Bị như vậy lăn qua lăn lại, Tiêu Thần có chút chán nản ngồi ở trên ghế sofa, hắn không hiểu, bà nội vẫn đem mình làm tâm can bảo bối , làm sao sẽ biến thành như vậy, còn có cái cô Ninh Ngưng đó, biết rất rõ ràng mình đã có đối tượng chuẩn bị đính hôn, còn tới tham gia náo nhiệt làm gì đây?
"Mẹ xem bà nội của con cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy đâu , con và Hạ Toa nên trở về thành phố đi , không cần ở ở lại đây , tránh cho đến lúc đó mọi người càng thêm không vui. Con biết bà nội của con rất mang thù mà ." Nhìn dáng vẻ đắc dĩ của Tiêu Thần , Tống Nghệ Linh suy nghĩ một chút mở miệng nói, mặc dù nói cô thật rất hi vọng Tiêu Thần có thể ở lại mừng năm mới cùng bọn họ nhưng là tình huống bây giờ . Dù sao cô cũng đã quen, trừ lúc còn bé chân chính ở chung một chỗ mừng năm mới ra, còn bây giờ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Vậy cũng được , không ở nơi đây thì con sẽ về nhà Hạ Toa vậy ,con rể tới cửa đi lấy lòng bố mẹ vợ vậy ." Nhớ tới thái độ của ba mẹ Hạ Toa đối với mình, trong lòng Tiêu Thần tràn đầy kiền kính.
"Con định lúc nào thì trở về? Hôm nay hay là ngày mai?" Nhìn Tiêu Thần cười hì hì , Tiêu Quỳnh nhàn nhạt mở miệng hỏi thăm.
"Ngày mai đi, để con đi nói với Hạ Toa đã , còn phải gọi điện thoại nói cho ba mẹ của cô ấy , tránh cho bọn họ đến lúc đó không có ở nhà, ba không biết chứ ba mẹ Hạ Toa rất thích du lịch , tết năm ngoái bọn họ cũng đi du lịch." Tiêu Thần đứng dậy đi tới bên người ba mình ngồi xuống, một tay đắp bờ vai của hắn, nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ mỉm cười, giải thích.
"Được, dù sao ba ủng hộ con ." Tiêu Quỳnh sờ sờ tóc của Tiêu Thần , gật đầu một cái khẽ cười nói.
Đang lúc mấy người thảo luận nên mua quà gì cho thông gia thì bà nội Tiêu Thần thế nhưng phái người đem hành lý của Ninh Ngưng chở tới, dắt Ninh Ngưng đi tới trước mặt ba người từ trên cao nhìn xuống ra lệnh.
"Nghệ Linh, cô đi chuẩn bị cho Ninh Ngưng một phòng, ở chung một nhà cũng tốt cùng Tiêu Thần trao đổi nhiều một chút ."
"Vâng ." Tống Nghệ Linh vốn còn là vẻ mặt tươi cười nhìn mẹ chồng đứng ở trước mặt mình không thể không bất đắc dĩ ứng thừa xuống, cũng may trong nhà phòng trống còn nhiều tùy tiện chuẩn bị một phòng là tốt rồi. Có lẽ để cho con bé thấy Hạ Toa và Tiêu Thần hạnh phúc như thế nào , cũng tốt để cho con bé biết khó mà lui, Tống Nghệ Linh đi tới chỉ huy người làm trong nhà , để cho bọn họ đem hành lý của Ninh Ngưng mang đi.
"Ninh Ngưng, con liền an tâm ở nơi này đi , nếu ai dám bắt nạt con , con liền gọi điện thoại cho bà nội." Nhìn Tống Nghệ Linh đi ra, Tiền Ngữ lôi kéo tay Ninh Ngưng dặn dò .
"Bác trai, Tiêu Thần, quấy rầy." Ninh Ngưng nhìn Tiêu Quỳnh và Tiêu Thần ngồi ở trên ghế sa lon , lễ phép chào hỏi.
"Không sao, nếu mẹ tôi đã an bài thế này, cháu cứ ở đi ." Tiêu Quỳnh ngẩng đầu liếc nhìn Ninh Ngưng, nhàn nhạt nói qua.
"Ba, bà nội, con lên lầu trước ." Tiêu Thần gương mặt lạnh lùng, liếc mắt nhìn Ninh Ngưng, cũng không quay đầu lại hướng lên lầu đi , trong lòng suy nghĩ phải làm như thế nào để giải thích việc này cho Hạ Toa , sớm biết là như thế này, mới vừa rồi bọn hắn nên đi luôn . Rời đi là tốt, hiện tại tốt hơn, ngày mai khẳng định đi không được .
"Con cũng đi lên đi , thuận đường nhìn xem bác gái chuẩn bị phòng cho con , con có vừa ý không ? Nhìn Ninh Ngưng trên mặt không cam lòng, Tiền Ngữ ở một bên thúc giục.
Đối với Tiêu Thần lựa chọn coi thường mình, Ninh Ngưng trong lòng rất không thoải mái , đối với Hạ Toa cũng càng ngày càng ghét , âm thầm thề nhất định phải làm cho Tiêu Thần quỳ ở dưới gấu quần mình , nếu không cô tuyệt không rời đi khỏi nhà họ Tiêu .