Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt một tháng đã trôi qua rồi, mà mấy người tổ chức đi du lịch rốt cuộc cũng trở lại. Tụ tập dĩ nhiên là không tránh khỏi, dù sao mọi người đều là những người thích đám đông.
"Thu, buổi tối mình có tiệc cậu đi cùng chứ." Hạ Toa nhìn Thu Linh Tố từ phòng giám đốc Lục đi ra gọi cô lại.
"Hôm nay mình có một người bạn học trở lại, sợ là không đi được." Nhớ tới con người ghê tởm đó, trong lòng Thu Linh Tố rất khó chịu, về thì về , tìm cô làm cái gì?
"A, được rồi!" Hạ Toa gật đầu một cái lên tiếng.
"Vậy mình đi làm việc đây !" Thu Linh Tố có chút ngượng ngùng nhìn Hạ Toa nói.
"Ừ, đi đi!" Hạ Toa gật đầu một cái, xoay người lại bắt đầu bận chuyện của mình đi.
Nhìn Hạ Toa xoay người vội công việc của mình, Thu Linh Tố cũng ôm một đống tài liệu, hướng phòng cất video audio đi tới. Hôm nay là ngày nhiều việc nhất từ khi cô tới công ty .
Vừa đem tài liệu bỏ vào máy photo , còn chưa kịp thở một cái, điện thoại trong túi bắt đầu kêu lên không ngừng. Thu Linh Tố lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, có chút chán ghét nhíu mày nghe máy.
"Linh Tố, anh ở gần công ty em, em ra ngoài đi , chúng ta đi uống trà !" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói tràn đầy vui sướng của một người đàn ông trẻ tuổi .
"Lâm Diệp, chẳng nhẽ công ty của anh không cần nhân viên à , chẳng lẽ tôi không cần làm việc sao? Lão nương hiện tại rất là nhiều việc , không rãnh để ý tới anh ." Thu Linh Tố nói xong không đợi bên kia mở miệng liền thở phì phò tắt điện thoại di động.
"Mới vừa thoải mái hai năm, anh lại xuất hiện, làm sao anh cứ như âm hồn bất tán vậy ?" Thu Linh Tố đưa điện thoại di động bỏ vào túi, có chút tức giận lầu bầu.
Cô và Lâm Diệp thật ra thì cũng chỉ có học chung với nhau hai năm , mà hai người cũng không ngồi cùng bàn, nhưng sau khi tốt nghiệp, không biết sao Lâm Diệp liền luôn như là âm hồn bất tán xuất hiện tại trước mặt cô, vừa bắt đầu cô còn có thể hiểu. Dù sao Lâm Diệp cũng từng là đối tượng hẹn hò của cô , nhưng sau đó hắn có ra nước ngoài nhưng là hắn vẫn còn là âm hồn bất tán. Tối hôm nay đã đồng ý đi ra ngoài ăn cơm gặp mặt, kết quả hiện tại liền bắt đầu lằng nhằng.
Đang suy tư, còi báo động của máy photo cắt ngang ý nghĩ của cô, này vừa nhìn nhưng cô sợ hết hồn, tài liệu thế nhưng kẹt ở trong máy rồi . Mặc cho cô làm sao làm chính là không rút được tờ giấy kia ra , nhớ tới một hồi sẽ phải dùng , cả người không khỏi toát ra mồ hôi lạnh .
"Hạ Toa, mình cũng không biết tại sao có thể như vậy ." Nhìn Hạ Toa vội vã đi tới, Thu Linh Tố có chút uất ức nói, trước kia vẫn luôn thật tốt, thế nào đột nhiên liền.
"Không có việc gì, để mình !" Hạ Toa vỗ vỗ bả vai Thu Linh Tố , đi lên trước , đem nắp máy photo mở ra , sau đó đem tờ giấy đã có chút nhăn nhíu lấy ra.
" Trời ? Đơn giản như vậy?" Nhìn Hạ Toa dễ dàng đem giấy lấy ra, Thu Linh Tố nhất thời có chút không tiếp thụ nổi, mới vừa rồi mình kéo mãi cũng không có lấy ra được . Hạ Toa cứ như vậy một phát làm được luôn?
"Chính là chỗ này sao , đơn giản, mau lấy đi, một hồi sẽ biết." Hạ Toa hướng về phía Thu Linh Tố cười cười, thúc giục.
"Ừ, hôm nay nếu là gây chuyện không tốt, mình lại muốn bị nói." Thu Linh Tố gật đầu một cái, bắt đầu bận rộn, mặc dù đang trong công ty mọi người đều biết quan hệ của cô và Hạ Toa , cũng không dám ngay mặt nói cô cái gì, nhưng là sau lưng còn là không ít.
"Có mấy lời, nghe được coi như không nghe thấy đi!" Hạ Toa đi tới cửa, xoay người rồi hướng Thu Linh Tố dặn dò một phen, trong công ty một chút lời đồn đãi cô cũng nghe nói, hơn nữa còn rất thái quá .
" Mình hiểu , không phải là nói mình là dựa vào quan hệ sao? Không thèm để ý, để cho bọn họ hâm mộ ghen ghét đi !" Đối với chuyện này cô cũng không phải không muốn giải thích, mà là không thể nào giải thích, bởi vì boss đối với cô quả thật tương đối rộng lượng. Cô là người thoải mái nhất trong mấy người , cô giải thích người khác chỉ biết xem cô như khoe khoang.