Vô Địch Ác Ma

Những đệ tử xem náo nhiệt cho đến những trưởng lão cũng gần như không thể tin vào mắt mình, trên sàn đấu chỉ còn lại mỗi Diệp Bạch sau đòn vừa rồi, Diệp Bạch ngước nhìn những kẻ từng khinh thường mình rồi cất tiếng.

"Sao nào ai không phục thì lên đây đấu với ta."

Lời vừa nói xong thì lập tức một thân ảnh xuất hiện trên sàn đấu, hắn ta tay cầm kiếm, mặc một bộ y phục màu vàng ở giữa có hoa văn hình rồng, đây là đồng phục của đệ tử chân truyền, Diệp Bạch cũng biết điều đó nên cũng đề cao cảnh giác.

* * *

"Tô huynh đã lên rồi để xem tên phế vật nhà ngươi còn mạnh miệng nữa a."

"Tô huynh mau dạy cho tên tiểu tử đó một bài học đi!"

"Tô huynh mãi đỉnh."

Vô số tiếng bàn luận của các đệ tử phía dưới, nhưng Diệp Bạch cũng không quan tâm mà chỉ tập trung vào trận đấu, Tô Minh không biết từ đâu lấy ra một cái quạt rồi phất ra che miệng cười mà nói.

"Ta là Tô M.."


Lời còn chưa dứt hắn đã bị Diệp Bạch đánh bay đi.

* * *

"Tiểu tử như vậy là gian lận!"

"Ngươi không có liêm sĩ à?"

"Yêu cầu đấu lại!"

Những đệ tử xem náo nhiệt bên dưới đang tức giận hơn bao giờ hết nhưng đối mặt với những thứ đó Diệp Bạch chỉ nhẹ giọng đáp lại.

"Có luật phải đợi đối thủ nói xong mới được đánh à?"

Lời vừa nói xong bên dưới đã im thin thít, bởi trong lòng ai cũng đều biết diều đó, bỗng tên Tô Minh lại đứng dậy rồi lao về hướng Diệp Bạch, hắn ta dồn linh lực vào bàn tay rồi đánh mạnh vào bụng Diệp Bạch, tức thời không né được Diệp Bạch ăn trọn đòn vừa rồi mà lùi về sau mấy bước, trên miệng phun ra một ngụm máu tươi, tên Tô Minh sau khi đánh xong lại tiếp tục dồn linh lực vào hai tay.

"Lần này ta không giết chết ngươi ta không còn là Tô Minh nữa."

Xong Tô Minh nhanh như cắt xuất hiện trước mặt Diệp Bạch rồi dùng đến chiêu mạnh nhất của bản thân "Càn khôn thiên la sát." bầu trời tối sầm lại, từ trên một bàn tay khổng lồ chứa lượng lớn linh lực giáng xuống, bàn tay đó dần dần hạ xuống rồi đè bẹp Diệp Bạch, xong cũng dần tan biến, khói bụi mù mịt khắp nơi nhưng ẩn sau làn khói đó là bóng hình của Diệp Bạch, Diệp Bạch chưa chết sau đòn vừa rồi là vì khi bàn tay đó chuẩn bị giáng xuống Diệp Bạch đã kịp thời dùng khả năng thôn phệ của quyển võ công lúc trước nên may mắn sống sót, khói bụi dần tan đi ai ai cũng ngỡ ngàng vì sau đòn đó Diệp Bạch vẫn còn sống, Diệp Bạch lấy tay chùi máu trên miệng đi rồi dồn linh lực vào tay sau đó tạo thành ấn prana mudra (đây chỉ là ấn chữa bệnh thôi không cần tìm làm gì đâu) linh khí xung quanh bắt đầu tập trung lại tay của Diệp Bạch sau đó Diệp Bạch đưa tay ra phóng thích lượng lớn linh lực về phía Tô Minh, hắn ta gồng sức giơ thanh kiếm lên chống đỡ nhưng hoàn toàn vô dụng, Tô Minh bị đánh bay ra xa, cơ thể chằn chịt vết thương, cứ nghĩ hắn sẽ chết nhưng bỗng một đạo âm thanh từ đâu vang lên.

"Lão đã bảo ngươi không nên đụng vào tên này rồi mà ngươi không nghe, việc gì cũng đến tay ta."

Từ trong chiếc nhẫn mà Tô Minh đang đeo một linh hồn chui ra, nhìn sơ cũng có thể biết trước khi chết linh hồn này rất mạnh, vừa xuất hiện linh hồn này đã dịch chuyển Tô Minh đi đến một nơi khác thành công thoát nạn, trên sàn đấu giờ cũng chỉ còn lại mỗi Diệp Bạch, từ trên tam trưởng lão Nhật Sơn bay xuống, tam trưởng lão mặt một bộ y phục trắng vô cùng giản dị, ông đáp xuống rồi lần lượt sáu vị trưởng lão còn lại cũng lần lượt đáp xuống.

"Ngươi muốn làm đệ tử chân truyền của ai trong bảy người bọn ta."

Đại trưởng lão Dung Dung lên tiếng.


Trong bảy tên này người hiền lành nhất là ngũ trưởng lão Hạo Hiên chi bằng ta chọn đi theo hắn vậy sẽ an toàn hơn a.

Nghĩ xong Diệp Bạch liền nói lại.

"Ta muốn theo ngũ trưởng lão."

"Có thật là theo ta không?"

Hạo Hiên không tin được mà phải hỏi lại.

"Tất nhiên là thật rồi."

Nhận được câu trả lời đó, Hạo Hiên vô cùng vui vì trong bảy người thì ông là người thực lực kém nhất nên không có đệ tử nào chịu làm đệ tử chân truyền của ông cả, Hạo Hiên hí hửng dẫn Diệp Bạch về nhà của mình, khác với các trưởng lão khác ngũ trưởng lão Hạo Hiên chỉ có mỗi một căn nhà nhỏ, sau khi Hạo Hiên dẫn Diệp Bạch rời đi thì đại trưởng lão Dung Dung liền tức tốc đem chuyện Diệp Bạch bất ngờ trở nên vô cùng mạnh thưa với Chưởng môn và thái thượng trưởng lão.

"Chưởng môn có chuyện rồi."

"Là chuyện gì mà ngươi hấp tấp như vậy?"

Chưởng môn ngừng lại ván cờ đang đánh với thái thượng trưởng lão rồi xoay người nhìn về phía Dung Dung mà lên tiếng hỏi.

"Chắc ngài vẫn còn nhớ tên tạp dịch Diệp Bạch chứ?"


"Tên phế vật đó a? Chắc chắn là nhớ chứ."

Chưởng môn Tu Kiệt lên tiếng nói lại.

"Tên đó chỉ sau hai ngày đã đột nhiên trở nên mạnh lên vô cùng, còn thắng cả Tô Minh, hiện tại hắn đã là đệ tử chân truyền của ngũ trưởng lão."

"Kỳ lạ tên phế vật đó mà lại thắng Tô Minh, được để ta đến chỗ tên Hạo Hiên đó xem thế nào."

Nói xong Tu Kiệt ngồi dậy.

"Thái Thượng trượng lão Minh Viễn ván cờ này lần sau lại đánh tiếp!"

"Được."

Sau khi nhận được câu trả lời, Tu Kiệt rời đi cùng Dung Dung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận