Hơn 7 giờ tối.
Gia đình Vương Đằng cuối cùng mới ngồi ăn tối cùng nhau.
“Xe cha con đã đi nửa đường rồi, công ty lại có chút việc, qua lại chậm trễ hơn một tiếng đồng hồ, không thể ăn cơm xong trở về nữa.
” Lý Tú Mai gắp thức ăn cho Vương Đằng, phàn nàn nói.
Vương Đằng ở trong phòng tra tư liệu hơn một tiếng đồng hồ, nhưng lại quên mất cơm, may mà cha hắn vừa lúc có việc về muộn.
“Có việc khẩn cấp mà, nên đành trở về xử lý một chút.
” Vương Thịnh Quốc bất đắc dĩ nói.
“Chúng ta không để ý tới cha ngươi, hắn lại tập trung tinh thần vào cái công ty rẻ rách của hắn.
” Lý Tú Mai liếc mắt nhìn Vương Thịnh Quốc.
Vương Đằng cười trong lòng.
Kỳ thật, ở thời trung học, quan hệ giữa Vương Đằng và cha có chút cứng ngắc, Vương Thịnh Quốc mong con hơn người, tự nhiên sẽ nghiêm khắc với hắn một chút, nhưng chung quy Vương Đằng ở thời trung học vẫn có chút phản nghịch, học hành không tốt, xung đột với cha hắn càng ngày càng sâu.
Tuy nhiên hiện giờ ngẫm lại, Vương Đằng cảm thấy quá khứ của mình, một ít hành vi thật sự ấu trĩ buồn cười.
Trên bàn cơm, Vương Đằng và Vương Thịnh Quốc đều có vẻ tương đối yên tĩnh, Lý Tú Mai vội vàng gắp thức ăn cho Vương Đằng, cùng hai cha con lôi kéo chuyện gia đình.
Vương Đằng rất hưởng thụ bầu không khí này.
Vương Thịnh Quốc cùng Vương Đằng tán gẫu vài câu, chủ yếu là hỏi thăm tình huống học tập.
Vương Đằng ngoan ngoãn trả lời, không có còn cho người ta cảm giác trung nhị như trước kia, động một chút đã ném đũa giận dỗi.
Vương Thịnh Quốc có chút kinh ngạc, cảm thấy hôm nay hắn có chút khác, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Hắn ăn cơm xong, lại vội vàng xông ra cửa.
Là người cầm lái của một công ty lớn, hắn thực sự có rất nhiều việc trong ngày, hầu như hắn chỉ ngủ bốn hoặc năm giờ mỗi ngày.
Vương Đằng và Lý Tú Mai chào hỏi, cũng ra cửa, sau đó đi thẳng đến võ quán Cực Tinh.
Một chiếc xe thể thao màu vàng di chuyển nhanh trên đường phố vào ban đêm, tiếng gầm rú thu hút sự chú ý, những chiếc xe bây giờ sử dụng nguyên lực làm năng lượng, đã loại bỏ xăng dầu từ lâu, càng thêm thân thiện với môi trường hơn và tiện nghi.
Những người mở đường chẳng những mang về phương pháp tu luyện từ đại lục Tinh Võ, mà còn mang về đủ loại sản phẩm của văn minh nguyên lực.
Phù văn nguyên lực chính là một trong số đó.
Khoa học kỹ thuật của Địa Cầu kết hợp với nền văn minh nguyên lực, sinh ra khoa học kỹ thuật nguyên lực, ô tô sử dụng nguyên lực, máy tính và điện thoại di động cũng sử dụng chip phù văn nguyên lực và pin mới nghiên cứu, chạy nhanh hơn, tồn tại lâu hơn! Nửa giờ sau, Vương Đằng lái xe dừng trước cửa võ quán.
Dựa theo tư liệu hắn tìm được cho thấy, võ quán Cực Tinh là một trong ba cự đầu trong võ quán ở khu vực Hoa Hạ, quán chủ của võ quán là võ giả cấp Chiến Tướng thập nhị tinh, chiến lực có thể xếp vào năm vị trí đầu Hoa Hạ.
Mặc dù trên phạm vi toàn cầu, cũng là cường giả hai mươi vị trí đầu.
