Kể từ khi nghe được hai nhân viên phục nói chuyện xong , lúc Hạ Toa bước vào công ty , theo bản năng hướng tới vị trí kia nhìn một cái, nhưng có chút xa, có chút cao, cô còn có chút cận thị, căn bản không thấy rõ rốt cuộc có người hay không, nhưng lại không tốt làm ngay trước mặt Tiêu Thần ,một mình chạy đến quán cà phên đối diện đi thăm dò , điều này làm cho trong lòng Hạ Toa có chút phiền muộn.
"Hạ Toa, em có tâm sự gì à?" Nhìn Hạ Toa mấy ngày nay rất dễ mất hồn , Tiêu Thần có chút bận tâm, hắn đương nhiên biết ngày đó Hạ Toa và Tống Tử Phong cùng đi ra ngoài . Hắn cũng không có hỏi nhiều, hắn khẳng định Hạ Toa không có khả năng quay lại với Tống Tử Phong , thế nhưng mấy ngày nay hắn quan sát , đột nhiên không thể khẳng định.
"Không có, em không có tâm sự gì , đừng có đoán mò , chắc là mấy ngày nay chưa ăn thịt, em có chút choáng váng." Nhìn Tiêu Thần lo lắng , Hạ Toa có chút ngượng ngùng, cô không phải đã quyết định đến với Tiêu Thần sao? Chỉ là cuộc nói chuyện giữa hai người, làm sao lại để cho cô có chút dao động đây?
"Ừ, buổi tối đi ăn đi." Tiêu Thần cưng chìu sờ sờ đầu Hạ Toa , mặc dù trong lòng hắn không tin tưởng lý do này, nhưng cô không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi nhiều. Chỉ cần cô ở bên người hắn là tốt rồi.
"Buổi tối, chẳng lẽ anh quên hôm nay Tô Mạc trở lại, mời chúng ta ăn cơm à?" Hạ Toa nghiêng đầu liếc Tiêu Thần một cái , nũng nịu .
"Được rồi, hôm nay không phải là thế giới dành cho hai người ." Tiêu Thần bĩu môi, có chút uất ức nhìn Hạ Toa, đối với bữa cơm tối hôm nay có chút làm bộ oán trách.
"Em phát hiện anh có thể làm nũng tốt hơn cả em ." Hạ Toa có chút bất đắc dĩ nhìn Tiêu Thần, khẽ cười, thật ra thì trong lòng cô rất rõ ràng, nếu ở bên Tiêu Thần , cô nhất định sẽ rất vui vẻ, chuyện gì cũng không cần quan tâm, cô vẫn cho là chính cô đã quên Tần Lạc, nhưng chỉ là hai câu nói , cũng đã quậy đến cô tâm thần không yên
Tần Lạc ngồi ở trong phòng làm việc, theo thói quen mở máy vi tính ra , mở thư điện tử , bắt đầu xử lý công việc hằng ngày nhưng khi hắn mở ra một tập tin có tên QL thì tâm nhất thời lạnh , đều là những hình ảnh mập mờ của Thẩm Thu Linh và La Hải . Mặc dù không có ở trên giường nhưng hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng đến, giữa bọn họ xảy ra cái gì? Nhìn nhật ký, cũng may là trước khi bọn hắn kết hôn, nếu như Thẩm Thu Linh thẳng thắn với hắn , hắn có lẽ sẽ không để ý , nhưng hắn thế nhưng hoàn toàn không biết chuyện này, khi đó còn đồng ý hai người cùng đi cùng về , chỉ sợ, quan hệ của hai người đã sớm không phải là chị em họ . Suy nghĩ hồi lâu, Tần Lạc cầm điện thoại lên bấm số của Thẩm Thu Linh , gọi cô đi đến công ty một chuyến.
Một tiếng đồng hồ sau, Thẩm Thu Linh xuất hiện ở trong phòng làm việc của Tần Lạc .
"Cô cho tôi một lời giải thích." Tần Lạc mở máy vi tính ra , chỉ vào những tấm hình kia lạnh lùng hỏi thăm.
"Cái này." Nhìn hình, Thẩm Thu Linh trong lòng hoảng hốt, có chút không xác định Tần Lạc rốt cuộc là chỉ biết một phần còn là biết tất cả rồi, nhìn sắc mặt xanh mét sắc của Tần Lạc , Thẩm Thu Linh chán nản ngồi ở trên ghế sa lon, không có lên tiếng.
"Thế nào không giải thích?" Nhìn thái độ cam chịu của Thẩm Thu Linh , Tần Lạc giơ tay lên cho Thẩm Thu Linh một cái tát.
"Khi đó anh đối với em cũng không tốt, hơn nữa chúng ta không có kết hôn, không phải lúc đó anh vẫn ở bên cạnh Mộc Uyển Nhi sao? Liền tính em thật sự có quan hệ với La Hải thì như thế nào, cũng không hơn anh thôi." Đột nhiên nhận một cái tát , khiến Thẩm Thu Linh phát tác , hướng về phía Tần Lạc kêu gào.