Võ Đạo Tông Sư

Dòng người chen lấn, xô đẩy nhau để có thể đến gần cửa hơn. May là Lâu Thành và Thái Tông Minh chỉ vừa mới bước vào, khoảng cách từ chỗ hai người đến cửa võ quán cũng không xa nên có thể mơ hồ nhìn thấy có hai bóng người đang bước vào.

Một người có mái tóc chải ngược ra sau đầu, hai má xệ xuống, khóe mắt có nếp nhăn, dưới chân mang một đôi giày Tây, bước đi vững chãi, ông ấy hình như là lão sư chỉ đạo hay còn gọi là huấn luyện viên của võ đạo quán.

Khi nhìn xung quanh, ông ta luôn mang vẻ mặt nghiêm túc, nhưng khi quay sang nhìn người bên cạnh, khuôn mặt ông ta mới lộ ra một chút vui mừng và dịu lại. Người đi bên cạnh cao hơn ông ta một cái đầu, dáng người cao gầy. Cậu ta mặc một bộ quần áo khá đơn giản, quần jean và áo sơ mi trắng, trông rất thoải mái và sạch sẽ, sau lưng là một cái ba lô căng phồng màu đen.

“Vậy ra cậu ta chính là Lâm Khuyết mà mọi người luôn bàn tán mấy hôm nay…” Lâu Thành thầm nghĩ.

Lâm Khuyết giống như “vật có thể khiến mọi thứ yên tĩnh”, cậu ta vừa bước vào, cả võ quán liền lặng im không một tiếng động. Dù bị mọi người nhìn với ánh mắt hiếu kỳ, tò mò, săm soi, kích động và cả ngưỡng mộ, mặt cậu ta vẫn thản nhiên, miệng nhếch lên, ánh mắt nhìn thẳng và đi về phía trước.

Ngay cả khi lão sư bên cạnh hạ giọng giới thiệu, cậu ta cũng chỉ gật đầu, không nói một tiếng nào. Cậu ta đi đến đâu thì đám đông ở đó lập tức tách ra hai bên để nhường đường. Cậu ta giống như một ngôi sao đi xuyên qua đám người tiến vào phòng thay đồ bên trong võ đạo quán.

Đến khi cậu ta đã đi khuất bóng, cả đám người mới phá vỡ sự im lặng mà bàn luận xôn xao không ngừng.

“Quá lạnh lùng mà!”

“Câu lạc bộ võ đạo có trai đẹp rồi!”

“Vừa có phong cách lại vừa có cá tính.”

Đó là bình luận của các sinh viên nữ.

“Chảnh cái gì mà chảnh chứ…”

“Đúng là người có tài thì hay có tật.”

“Nếu tôi có tài năng như cậu ta, có thể đạt được cấp chín, tôi cũng sẽ kiêu hãnh như vậy.”

“Cậu lạc bộ võ đạo của chúng ta sắp nổi tiếng rồi!”

“Đúng vậy, chúng ta sẽ xử hết mấy trường trong bắc ngoài nam kia, để coi bọn nó còn dám tự phụ như vậy nữa không!”

“Có cậu ta chỉ dẫn, biết đâu khi tốt nghiệp, chúng ta có thể đạt được cấp sáu nghiệp dư, sau này tìm việc làm cũng dễ dàng hơn…”

Và phía trên này là lời thảo luận của các sinh viên nam.


Lâu Thành nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, sao đó cậu đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa, không ngờ lại nhìn thấy Nghiêm Triết Kha mặc Hán phục có hai màu trắng đỏ đã đứng ở bên trong từ lúc nào. Ánh mắt của cô lúc này giống như đúc ánh mắt của các sinh viên nữ gần đó.

“Điều này thật là khiến người khác cảm thấy ghen tị mà.” Lâu Thành nhịn không được nói với Thái Tông Minh một câu: “Nếu tôi cũng đạt được cấp chín, cũng được như cậu ta thì tốt quá rồi.”