Võ giả chính thức, từ nhất tinh tới cửu tinh là cấp Chiến Binh, thập tinh là cấp Chuẩn Chiến Tướng, thập nhất tinh là cấp Chiến Tướng hạ vị, thập nhị tinh là cấp Chiến Tướng trung vị, thập tam tinh là cấp Chiến Tướng thượng vị! Thực lực của quán chủ võ quán Cực Tinh có thể thấy được!Tổng bộ võ quán Cực Tinh ở Hạ đô, nhưng mà ở các thành phố lớn ở Hoa Hạ đều có phân quán, thành viên võ giả đông đảo, cường giả như mây.
Phân quán ở Đông Hải của võ quán Cực Tinh nằm bên bờ biển, trong đêm tối tựa như một con cự thú ở đó, diện tích có thể sánh được với một trường đại học.
Cửa chính võ quán đủ để cho năm sáu chiếc xe song song đi qua, rất là nguy nga.
Ở giữa cửa chính có một tảng đá lớn đứng thẳng, phía trên tảng dá của phân quán Đông Hải của võ quán Cực Tinh có mấy chữ to rồng bay phượng múa thiếp vàng cực kỳ bắt mắt.
Trạm gác, một số nhân viên bảo vệ cầm súng đi đến bên cạnh chiếc xe.
“Kiểm tra theo thông lệ, mời ngươi phối hợp một chút!”Vương Đằng hạ xuống cửa sổ xe, gật đầu, sau đó xuống xe.
Nhân viên bảo vệ kiểm tra bên trong xe thể thao, quét toàn bộ cơ thể của Vương Đằng bằng máy quét, kiểm tra rất cẩn thận.
Trong khi đó, Vương Đằng cũng dò xét những người nhân viên bảo vệ này.
Bọn họ mặc áo phòng hộ ba lỗ màu đen, súng ống trong tay rõ ràng là súng máy đường kính lớn, có vẻ rất dữ tợn.
Trên thân súc khắc rõ phù văn nguyên lực, chứng tỏ đây là súng nguyên lực, uy lực so với súng bình thường mạnh hơn gấp mấy lần, cho dù võ giả chính thức chính diện trúng một phát, cũng phải tàn phế.
Kiểm tra xong, bảo vệ cho đi.
Vương Đằng dừng xe lại, đi trên đường trong nội viện ở võ quán.
Cho dù đã hơn tám giờ, bên trong võ quán vẫn sáng như ban ngày, trên đường, trên bãi cỏ có rất nhiều học viên của võ quán.
Có rất nhiều người tập luyện vào ban đêm.
Võ giả tranh thủ thời gian tập luyện, có thiên phú chỉ là điều kiện cơ bản nhất, còn cần không ngừng cố gắng, đổ mồ hôi, mới có thể có thành tựu.
Bên trong võ quán có ba tòa nhà cao kiến trúc lớn.
Tổng thể có màu trắng bạc, đặc sắc rõ ràng, rất dễ nhận biết.
Tòa nhà ở giữa là tòa nhà hành chính, hình chữ nhật, cao chừng trăm mét, đâm thẳng vào mây xanh, nhưng đỉnh cao nhất lại là một nửa vòng tròn quỷ dị.
Bên trái là tòa nhà dạy Võ Đồ, bên phải là toà nhà huấn luyện võ giả.
Hai tòa cao ốc này phảng phất như hai viên cầu khổng lồ, không cao, chỉ có ba tầng, nhưng bên trong rất rộng lớn, ít nhất gấp đôi sân bóng trường Đông Hải số 1.
Ba tòa kiến trúc đặt cùng một chỗ, Vương Đằng thấy hơi nghi ngờ liệu đây có phải ý xấu của quán chủ hay không.
Trước khi Vương Đằng đến đã tìm hiểu kỹ rồi, cho nên đi thẳng đến tòa nhà hành chính.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, đăng ký trở thành học viên võ quán, sau đó đi tới tòa nhà dạy Võ Đồ ở bên trái.
Võ quán chỉ tuyển dụng học viên từ mười sáu đến ba mươi tuổi, để tránh lãng phí tài nguyên.
Vương Đằng mới mười bảy tuổi, không có vấn đề gì.
Đi vào tòa nhà dạy Võ Đồ, trong đại sảnh tiếng ồn ào truyền tới.
Lầu một là nơi học viên sơ cấp tập luyện, học viên sơ cấp tương ứng chính là Võ Đồ sơ cấp, võ quán Cực Tinh có hơn ba ngàn Võ Đồ sơ cấp.
.