Tiêu Quỳnh ngồi ở sofa trong phòng khách, nhìn Tống Nghệ Linh trong phòng khách tới tới lui lui , nhíu mày một cái, không phải là con trai dẫn con dâu về sao ? Cần gì phải khẩn trương như vậy , bọn họ đều là bề trên.
"Ông xã , ông xem tôi hôm nay mặc đồ này thích hợp sao?" Tống Nghệ Linh dừng bước lại, xoay người đi tới bên sofa, có chút lo lắng hỏi thăm Tiêu Quỳnh.
"Có thể, năm ấy khi gặp mẹ anh cũng không thấy em khẩn trương như vậy , thế nào thấy con dâu lại khẩn trương , tới bên này ngồi." Nhìn bộ dạng khẩn trương của Tống Nghệ Linh , Tiêu Quỳnh có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh mình , hướng về phía cô nói.
"Ai, lúc đầu em cũng rất sợ , chỉ sợ mẹ anh không thích em, anh cũng biết nhà em kém nhiều so với nhà anh mà ." Nói đến ngày trước Tống Nghệ Linh thở dài thật sâu , ai bảo cô không khẩn trương, ban đầu cô là cố làm ra vẻ trấn định có được hay không.
“Không cần khẩn trương, đứa bé kia anh đã thấy, không khó ở chung, Tiêu Thần có thể như bây giờ, thật muốn cảm tạ cô bé này." Nhớ tới sự biến hóa hai năm qua của Tiêu Thần , Tiêu Quỳnh từ trong lòng đáy cảm thấy an ủi. Hai năm trước, hắn cũng không nhớ qua Tiêu Thần có thể về công ty giúp cho mình, chỉ hy vọng nó không làm nhiễu loạn là tốt rồi. Tuy nói hoàn cảnh gia đình Hạ Toa thật bình thường, nhưng là có thể làm cho con trai kiệt ngao bất tuân của mình thay đổi hiểu chuyện , hiếu thuận săn sóc, cái này đủ rồi.
"Đúng vậy , Thần nhi hai năm qua biến hóa thật lớn, lần trước sinh nhật em còn biết mua quà tặng rồi gọi điện thoại chúc mừng ." Mặc dù cô không thiếu cái gì nhưng là chỉ cần là con trai đưa, đó chính là thứ đáng giá nhất .
Vợ chồng hai người ngồi ở trên ghế sa lon, câu được câu không trò chuyện, Tống Nghệ Linh vốn là còn có chút lo lắng cũng dần dần bình tĩnh lại. Mặc dù còn chưa có gặp mặt nhưng mà ở tại trong lòng đối với cô con dâu này đánh giá đã rất cao.
"Ba, mẹ, chúng con đã về ." Vừa đi vào cửa, nhìn cha mẹ ngồi ở trên ghế sa lon , Tiêu Thần ở trong lòng cũng rất rõ ràng, hai người chắc cũng tỉ mỉ chuẩn bị qua, hơn nữa đặc biệt đang chờ hai người bọn họ, không khỏi vui mừng gọi.
"Bác trai, bác gái ." Hạ Toa nhìn ba mẹ Tiêu Thần đứng ở đối diện mình , khẽ mỉm cười, chào hỏi.
"Đừng đứng nói chuyện, ngồi đi." Tiêu Quỳnh hướng về phía Hạ Toa nhàn nhạt cười cười, chào hỏi hai người.
"Dì Vương , điểm tâm buổi sáng đâu ? Mau lấy ra." Tống Nghệ Linh hướng về phía Hạ Toa gật đầu một cái, dặn dò người làm.
"Ăn cái này, cái này rất ngọt." Tiêu Thần cầm bánh ngọt trên bàn , đưa đến khóe miệng Hạ Toa, có chút như khoe khoang nói qua.
"Em tự mình ăn ." Hạ Toa có chút xấu hổ nhìn cha mẹ Tiêu Thần ngồi ở đối diện mình , vươn tay, nhận lấy bánh ngọt trong tay Tiêu Thần , liếc hắn một cái.
"Ba, mẹ, đừng như vậy , Hạ Toa bị hai người nhìn ngượng ngùng." Nhìn Hạ Toa từ trong tay mình nhận lấy bánh ngọt, Tiêu Thần ngẩn người một chút, quay đầu nhìn về phía ba mẹ của mình có chút trách cứ nói.
"Không có việc gì, không có việc gì, là chúng ta không tốt." Thấy hai người ân ái , Tống Nghệ Linh vui mừng cười nói.
"Hạ Toa, Tiêu Thần ở thành phố may nhờ có cháu chăm sóc." Tiêu Quỳnh cười híp mắt nhìn Hạ Toa, mặt từ ái nói qua.
"Bác trai, thật ra thì đều là Tiêu Thần chăm sóc cháu ." Đối với lời nới của Tiêu Quỳnh , Hạ Toa có chút ngượng ngùng, vội giải thích.
"Đừng khiêm tốn , Tiêu Thần đứa nhỏ này, từ nhỏ bị bác làm hư rồi, làm sao biết chăm sóc người khác , không thêm phiền là tốt."Đối với lời nói của Hạ Toa , Tiêu Quỳnh hiển nhiên rất không tin tưởng, liếc mắt nhìn Tiêu Thần nói.
“Đúng vậy , Tiêu Thần tính khí cũng không khắt khe , có thể tìm bạn gái như cháu , hai bác rất là vui mừng ." Tống Nghệ Linh liếc mắt nhìn Tiêu Thần đang ăn điểm tâm , cười cười.
"Không có, không có, anh ấy đối với cháu rất tốt." Nghe được Tống Nghệ Linh vừa nói như thế, Hạ Toa có chút không hiểu nhìn Tiêu Thần, nếu như Tiêu Thần còn không biết chăm sóc người, tính tình không tốt, vậy cô là cái vẹo gì đây?