Sau một hồi ân ái ,hai người vẫn ngủ thẳng buổi trưa mới rời giường, thấy hai người còn buồn ngủ xuống lầu , Cố Xuân Mai nhìn hai người nhàn nhạt cười, thầm nghĩ, trẻ tuổi thật tốt!
"Mẹ, mẹ không nên nhìn con như thế ." Hạ Toa có chút bất đắc dĩ nhìn Cố Xuân Mai la hét.
"Bác gái ." Tiêu Thần có chút xấu hổ nhìn Cố Xuân Mai, hắn cũng không nhớ thế nhưng lại ngủ trễ như vậy, thật là quá lúng túng.
"Không có việc gì, người trẻ tuổi thật tốt ! Ba con đi ra ngoài mua thức ăn, một lát nữa về , hai đứa ăn tạm một chút đi ." Nhìn Hạ Toa đi đến bên cạnh bàn ăn, Cố Xuân Mai không vui liếc cô một cái, kêu Tiêu Thần .
"Vâng ." Tiêu Thần khéo léo đi tới bên người Hạ Toa ngồi xuống, cầm bánh bao trên lên ăn.
"Còn một nửa em ăn không được, anh ăn đi." Thấy Tiêu Thần ở bên mình ngồi xuống, Hạ Toa cầm lên nửa bánh bao của mình đưa tới, giống như thường ngày ở nhà .
"Ăn không được để lại , con cho rằng Tiêu Thần là thùng rác của con à?" Thấy Hạ Toa thế nhưng đem đồ ăn còn dư lại cho Tiêu Thần , Cố Xuân Mai có chút không nhìn được trách cứ.
"Không có việc gì, cháu đã quen, trong nhà cô ấy ăn còn thừa mới đến phiên cháu , cháu giống như con dâu nuôi từ bé trong nhà ." Tiêu Thần nhận lấy nửa bánh bao Hạ Toa đưa tới , nuốt vào, khổ gương mặt hướng Cố Xuân Mai tố cáo .
"Thật đáng thương, về sau đừng ăn nữa , cũng không phải là mua không nổi, ăn không hết liền ném." Cố Xuân Mai mặt đồng tình nhìn Tiêu Thần, an ủi, quay đầu lại ác ngoan ngoan trợn mắt nhìn Hạ Toa mấy lần.
"Mẹ, ba cũng không thường ăn đồ ăn mẹ ăn còn dư lại sao? Thế nào đến lân con sẽ thành ác rồi ?" Nghe đối thoại của hai người, Hạ Toa không khỏi nhíu nhíu mày, ngẩng đầu hỏi ngược lại.
"Nói không lại cô , tôi đi dọn dẹp , hai đứa ăn đi, lười phản ứng lại cô ." Bị Hạ Toa phản ứng như vậy , Cố Xuân Mai sửng sốt một cái, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì cho phải, tìm lý do đi lên lầu.
Nhìn Cố Xuân Mai đi lên lầu đi, Hạ Toa xoay người liếc mắt nhìn Tiêu Thần đang ăn bánh bao , cầm lên khăn giấy trên bàn xoa miệng, đứng dậy đi ra ngoài cửa. Không để ý đến hắn.
"Hạ Toa, em đi đâu vậy?." Nhìn Hạ Toa đi ra cửa , Tiêu Thần đem miếng bánh bao nhét vào trong miệng, từ trên bàn rút mấy tờ khăn giấy , đuổi theo.
"Anh ở bên em rất uất ức sao? Con dâu nuôi từ bé?" Hạ Toa dừng bước lại, xoay người nhìn Tiêu Thần, mặt phớt tỉnh hỏi thăm.
"Không có, không có, mới vừa rồi anh đùa giỡn á..., anh sai lầm rồi còn không được sao?" Tiêu Thần không hiểu mới vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, thế nào Hạ Toa cũng không vui đây?
"Em không phải tức giận chuyện mới vừa rồi, có lẽ là em muốn quá ít, từ nhỏ em nhìn quen cách sống của ba mẹ , cho là như vậy là rất bình thường, thì ra là không phải vậy, bây giờ suy nghĩ một chút em thật sự là quá buồn cười." Hắn một đại thiếu gia, cái gì chưa từng ăn, lãng phí một ít thức ăn, lại coi là gì đây? Chính cô không phải cũng không thích ăn đồ thừa của người khác sao ? Cần gì phải yêu cầu người khác muốn ăn đồ ăn thừa của cô đây?
"Thật ra thì anh cảm thấy như vậy cũng tốt , đó cũng là một loại lạc thú, em đừng suy nghĩ nhiều quá." Nghe Hạ Toa vừa nói như thế, Tiêu Thần vội giải thích. Nếu như là người phụ nữ khác dám để cho hắn ăn đồ dư còn lại, hắn khẳng định bảo người kia cút đi, nhưng ở chung với Hạ Toa hắn cảm thấy thoải mái vô cùng, cũng không có cảm thấy bẩn, cảm thấy không vệ sinh.
"Tiêu Thần, cám ơn anh, cám ơn anh đã ở bên cạnh em qua những ngày gian nan nhất , em nghĩ em cần thay đổi một chút, lần này trở về, em đăng ký đi học nấu ăn thôi." Nhìn dáng vẻ chân thành của Tiêu Thần , Hạ Toa cầm tay của hắn, mỉm cười.
"Anh sẽ đi với em , một mình em anh không yên lòng." Nhớ tới tài nấu nướng của Hạ Toa , Tiêu Thần cũng có chút không dám khen tặng, để cho cô một mình đi, hắn không yên lòng, ôm cô trong ngực nói.