới tìm hiểu. Bách Lý Huyền, La thấy ốc đảo trong sa mạc, mừng rỡ vì có lẽ sẽ tìm được báu vật, sau đó thấy Lâm Tiêu trên bầu trời, cảm giác thật là sướng muốn chết.

Bách Lý Huyền nhìn Lâm Tiêu chằm chằm, cười nhạt nói:

- Lâm Tiêu, lần này ông trời cũng muốn ngươi chết, còn lời gì để nói không?

Lâm Tiêu bị bao vây hai bên, vẻ mặt không hề hoảng loạn ngược lại vô cùng bình tĩnh, mắt lóe tia sắc lạnh:

- Ngươi tự tin có thể đánh chết ta sao?

Nếu là mấy năm trước thì Lâm Tiêu còn hơn kiêng dè Bách Lý Huyền, nhưng bây giờ trong lòng hắn chỉ có lạnh lung và sát ý vô tận. Mặc kệ vì đại ca hay bản thân Lâm Tiêu, Bách Lý Huyền phải chết. Còn La bên cạnh Bách Lý Huyền, Lâm Tiêu liếc La, hắn nhếch mép cười nhạt. La Sơn tông năm lần bảy lượt khó xử hắn, muốn giết Lâm Tiêu. Nhìn La thì biết La Sơn tông chưa từ bỏ ý định khử Lâm Tiêu, không còn gì để nói nữa.

- Ha ha ha!

Bách Lý Huyền cười to bảo:

- Lâm Tiêu, phải nói đôi khi ta rất phục ngươi, lúc này vẻ mặt vẫn không kinh hoàng. Thế nào? Hay ngươi nghĩ một mình có thể chống lại hai chúng ta? Hay cho rằng có người đến cứu ngươi?

Bách Lý Huyền cười khẩy, nét mặt sa sầm, mắt long lên hung ác nói:

- Ngày xưa nếu không tại đại ca của ngươi thì giờ này Đông Phương Nguyệt Linh đã là người của Bách Lý Huyền ta. Lâm gia các ngươi không có ai tốt, nếu lúc trước đại ca của ngươi nghe lời có lẽ ta sẽ đồng ý cho hai huynh đệ làm con chó hầu ta. Bây giờ . . . Hai huynh đệ phải chết!

- Phải rồi.

Đột nhiên Bách Lý Huyền cười dâm:

- Nghe nói ngươi có một muội muội xinh đẹp như hoa, hơn nữa là quán quân đại tái Phong Vân bảng lần này. Chậc chậc, ta thích loại nữ nhân như thế, vừa đẹp vừa có tài năng siêu phàm. Tưởng tượng bọn họ thở dốc vặn vẹo dưới thân là ta thấy sướng, Ha ha ha!

Tay phải Lâm Tiêu siết chặt Lôi Đình đao, ánh mắt lạnh băng. Thoáng chốc nhiệt độ giảm bớt mấy chục độ, gió lạnh rít gào.

Bách Lý Huyền cười lạnh lùng:

- Sao thế? Ngươi muốn phản đối sao? Ha ha ha! Đúng là loại ánh mắt này, ta thích thấy ánh mắt điên cuồng của ngươi!

- Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi ngay, ta muốn hành hạ ngươi từ từ đến chết. Còn có đại ca của ngươi, mấy thiên tài quận Hiên Dật, người nào chống đối Bách Lý Huyền thì ta sẽ không bỏ qua.

- Trong Sinh Tử Quỳnh Lâu, sinh tử nghe theo ý trời, không ai biết là ta giết các ngươi, ha ha ha!

Từ sau đại tái Phong Vân bảng mấy năm trước tứ hoàng tử Bách Lý Huyền đã rất muốn giết Lâm Tiêu, nhưng e ngại các loại quy tắc nên không tự mình xuống tay được, trơ mắt nhìn Lâm Tiêu từng bước một trưởng thành. Hiện tại trong Sinh Tử Quỳnh Lâu không còn quy tắc gì trói buộc, Bách Lý Huyền thoải mái giải phóng cảm xúc thật sự của hắn, gã cảm thấy rất sung sướng.

Lâm Tiêu nhìn bộ dạng ma quỷ của Bách Lý Huyền, hắn lắc đầu. Người như vậy không xứng làm võ giả, càng không xứng là một hoàng tử. Bách Lý Huyền hoàn toàn là kẻ điên, vì lòng ích kỷ bất chấp mọi thứ.

Lâm Tiêu lười nghe Bách Lý Huyền lảm nhảm, hắn ra tay trước:

- Chết đi!

Ánh mắt Lâm Tiêu sắc bén, đao quang màu lam cùng với tiếng nổ ầm ầm như lạch trời bay ra, xé rách cát vàng mênh mông.

Bách Lý Huyền lạnh lùng quát:

- La, giết hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui