Hạ Toa đang nằm trên giường xem ti vi, thấy Tiêu Thần đẩy cửa đi vào, vẻ mặt không vui , đứng dậy đi tới, khẽ mỉm cười vừa định mở miệng hỏi thăm, thế nhưng thấy Ninh Ngưng đi theo sau lưng Tiêu Thần đi vào.
"Xin lỗi đã quấy rầy ." Thấy Hạ Toa cầm tay Tiêu Thần , Ninh Ngưng có chút ngượng ngùng nói qua.
"Làm sao cô lại vào đây ?" Tiêu Thần vừa định cầm tay đem Hạ Toa ôm vào trong ngực , nghe được giọng nói của Ninh Ngưng có chút không vui quay đầu chất vấn, trong lòng rất là buồn bực, không phải nói theo đuổi rất nhiều người sao? Vậy tại sao còn phải tới dây dưa hắn đây?
"Em theo anh đi vào, anh không đóng cửa." Nhìn gương mặt không vui của Tiêu Thần , Ninh Ngưng có vẻ hết sức uất ức, chớp đôi mắt xinh đẹp , có chút nước mắt nhìn Tiêu Thần.
"Đây là phòng ngủ của tôi , không phải phòng tiếp khách, làm phiền cô không nên tùy tiện đi vào, liền tính tôi không có đóng cửa, cô cũng không nên tự tiện đi vào ?" Nhìn Hạ Toa không vui xoay người đi tới bên giường, quay đầu xem ti vi, Tiêu Thần thấp giọng nói, nhìn chằm chằm Ninh Ngưng quát.
Bị Tiêu Thần quát như vậy , Ninh Ngưng khóc xoay người xông ra ngoài, hướng lầu dưới đi tới, thầm nghĩ, tôi không trị được anh, tự nhiên sẽ có người có thể trị anh , anh chờ xem tốt lắm.
Nhìn Ninh Ngưng che mặt rời khỏi phòng, Hạ Toa lạnh lùng cười một tiếng, từ trên giường , ngồi vào trên ghế sa lon. Cô cũng không nhận ra Ninh Ngưng là người yếu ớt , ở nước ngoài mò mẫm lăn lộn nhiều năm như vậy, sẽ bị mấy câu nói của Tiêu Thần mà sợ quá khóc ư , vậy thì thật là gặp quỷ.
"Sao em không nằm trên giường nữa ?" Thấy Hạ Toa ngồi ở trên ghế sa lon, còn sửa sang lại tóc, Tiêu Thần có chút buồn bực hỏi thăm.
"Lát nữa anh sẽ biết." Hạ Toa cười nhạt, cô đều đã nghe được tiếng bước chân
"Tiêu Thần, tại sao cháu lại bắt nạt Ninh Ngưng ? Không phải là muốn nhìn phòng ngủ của cháu một chút sao ? Chẳng lẽ ban ngày ban mặt hai đứa còn làm chuyện gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng hay sao? Phòng ngủ của các ngươi là cất giấu cái gì người khác xem không được sao? Nhìn đều không cho nhìn?" Bà Tiêu vừa vào cửa liền chỉ vào mặt Tiêu Thần bắt đầu hùng hùng hổ hổ .
"Bà nội, là cháu không tốt, là cháu không tốt." Nhìn bà Tiêu chỉ trích Tiêu Thần, Ninh Ngưng ở trong lòng rất sảng khoái , nhưng là ngoài mặt vẫn là lôi kéo tay bà Tiêu liên tiếp tự trách.
"Cô đừng có giả mù sa mưa , cô cố ý tới trước mặt bà nội tố cáo, cô càng muốn gây sự chú ý với tôi , tôi càng không đế ý tới cô , đây là phòng ngủ của tôi , cô cũng không nên không mời tự vào, nếu không phải bà nội che chở cô, tôi sẽ không đối với cô nhẹ nhàng như vậy." Tiêu Thần nhìn Ninh Ngưng lắc đầu một cái khinh bỉ nói qua.
"Bà nội, cháu tôn kính bà là bà nội của cháu , cho nên cháu mang Hạ Toa về gặp mặt bà , nhưng chính bà không cần vậy cháu cũng không có biện pháp. Mặc kệ bà đồng ý hay không đồng ý, đời này cháu chỉ biết cưới Hạ Toa làm vợ, bà không không nên uổng phí tâm tư, bà càng nhằm vào Hạ Toa, cháu sẽ càng che chở cho cô ấy ." Tiêu Thần đi tới bên người Hạ Toa , một tay ôm cô vào trong ngực, ngay trước mặt bà Tiêu và Ninh Ngưng , kiên định nói qua.
"Mày, mày, mày..." Nhìn bộ dạng của Tiêu Thần, bà Tiêu nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải . Mặc dù cô biết Tiêu Thần không vui nhưng cô cũng là vì hắn không phải sao? Không nghĩ tới bây giờ thế nhưng biến thành cái bộ dáng này.
"Tiêu Thần, anh thật là quá đáng, anh làm bà nội tức giận rồi đó ?" Nhìn bà Tiêu mãi nói không ra một câu, Ninh Ngưng nhìn Tiêu Thần trách nói.
"Cô là ai, cô có tư cách gì, nếu không phải là cô, sẽ biến thành như vậy sao? Không tiễn." Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, nằm dài trên giường xem TV , không có để ý tới cô.