- Làm cho ta lo muốn chết.
Mặc dù tình phụ mẫu trông rất thiêng liêng, nhưng trong thân xác của cô gái ấy là linh hồn của một người khác.
- Ủa, mình xuyên không rồi sao ?
Lúc này cô mới nhớ lại, cô đang cùng chồng mình đang ăn tiệc thành công thế nhưng lại bị xuyên không đến đây.
Rồi cô bắt đầu nhìn xung quanh, thấy thân thể và nơi mình đang sống lại vô cùng kì lạ.
Khi cô đang xem ký ức, thì hóa ra nguyên chủ này tên là Trịnh Thanh Thủy, là con gái của Thành chủ Long Vĩnh Thành, nhưng sinh ra lại có thể chất yếu kém.
Trở lại vấn đề chính, dựa vào ký ức của nguyên chủ thì cậu bây giờ đã biết gia đình của mình.
Bố của nguyên chủ tên là Trần Việt, và mẹ là Ngô Á Vy, cả hai đều làm nghề nông dân.
Còn về đám người đánh chết nguyên chủ thì có tất cả bốn người.
Kẻ chỉ đạo Đào Hưởng, cháu nội của Trưởng làng, trong khi ba người còn lại là Nguyễn Văn Tèo, Chu Viễn, Bạch Khắc Vinh, tất cả đều là con nhà nông bình thường.
- Được lắm, ta sẽ tính số lần lượt với từng người các ngươi.
Nếu nguyên chủ bị các ngươi giết thì ta sẽ không khoan nhượng đâu.
Vừa nói xong Trần Mạnh liền đi tới một mạch trong làng, nhìn thấy đám người giết nguyên chủ đang ở kế bên nhau khiến cho cậu máu huyết sục sôi.
"Hừ, đừng tưởng anh đây là nhân viên văn phòng 30 tuổi thì sợ nhé, giết người tại thế giới này cũng chả đi tù đâu ".
- Trần Mạnh thầm nghĩ.
Không cần để cậu bắt chuyện, Nguyễn Văn Tèo, Chu Viễn, Bạch Khắc Vinh sau khi nhìn thấy Trần Mạnh không chết, tất cả đều tái xanh mặt mày mà nhắc nhở Đào Hưởng.
- Chuyện gì ? Không biết bổn đại gia rất bận à?
Thấy bà bọn chúng vô cùng sợ hãi, Đào Hưởng mới bắt đầu ngoảnh mặt ra sau nhìn.
Cho đến khi thấy Trần Mạnh rồi thì biểu cảm lại không khác gì ba bọn kia, khiến cho mồ hôi cứ chảy đầm đìa.
- Sao thế ? Việc gì cần phải run thế chứ ? - Trần Mạnh.
- Trần Mạnh, coi bộ chú em vẫn khỏe ha ? - Đào Vĩnh.
Vừa nói, nhưng vẻ mặt của Đào Hưởng lại vô cùng hoảng sợ.
Mặc cho cảnh giới của hắn là Luyện thể cảnh lục trùng, cao hơn hẵn ba tiểu cảnh giới.