Thái Tông Minh tặc lưỡi nói: “Những lúc như thế này nên dùng đến “lễ”, có như vậy người ta mới biết cậu có văn hóa. Hâm mộ cùng ghen tị, đại trượng phu cũng chỉ đến thế mà thôi!”

Đại trượng phu cũng chỉ đến thế… Lâu Thành nghiền ngẫm một lát, lén liếc về phía Nghiêm Triết Kha rồi nói đùa với Thái Tông Minh: “Ý của cậu là đã không có thì mình cứ cướp?”

“Cam à, cậu thật hiểu tôi.” Thái Tông Minh cười và nâng tay lên, phô ra cánh tay rắn chắn của mình.

“Bình thường tôi toàn đi đánh nhau và chơi game mà còn đạt được cấp năm nghiệp dư, nếu tôi nghiêm túc, không chừng tôi dư sức đạt được cấp chín, có thể lấy lại mặt mũi cho toàn bộ đàn ông con trai của cậu lạc bộ võ đạo này đấy!”

“Suốt ngày chỉ biết đánh nhau và chơi game mà cậu còn dám khoe khoang đầy tự hào như vậy, cậu đúng là hết thuốc chữa rồi.” Lâu Thành cùng Thái Tông Minh bắt đầu nói móc lẫn nhau.

Một lúc sau, Nghiêm Triết Kha từ bên ngoài đi vào phòng thay đồ nữ. Lễ chào đón sắp bắt đầu. Ánh đèn sáng lên, một người nam có dáng người đô con, cơ thể cường tráng bước lên lôi đài.

“Chào mọi người, tôi là Trần Trường Hoa, là chủ nhiệm của câu lạc bộ võ đạo này, là đàn anh năm tư của các bạn…” Anh chàng đô con kia mặc một bộ đồ gọn gàng màu đen, trông rất dũng mãnh và nhanh nhẹn. Lúc này anh ta đang cầm micro tự giới thiệu bản thân, khuôn mặt vốn dữ tợn cũng trở nên nhu hòa hơn.

“Ha ha, cậu nhìn hai hàng lông mày của anh ta đi, trông cứ như hai con sâu róm ấy…” Trong khi Trần Trường Hoa đang phát biểu trên lôi đài thì ở phía dưới, Thái Tông Minh cười nói với Lâu Thành.

Lâu Thành liếc cậu ta nói: “Tình Thánh, cậu vẫn nên gia nhập vào câu lạc bộ tấu hài kia đi, đừng để lãng phí tài năng của bản thân!”

Dù hai người ở dưới có thì thầm nói chuyện cũng không mảy may ảnh hưởng gì đến Trần Trường Hoa đang phát biểu trên lôi đài kia.

“Trình độ võ đạo được phân chia thành bốn tầng: Thể, Khí, Canh và Cấm, những thứ này mọi người hẳn đều đã biết… Hai cái phía sau, hôm nay chúng ta sẽ không bàn tới, những thứ này không phải cứ yêu thích là có thể đạt được. Nên tôi sẽ tập trung nói về Thể cùng Khí. Thể có nghĩa là tập luyện cơ thể, vấn đề là chữ “luyện” này đây. Luyện Thể cũng giống như chúng ta đang luyện đan và luyện khí, phối hợp nhiều mặt lại với nhau, không phải chỉ đơn giản như đứng trên cọc hay là giam mình trong phòng tập luyện đâu…”

“Hôm nay tôi nói ra điều này để mọi người có thể hiểu rõ rằng, cho dù trước đây các bạn có tập qua võ đạo chính quy hay chưa cũng không có vấn đề gì cả, sau ngày hôm nay tập bù vào là được. Trong lịch sử hình thành lâu dài của câu lạc bộ võ đạo trường Đại học Tùng Thành, truyền thừa của Luyện Thể hoàn toàn chính thống, những võ đạo quán và phòng tập gym bên ngoài không thể nào sánh bằng được. Chỉ cần mọi người nghiêm túc tập luyện trong bốn năm, tôi dám cam đoan mọi người sẽ dư sức đạt được cấp bốn, cấp năm nghiệp dư, sau này có thể đến làm huấn luyện viên tại các võ quán và phòng tập gym, cái này cũng xem như một nghề tay trái.”

