Vô Địch Ác Ma

Diệp Bạch vươn vai, khởi động lại gân cốt, rồi nhìn sang phía Lục Khải mà lên tiếng nói.

"Lục Khải, sức lực của ông đã sớm cạn kiệt, không cần cố làm gì, sớm muộn gì ông cũng bại trận thôi, tốt nhất nên đầu hàng đi, đừng tốn công vô ích nữa."

Lục Khải ngẩng đầu, nhìn Diệp Bạch mà bật cười, sau một lúc, ông dừng lại, rồi lên tiếng nói.

"Tiểu tử, tuy sức lực của ta đã cạn kiệt, nhưng ngươi cũng không phải là đối thủ của ta đâu."

Nói xong, Lục Khải quan sát xung quanh, rồi bắt đầu suy nghĩ.

Lúc nãy, ta bỗng nhiên bị dịch chuyển một đoạn, trùng khớp với hành động ta chuẩn bị làm tiếp theo, chưa hết, không gian này tên nghịch chuyển - loạn, vì vậy, khả năng cao sẽ liên quan đến thời gian, nếu phán đoán của ta đúng, thì mọi chuyện khó rồi đây.

Không gian của tiểu tử này, vẫn chưa hoàn toàn hoàn thiện, chỉ cần ta dùng pháp tướng, khai triển không gian của ta, nhất định có thể ép buộc không gian này đổ vỡ, tuy là vậy, nhưng sau lần bị đánh lén ban nãy, pháp tướng của ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chưa hết, với lượng linh lực còn lại, để duy trì pháp tướng là rất khó.

Lục Khải nắm chặt vô song thần kiếm trên tay, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

Bây giờ chỉ còn cách, dùng nghi thức tế, nhưng để làm được điều này, ta phải thoát khỏi phong ấn, của hắc huyết nhãn.

Tiểu tử Trương Khai cũng có ở đây, bây giờ chỉ cần bọn chúng lơ là một giây thôi, chắc chắn ta có thể thoát khỏi.

Lục Khải nghĩ xong, nhảy lên không trung, xoay người muốn vung kiếm tấn công thời không pháp tướng, nhưng khi sắp thành công, thì đột nhiên lại trở về chỗ cũ.

Ngay lúc, Lục Khải không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, thì Diệp Bạch đã lập tức xuất hiện trước mặt, dùng một tay ấn mạnh đầu ông xuống.

"Ngự âm."

"Trấn dương."

"Giải."

Ngay lập tức, linh lực từ lòng bàn tay Diệp Bạch, được phóng thích ra với số lượng cực lớn, nếu dính phải đòn này, thì khó mà sống sót.

Nhưng may mắn, Lục Khải đã kịp trấn tỉnh bản thân, ngay phút mấu chốt, ngả người về sau, rồi vung vô song thần kiếm ra, chặn lại lượng linh lực khổng lồ đó.

Lục Khải cắn răng, vẻ mặt cũng trở nên khó coi mấy phần.

Không lẽ nào, không gian này còn đưa hành động của ta về quá khứ a? Nếu thật vậy thì lại là càng khó nữa rồi, nếu hắn không lộ ra sơ hở, thì e là ta sẽ bị bào mòn linh lực, cho đến khi hoàn toàn kiệt sức, mà chết.

Lục Khải vung mạnh kiếm, đẩy Diệp Bạch ra, rồi hướng lòng bàn tay về phía Diệp Bạch.

"Xoáy."

Từ lòng bàn tay Lục Khải, một lốc xoáy dần được hình thành, nó có lực hút mạnh đến mức, khiến Diệp Bạch dễ dàng bị hút lại gần.

Diệp Bạch cắn răng.

Không ổn, hắn muốn tung ra đòn kết liễu, nếu dính phải đòn này, e là ta khó sống, giờ chỉ còn cách này, tuy là sẽ tiêu hao nhiều linh lực, nhưng cũng đành phải làm vậy.

Diệp Bạch lập tức đưa bản thân về quá khứ vài giây trước, nhưng vẫn bị lực hút đó hút lại, chưa dừng lại, Diệp Bạch lại tiếp tục làm vậy, khiến hắn nhìn không khác nào đang đứng im.

Lục Khải cũng nhận ra điều này, mà mừng thầm.

Cơ hội của ta đây rồi.

Với việc Diệp Bạch liên tục, đưa bản thân về quá khứ như vậy, khi muốn dừng lại, cũng sẽ bị dính độ trễ khoảng một giây, mới có thể di chuyển lại, nhưng nhiêu đó thời gian đã là quá đủ, để đôi phương lật ngược tình thế.

Lục Khải hạ tay xuống, lực hút cũng biến mất, rồi ông dùng cả hai tay, cầm chặt vô song thần kiếm, mà hướng về phía trước.

"Đâm xuyên."

Lục Khải phóng cực nhanh lên phía trước, đâm đến phía Diệp Bạch, hắn nhận ra liền muốn né đi, nhưng bị dính độ trễ, nên vẫn chưa cử động được.

Lục Khải không quan tâm đến Diệp Bạch, dù sao, nếu dính phải đòn này, Diệp Bạch chỉ bị thương, chứ không thể chết được.

Lục Khải nhảy sang một bên, né đi Diệp Bạch, rồi đạp vào không trung, một lần nữa dùng đâm xuyên, lao đến vị trí pháp tướng.

Diệp Bạch xoay đầu lại.

Không ổn rồi.

Diệp Bạch xoay người, phóng đến chỗ Lục Khải.

Chết tiệt, khả năng của nghịch chuyển - loạn vẫn chưa dùng được, sau khi ta mới vừa dùng liên tục, bây giờ cũng không còn cách nào ngăn hắn lại.

Diệp Bạch thở dài.

Đành dùng đến cách đó vậy.

Nghĩ xong, Diệp Bạch bao bọc hai bàn tay bằng linh lực, rồi vỗ mạnh vào nhau, ngay lúc đó, cũng có hai bàn tay được hình thành bằng linh lực cực kì nồng đậm, xuất hiện hai bên Lục Khải, rồi hai bàn tay đó cũng vỗ mạnh vào nhau như Diệp Bạch.

Lục Khải nhìn xung quanh, rồi dang hai chân ra, đá vào hai lòng bàn tay, thành công chặn lại, rồi Lục Khải xoay người, vung kiếm, muốn chém đứt bàn tay đó.

Diệp Bạch lại càng là dùng thêm lực, ép mạnh hai lòng bàn tay lại với nhau, khiến cho Lục Khải cũng trở nên khó khăn chống đỡ.

Lục Khải cắn răng, ngẩng đầu nhìn về thời không pháp tướng, ông cách nó cũng không xa, độ khoảng một trăm bước chân nữa là đến.

Lục Khải dồn lực vào vô song thần kiếm, rồi vươn vai, phóng nó đi.

Diệp Bạch thấy không ổn, liền bỏ đi bàn tay bằng linh lực, rồi phóng đến, muốn chặn thanh kiếm lại, theo đó Lục Khải cũng không còn bị, hai bàn tay bằng linh lực chèn ép, mà lao đến chỗ vô song thần kiếm, cầm chặt nó, rồi nhảy đến chỗ Thời không pháp tướng.

Cùng lúc, Diệp Bạch cũng phóng đến, muốn chặn lại nhưng đã quá muộn, Lục Khải đã chém mạnh vào thời không pháp tướng, khiến nó tan vỡ. Theo đó, không gian cũng đổ vỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui