Thấy Tiêu Thần dắt tay Hạ Toa đi vào công ty, lại còn tự mình rót một ly cà phê đưa tới bàn làm việc của Hạ Toa , những nhân viên nữ đang vì Tiêu Thần mà tranh đấu gay gắt không hẹn mà cùng thở dài ở trong lòng .
Nhà vệ sinh thường thường là nơi tụ tập nhiều người đưa chuyện nhất công ty , mấy nhân viên nữ đang nhìn gương trang điểm lại thở phì phò nói.
"Không phải nói là bị tai nạn xe cộ sao? Không phải vẫn còn rất nghiêm trọng sao ,sao mà không nằm một năm rưỡi nữa đi ?" Nhân viên nữ áo đỏ vừa dặm phấn vừa nói, cô là thư ký của Giang Nguyên , biết chuyện cũng tương đối nhiều một chút.
"Không thể như vậy sao? Mình mong có thể điều đến tổ thư ký của Cảnh Phỉ đây?" Lý Nhiên cũng có chút không vui nói qua.
" Cô , một nhân viên thực tập nho nhỏ còn chưa có qua còn đòi làm thư ký?" Một nhân viên nữ nữa từ trong buồng vệ sinh đi ra nhìn Lý Nhiên khinh bỉ nói qua.
" Tôi làm sao lại không được?" Lý Nhiên nhìn Ni Na thở phì phò hỏi.
"Tốt lắm đừng làm ầm , chỉ là Ni Na nói cũng không sai, cậu không có gì có thể đi tới tổ thư ký của Cảnh Phỉ được , cậu nên an phận ở bộ phận tiêu thụ đi, dù thế nào cũng còn hơn chỗ của Lưu Phương Phương , trưởng bộ phận đó rất là hám gái đó.
"Thu Linh Tố sướng nhất rồi, cũng không biết cô ta thế nào mà lại quen biết đại boss ?" Nhớ tới Thu Linh Tố , Lý Nhiên liền tức rận cắn răng, tuy nhiên cũng không thể tránh được.
"Đừng khắp nơi nói huyên thuyên." Giám đốc Lục từ bên trong đi ra trợn mắt nhìn mấy người một cái, khiển trách. Đối với Hạ Toa cô còn là rất cảm kích, nếu không phải là Hạ Toa nói với boss , có lẽ đến bây giờ tiền của cô còn không có được nhận đâu.
"Vâng" mấy người có chút không cam tâm liếc mắt nhìn Lục giám đốc, rối rít cúi đầu đi ra ngoài.
" Chị cần gì nói mọi người đâu? Em còn không có nghe đủ đây?" Nghe mấy người rời đi, Hạ Toa mở cửa đi ra, cũng không phải cô cố ý muốn nghe, chỉ là cô vừa định đi ra thì bọn họ cũng đã bắt đầu nói rồi, con người luôn là hiếu kỳ không vậy sao? Cho nên cô cũng chưa có ra ngoài, nhưng bị giám đốc Lục làm như vậy , cái gì cũng nghe không được.
" Em nghĩ hù chết chị à?" Thấy Hạ Toa xuất hiện tại bên cạnh mình, giám đốc Lục cũng cả kinh, lẩm bẩm, cũng âm thầm toát mồ hôi thay cho mấy nhân viên nữ lắm mồm vừa nãy .
"Yên tâm, em còn không có rãnh rỗi như vậy, cũng không làm việc vô ích chỉ vì mấy câu nói liền tức giận, em thật sự là ăn no không có việc gì làm." Nhìn Lục giám đốc trên mặt đầy lo lắng, Hạ Toa khinh thường cười một tiếng, giải thích.
Thật ra thì cô cũng thật muốn xem một chút cái công ty này cuối cùng có đến bao nhiêu nữ nhân viên để ý Tiêu Thần, lại có bao nhiêu người ước gì cô không biến mất, chỉ là cô khẳng định những người hi vọng cô biến mất sẽ nhiều hơn so với những người thích Tiêu Thần .
Bên trong phòng giải khát
"Về sau không nên đi mua đồ ăn sáng cho tôi nữa nhé ?" Thu Linh Tố có chút bất đắc dĩ nhìn Lâm Diệp ngồi ở bên cạnh mình .
" Được, em muốn ăn cái gì, anh mua là được rồi." Lâm Diệp giống như là con gián đánh mà không chết, mặc kệ Thu Linh Tố đối với hắn như thế nào hắn đều là cười híp mắt , làm cho người ta không giận nổi.
"Lâm Diệp, chúng ta không hợp , anh không phải là kiểu người mà tôi thích ." Những lời này trong vòng nửa tháng Tthu Linh Tố nói đã không dưới trăm lần, nhưng Lâm Diệp vẫn như cũ , mỗi ngày đi theo phía sau cô giúp đỡ cô .
"Tình cảm là có thể từ từ bồi dưỡng, chờ em quen với sự tồn tại của anh là tốt rồi ." Đối với sự cự tuyệt của Thu Linh Tố , Lâm Diệp mắt điếc tai ngơ, mặc dù chuyện hồi sáng hắn quả thật có chút không vui, nhưng sau lại suy nghĩ một chút cũng muốn hiểu, nếu mỗi ngày đều ăn giống nhau nhất định là sẽ ngán , cho nên hắn quả quyết đem đùi gà vứt bỏ.
"Tôi đối với anh một chút cảm giác cũng không có, thế nào bồi dưỡng?" Thu Linh Tố ném xuống cái ly hướng về phía Lâm Diệp rống to, bước nhanh đi ra phòng giải khát.
" Anh thật sự chính là thích em ." Nhìn Thu Linh Tố giận dữ rời đi , lần này hắn không có đuổi chạy ra, cực kỳ uất ức lẩm bẩm. Hắn không hiểu, tại sao Thu Linh Tố không giống những người phụ nữ khác , chỉ cần đưa quà tặng, sẽ ngoan ngoãn đâm đầu vào ngực của hắn đây ?