“Nếu có bạn nào trong số các bạn thật sự yêu thích võ đạo, chịu khó luyện tập chăm chỉ bốn năm chưa hẳn đã không thể qua được cuộc thi định cấp. Muốn đạt được cấp chín, ngoài khả năng trời ban ra, chúng ta còn phải biết chịu khó tập luyện. Năm ngoái có một người đã đạt được cấp một nghiệp dư, anh ta dự định sẽ tham gia cuộc thi định cấp năm nay. Cho nên, đối với câu lạc bộ võ đạo chúng ta mà nói, cấp chín không phải là một thứ ngoài tầm với của chúng ta. Chỉ cần chúng ta cố gắng, chỉ cần mọi người có lòng tin thì chắc chắn sẽ thành công.”

“Nếu như có tài năng trời ban, bạn có thể vượt qua Luyện Thể mà tiến tới ải Đan khí. Đại học Bắc Sơn cũng có loại tài năng như vậy. Mỗi lần gặp phải bọn họ, chúng ta đều khổ không thể tả nổi, căn bản là không có cách nào chống lại bọn họ được.”

Nghe đến đây, Lâu Thành nhíu mày nghi hoặc, cậu qua sang nhìn Thái Tông Minh đang đứng kế bên hỏi: “Đại học Bắc Sơn là quán quân của hội võ đạo năm ngoái phải không?”

“Đúng vậy.” Thái Tông Minh gật đầu.


Lâu Thành lại do dự nói: “Trần Trường Hoa sao lại nói mấy lời kỳ quặc như vậy?”

Dường như đang ám chỉ ai đó…

“Đương nhiên kỳ quặc rồi, anh ta nói nhiều như vậy nhưng chỉ có hai ý chính mà thôi. Thứ nhất, cấp chín chả là cái thá gì cả, Lâm Khuyết cũng chẳng là cái đinh gì hết.”

Thái Tông Minh cười gian: “Thứ hai, thành tích của câu lạc bộ võ đạo chúng ta không tốt lắm, cái này không phải do chúng ta kém cỏi, mà là đối thủ cùng khu quá mạnh.”

Sau khi xác nhận bản thân đã đoán đúng, Lâu Thành lắc đầu nói: “Xem ra tên chủ nhiệm câu lạc bộ Trần Trường Hoa này cảm thấy không phục Lâm Khuyết, nhưng mà nói trực tiếp như vậy không phải quá nhỏ nhen sao?”

“Mặc kệ đi, bọn họ muốn làm gì thì làm, không liên quan gì đến chúng ta cả.” Thái Tông Minh nhàm chán lấy điện thoại ra.

“Nào, tôi sẽ giới thiệu cho các bạn các sư tỷ và sư huynh luyện võ thành công, bọn họ đều đã tham gia cuộc thi định cấp nghiệp dư, cấp bậc thấp nhất của bọn họ là cấp sáu nghiệp dư…”

Lâu Thành đang định ngước mắt lên nhìn thì bị Thái Tông Minh kéo lại.

“Giờ chúng ta đi về đi!” Thái Tông Minh hạ giọng nói.

Lâu Thành ngạc nhiên nói: “Bây giờ hả? Còn sớm mà!”

“Bộ cậu tính chờ xem mặt mấy sư huynh, sư tỷ kia hả? Tỉnh giùm đi, cậu đến đây để cưa con gái nhà người ta đó. Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng bản thân mình là kỳ tài ngàn năm mới gặp? Mười tám tuổi, chưa từng tập luyện gì đã khai phá ra năng khiếu, võ công tăng lên vèo vèo, có thể đánh thắng được các vị sư huynh và sư tỷ trên kia, có thể đại diện cho cả Đại học Tùng Thành đi tham sự đại hội võ đạo cả nước rồi đạt luôn vị trí quán quân? Sau đó được các thế lực tầng thứ nhất để mắt tới, tương lai phía trước sẽ trở nên tươi đẹp, rồi cậu sẽ cưới một người phụ nữ vừa đẹp vừa giàu và trở thành cường giả và đi đến đỉnh cao của cuộc đời.” Thái Tông Minh không hổ là bạn xấu, ngay lập tức mỉa mai nói móc cậu.

Lâu Thành cười gượng: “Dù sao cũng đã đến đây rồi, nhìn một chút cũng không mất gì.”

Thái Tông Minh nhìn quanh một vòng rồi nói: “Cậu đến đây chỉ để cưa gái thôi mà, có nhìn mặt mấy sư huynh, sư tỷ kia hay không có quan hệ gì chứ?”

Nói đến đây, cậu ta đột ngột hạ giọng nói: “Nếu bây giờ cậu đi về, lát nữa sẽ có chủ đề để nói chuyện với cô gái cậu thầm thương.”

“Hả?” Lâu Thành nghi ngờ nhìn cậu ta.

“Cậu nghĩ coi, lấy cớ rằng bản thân cậu có việc bận đột xuất nên về sớm, rồi một lát nữa cậu có thể hỏi cô ấy rằng sau đó còn xảy ra chuyện gì không, có giao bài luyện nào để tập luyện hằng ngày hay không, chủ đề nói chuyên cứ như vậy mà thành, không sợ cô ấy cảm thấy phản cảm. Sau này, khi hai người các cậu đã trở nên thân hơn, lúc đó không sợ không có chủ đề nói chuyện.” Thái Tông Minh chậm rãi nói.

Lâu Thành bình tĩnh nhìn cậu ta một lúc rồi nói:


“Tiểu Minh, trong phòng ngủ của chúng ta, tôi chỉ cảm thấy phục một mình cậu thôi.”

“Gọi tôi là Tình Thánh đi!” Thái Tông Minh khom người xuống, lợi dụng lúc các sư huynh và sư tỷ đi lên lôi đài mà lủi về phía cửa, Lâu Thành theo sát phía sau.

Vừa ra khỏi cửa, Lâu Thành đã bị cảnh tượng trước mắt làm sững sờ. Cách cậu không xa là một anh chàng mang đậm khí chất nghệ sĩ đang vác một cái máy quay phim trông rất bắt mắt trên vai. Trông thấy cậu và Thái Tông Minh bước ra, anh ta lập tức lia máy quay phim về phía hai người.

Con khỉ nhà nó, sao lại có thể như vậy chứ, mới trốn về sớm một buổi mà đã bị lên ti vi rồi sao?

Bên cạnh anh chàng quay phim là một cô gái mặc áo màu xám tro trẻ tuổi. Trông thấy Lâu Thành và Thái Tông Minh đi ra, cô ta lập tức mỉm cười tiến lại.

“Xin chào các bạn, tôi là phóng viên của đài truyền hình Tùng Thành. Xin hỏi hai bạn có thể tham gia một đoạn phỏng vấn của chúng tôi được hay không?”

Hình như cô gái này là sinh viên vừa mới tốt nghiệp. Tóc cô ngăn ngắn trông rất nhanh nhẹn và thoải mái, lông mi dài đen, đôi mắt xinh đẹp và có thần, mũi cô dù không cao nhưng vẫn rất đáng yêu. Mỗi khi cô cười, hai lúm đồng tiền lại hiện ra. Trước ngực cô có đeo một tấm thẻ nhân viên, phía trên có ghi tên “Thư Nhuy”.

“Phỏng vấn gì cơ?” Nhìn micro được đưa tới trước mặt mình, Lâu Thành hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là được.” Thái Tông Minh không hề do dự mà đáp lại.

Hai người quay sang nhìn nhau, lập tức nhận thấy tia khinh bỉ trong mắt đối phương.

Cô phóng viên Thư Nhuy ngước khuôn mặt hình trứng ngỗng của mình lên, mỉm cười nói: “Các bạn là thành viên của câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành phải không?”

Ấy chà, mới trốn học buổi đầu tiên đã bị người ta bắt gặp rồi... Lâu Thành gãi đầu nói: “Đúng vậy, nhưng chúng tôi, chúng tôi có việc bận muốn về trước.”

“Ừm, có việc gấp nên không thể không về sớm.” Thái Tông Minh bình tĩnh đáp.

Thư Nhuy cũng không thèm để ý đến điều đó, cô vẫn tiếp tục mỉm cười nói: “Các bạn vừa nãy có nhìn thấy Lâm Khuyết không?”

“Có thấy.” Lâu Thành và Thái Tông Minh liếc nhìn nhau, đài truyền hình cũng đi phỏng vấn chuyện này sao?

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, Đại học Tùng Thành là đại học tốt nhất ở Tùng Thành này, mà võ đạo lại rất được mọi người chào đón, cho nên có người tới phỏng vấn cũng không có gì kỳ lạ.

Thư Nhuy cười nói: “Từ trước đến nay, Lâm Khuyết là người đầu tiên đạt được danh hiệu võ giả cấp một khi vừa nhập học vào Đại học Tùng Thành. Đối với việc cậu ấy tham gia vào câu lạc bộ võ đạo, hai người có cảm nhận gì? Có quan điểm gì?”

“Tốt vô cùng. Tôi cảm thấy câu lạc bộ võ đạo của chúng tôi sẽ có những bước tiến mới.” Thái Tông Minh tươi cười trả lời.

Lâu Thành cũng cười tươi, nói thật lòng rằng: “Tôi cảm thấy rất phấn khởi và vui mừng, ừm, còn có cả vinh hạnh nữa.”

Thư Nhuy lấy lại micro, nhìn xung quanh rồi nói: “Cảm ơn hai bạn đã chấp nhận phỏng vấn của chúng tôi.”

Nhìn cô phóng viên và anh chàng quay phim kia bước vào võ quán, Lâu Thành và Thái Minh Tông cùng lúc mở miệng hỏi người kia:


“Cam à, có phải vừa rồi tôi cười trông hơi giả tạo không?”

“Tình Thánh, có phải vừa rồi tôi cười trông ngốc lắm không?”

Vừa dứt lời, cả hai đều nhìn nhau phì cười, một chút căng thẳng vừa rồi cũng tan biến đi.

“Lần đầu được lên ti vi, cảm giác lạ thật.” Lâu Thành vuốt má nói.

Thái Tông Minh cười nói: “Tôi cũng thế. Mà không chừng đoạn phỏng vấn của chúng ta bị đài truyền hình cắt mất đó. Người họ muốn phỏng vấn chính lần này là Lâm Khuyết, ha ha, cô phóng viên vừa rồi được đó, vừa đẹp vừa ngây thơ, dáng người cũng ngon, tuyệt nhất là đôi chân kia kìa, vừa dài lại vừa thon. So với cái cô mà cậu đang thầm thương kia, tôi lại thích cái cô này hơn.”

“A lô? Có phải 110 (*) không ạ? Ở chỗ này có một tên yêu râu xanh đây ạ.” Lâu Thành cố ý cầm điện thoại lên nói.

“Biến!” Thái Tông Minh tức giận nói: “Tôi cũng chỉ nói ngoài miệng như vậy thôi mà.”

Lâu Thành cười nói: “Rồi rồi rồi, sau này nếu có gặp mặt chị dâu, tôi sẽ nói với cô ấy rằng bạn học Tiểu Minh luôn giữ gìn thân thể trong sạch như ngọc!”

Hai người vừa cười vừa nói, thoáng cái đã đem chuyện phỏng vấn vừa rồi ném ra sau đầu. Cả hai vui vẻ quay lại ký túc xá.

Kết cấu của một phòng ký túc xá ở Đại học Tùng Thành gồm hai phòng ngủ nhỏ, một phòng khách và một phòng vệ sinh. Phòng khách có một cái ghế sô pha giản dị và một cái ti vi, bên trái thông đến ban công phơi quần áo, bên phải là phòng tắm giặt cùng với hai phòng vệ sinh nhỏ. Lướt qua ghế sô pha, men theo lối nhỏ đi về phía trước sẽ nhìn thấy hai bên trái phải đều có phòng ngủ nhỏ, mỗi phòng có bốn người ở, bên trong đều có đủ giường ngủ, bàn học và tủ quần áo.

Hai người các cậu không ngủ cùng một phòng ngủ. Vừa vào phòng khách, Thái Tông Minh liền lấy điện thoại ra và nói: “Cam à, tôi đi gọi điện thoại một chút, lát nữa nhớ chờ tôi ăn cơm với nhé.”

“Chậc chậc, lại bắt đầu quấn quít nhau rồi.” Biết Thái Tông Minh lại sắp nấu cháo điện thoại với bạn gái nên Lâu Thành liền trở về phòng ngủ của mình, định mở máy tính ra lên mạng.

Xoay nắm cửa mở cửa bước vào, bên trong không có ai. Vậy là ba tên kia vẫn còn tự học ở trường, chưa trở về phòng.

“Chăm chỉ thật mà...” Trong lòng Lâu Thành có một chút chột dạ. Có so sánh mới thấy bản thân cậu và người ta chênh lệch thế nào mà.

Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nhưng cũng không hẳn là đã muộn. Lâu Thành nhanh chóng đè tâm trạng đang xôn xao trong lòng xuống. Cậu mở máy tính ra và lên diễn đàn.

Đây là một diễn đàn tổng hợp chuyên bàn luận đủ mọi chuyện quái gở và kỳ lạ trên đời. Mà trang Lâu Thành đăng nhập vào là “Câu lạc bộ Long Hổ”.

Câu lạc bộ Long Hổ là thế lực “thi đấu chức nghiệp võ đạo” tầng thứ nhất, là truyền thừa võ đạo mạnh nhất và được người người tranh nhau vào nhất toàn quốc. Và quan trọng hơn là, thời gian thành lập của câu lạc bộ này tương đối ngắn, chỉ mới ba mươi năm mà thôi. So với những môn phái truyền thừa đã có trên trăm năm khác thì câu lạc bộ Long Hổ này chỉ như một đứa bé mới được sinh ra. Mà “đứa bé” này lại dựa vào số tuổi mới thành lập trường võ đạo ít ỏi của mình mà đánh vào các môn phái mạnh mẽ, cao quý và lâu đời kia. Không những thế, nó còn đạt được hàng loạt các thành tựu huy hoàng, một trong những “Long Vương”, người đang là đương kim võ lâm “Tuyệt Đại Song Kiêu” - Trần Kỳ Đào cũng là được bọn họ đào tạo mà đạt được hàm tước đó.

Một câu lạc bộ như vậy, một võ giả như thế đương nhiên sẽ có sức hấp dẫn khó cưỡng lại và số lượng người hâm mộ cực kỳ lớn, mà Lâu Thành cũng là một người trong số vô vàn người hâm mộ ấy.

Đăng nhập vào diễn đàn xong, Lâu Thành lại bất giác cười ngốc xít, dùng tài khoản “Con hổ của Schrödinger” để đăng bài:

“Cảm thấy nôn nóng quá đi! Cuối cùng hôm nay cũng đã tham gia vào câu lạc bộ, làm sao để có thể vờ như bản thân tham gia thường xuyên đây?”

(*) 110: Số địa thoại của cảnh sát Trung Quốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận