Vô Địch Chiến Thần


Chiếc xe ô tô bán tải vừa mới dừng lại, Trần Lâm còn chưa kịp nhìn xem tình huống bên ngoài như thế nào.

Lúc này, một nhóm thanh niên đã từ trong xe ô tô bán tải lao nhanh ra ngoài.

Hơn nữa, trên tay của đối phương còn cầm theo ống tuýp cùng với gậy đánh bóng chày, bộ dáng vô cùng hung tợn.
“Mẹ kiếp, mày có biết lái xe hay không hả?”
“Vừa rồi, suýt chút nữa là chiếc xe của mày đụng vào xe ô tô của bọn tao.

Mày đừng nghĩ rằng, chỉ cần lái được xe sang thì muốn làm gì liền làm?”
“Nhanh, xuống đây đền tiền cho bọn tao.

Nếu không, hôm nay bọn tao nhất định phải đập nát chiếc xe này của mày!”
Bị nhóm thanh niên vây ở xung quanh, sắc mặt Trần Lâm hơi thoáng có chút khó coi.

Nhưng lúc này, đường ở phía trước đã bị chiếc xe ô tô bán tải chặn lại.

Thế nên, anh chỉ có thể bất đắc dĩ, đem cửa kính xe ô tô hạ thấp xuống, ngước mắt nhìn ra phía ngoài.
“Rốt cuộc các cậu muốn làm như thế nào? Tôi cũng không có nhiều thời gian!”
Nhìn thấy trong xe ô tô chỉ có một người, hơn nữa bộ dáng còn có chút yếu nhược.


Đám thanh niên lúc này mới liếc mắt nhìn nhau, sau đó một gã tóc vàng bước nhanh đi tới, đưa tay gõ gõ lên trê cửa kinh xe ô tô của Trần Lâm, nói.
“Muốn gì? Vừa rồi mày không có nghe bọn tao nói gì hay sao? Tất nhiên là đền tiền! Mẹ nó, chiếc xe này của bọn tao vừa mới mua lại, còn chưa kịp đi mấy lượt đâu.

Hiện tại, mày xem, trên xe của bọn tao có mấy cái vết xước, lớp xe cũng bị hao mòn không ít.

Như vậy đi, chỉ cần mày đền cho bọn tao một trăm triệu, hôm nay bọn tao sẽ để cho mày rời đi!”
Nhìn gã thanh niên đang đứng ở ngay trước mắt, lại nhìn nhìn lên chiếc xe ô tô bản tái đang nằm ở gần đó, lông mày của Trần Lâm lập tức liền nhăn lại.
“Sao các cậu không đi cướp đi? Tôi làm gì có nhiều tiền mặt như vậy? Như thế này đi, đây là năm triệu, xem như là tiền bồi thường, để cho các cậu về sữa chữa lại chiếc xe.”
Trần Lâm thật sự không muốn cùng với đám thanh niên này dây dưa, thế nên anh mới từ trong túi quần lấy ra một xấp tiền polyme, đưa qua trước mắt của gã thanh niên tóc vàng.
Thế nhưng, nhìn thấy được động tác này của Trần Lâm, hai mắt của gã thanh niên tóc vàng không khỏi dựng ngược lên.

Đồng thời, hắn còn trực tiếp hất tay, đem mấy tờ giấy polyme ở trên tay của Trần Lâm hất rơi xuống đất.
“Mẹ kiếp, mày đang đuổi ăn mày hay sao? Chỉ có mấy triệu, mày muốn để bọn tao bỏ đi?”
Nói nói, ánh mắt của gã tóc vàng bỗng dưng trở nên cực kỳ hung ác.
“Nếu mày đã không biết điều như vậy, anh em đâu? Lên, đem hai chân của nó đập nát.

Sau đó, chúng ta cùng nhau đem chiếc xe này bán đi.

Ít nhất, mỗi ngươi cũng được vài chục triệu!”
Nghe thế, đám thanh niên còn lại tức thì liền tỏ ra vô cùng hưng phấn.

Bọn chúng cũng không cho Trần Lâm bất kỳ cơ hội phản ứng nào, một gã tóc xanh đưa tay đem cửa xe ô tô giật mạnh.

Sau đó, hắn hơi dùng lực, dự định đem Trầm Lâm lôi ra ngoài để đánh một trận.
Thế nhưng, hơi hơi dùng sức một chút, gã thanh niên lúc này mới phát hiện ra thân hình của Trần Lâm vậy mà không hề nhúc nhích một chút nào.

Hơn nữa, ánh mắt của anh còn có chút trêu tức, nhìn về phía hắn mỉm cười.
“Đầu Khấc, mẹ nó mày đang làm cái gì? Còn không mau đem nó lôi ra!”
Nhìn thấy gã thanh niên tóc xanh vẫn cứ y nguyên đứng ở trước cửa xe ô tô không có nhúc nhích, đám thanh niên còn lại hơi có chút sốt ruột, bắt đầu lên tiếng thúc giục.
Nhưng mà, sắc mặt của gã thanh niên tóc xanh lúc này đã đỏ bừng lên.

Hắn rất muốn xoay đầu lại tìm cách bỏ chạy.

Thế nhưng, Trần Lâm làm sao lại cho đối phương có được cơ hội.

Chỉ thấy, anh hơi dùng sức giật mạnh một cái, cả người của tên thanh niên tóc xanh đều bổ nhào tới.


Mà nắm tay của anh đã vung ra, hướng vê phía sau gáy của tên thanh niên tóc xanh chặt mạnh xuống.
Rầm!
Tên thanh niên tóc xanh chỉ cảm giác như có một con trâu lớn đang húc mạnh vào trong ngực.

Sau đó, toàn bộ đầu óc của hắn đều trở nên mơ hồ.

Cuối cùng, bên tai của hắn lúc này chỉ thỉnh thoảng hô lên vài tiếng kêu khẽ.

Giống như, đang có ai đó hô hoán tên của hắn.

Đáng tiếc, lúc này hắn lại không có cách nào trả lời được.
Nhìn thấy đồng bon của mình cứ như vậy bị Trần Lâm đánh gục, đám thanh niên còn lại rốt cuộc cũng kịp phản ứng.

Đồng thời, bon họ phát hiện tình huống có chút không ổn.
Thế nhưng, thân hình của Trần Lâm đã lao ra khỏi xe ô tô.

Lúc này, ánh mắt của anh lạnh lùng đảo qua, liếc nhìn đám thanh niên vây ở xung quanh.
“Vừa rồi tôi đã nói rồi, nhận lấy tiền của tôi rồi rời đi, vậy mà các cậu không có nghe theo.

Thôi được, nếu như các cậu cô chấp như vậy, vậy thì hôm nay để tôi dạy dỗ cho các cậu một chút bài học.”
Vừa nói, Trần Lâm vừa bẻ bẻ xương cổ cung vơi cổ tay.

Lúc này, có tên thanh niên hoảng sợ, thập giọng nói ra.
“Đại… đại ca, không phải là chúng đã đụng phải cao thủ rồi chứ?!”

Rầm!
Nghe được lời của tên đàn em nói ra, gã thanh niên tóc vàng đã nhin không được, trực tiếp vung ra một quyên nên thẳng lên trên đầu của đối phương.

Sau đó, hắn tức giận trừng mắt, nhìn về phía đám thanh niên còn lại, quát lớn.
“Mẹ nó, tao đã nói bao nhiêu lần rồi? Ít xem tiktok lại, cái gì mà cao thủ võ lâm? Đây không phải là phm kiếm hiệp, cũng không phải là binh vương đô thị.

Tất cả cùng nhau xông lên.

Tao không tin, một mình hắn còn có thể đánh lại mươi mấy người chúng ta!”
Vừa nói, tên thanh niên tóc vàng vừa thét lên một tiếng.

Đồng thời, hắn cầm lấy gậy bóng chày, hướng về phía Trần Lâm xông tới.
Thế nhưng, đang chạy tới được một nửa, động tác của hắn đột nhiên ngừng lại.

Mà đám đàn em hoàn toàn không có để ý đến, vừa rồi nhìn thấy lão đại của mình đã xông lên, tất nhiên bọn chúng cũng không dám lui lại phía sau, chỉ có thể liều mạng xông về phía trước.
Cuối cùng, khi đối mặt với quyền ảnh của Trần Lâm nện đến, bọn chúng mới phát hiện ra, lão đại của mình vậy mà đã mất tung mất tích, không thấy hình dạng.
Binh binh!
Bang bang!
Rầm rầm!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận