“Đi thôi!”
Đưa tay thu hồi, ánh mắt của Trần Lâm hoàn toàn không lộ ra bất kỳ một tia tình cảm nào, lạnh lùng nhìn lấy cơ thể của nữ sát thủ đang không ngừng run rẩy ngồi trên ghế tựa, hướng về phía Võ Hoàng Yến chậm rãi nói ra.
Nhìn thấy Trần Lâm không cần tiếp tục điều tra, trong lòng của Võ Hoàng Yến tất nhiên đã biết được kết quả.
Thế nên, lúc này vừa nghe âm thanh của anh nói chuyện, cô cũng không có một chút gì dị nghị, trực tiếp theo phía sau lưng của anh, chậm rãi bước ra bên ngoài.
Mà ngay khi hai người bọn họ vừa mới đi ra không được bao lâu, ở bên trong phòng thẩm vấn, đầu của nữ sát thủ đột nhiên nổ tung, vô số mảnh vụn máu thịt bắn ra tung tóe, rơi vãi cả trên sàn nhà.
Nhất thời, mấy người đang đứng ở bên ngoài quan sát màn hình, có chút khiếp sợ kinh hô lên một trận.
Thế nhưng, chỉ thoáng giật mình một chút, bọn họ cũng liền bình tĩnh trở lại.
Dù sao, những chuyện như thế này cũng không phải là lần đầu bọn họ nhìn thấy.
“Đội trưởng!”
“Đội trưởng!”
Nhìn thấy Trần Lâm từ bên trong phòng thẩm vấn đi ra ngoài, cả nhóm đều đồng thanh hô lên.
Đối với những người này, Trần Lâm chỉ hơi gật đầu đáp lại một chút.
Sau đó, anh nhìn về phía màn hình được gắn ở bên ngoài vách tường, nhẹ nhàng nói ra.
“Cho người đi vào dọn dẹp một chút, đừng để mấy thứ dơ bẩn đó ảnh hướng đến tầm mắt của tôi.”
Nghe thế, rất nhanh liền có người ứng tiến đi vào để dọn dẹp.
Nhưng mà, lúc này Trần Lâm lại đột nhiên lến tiếng dặn dò.
“Cẩn thận một chút, có thể trên người của cô ta còn ẩn giấu đồ vật gì đó, không nên quá mức khinh suất!”
“Vâng, thưa đội trưởng!”
Sau khi lên tiếng đáp lại, nhân viên dọn dẹp rất nhanh liền bước đi vào.
Mà lúc này, Trần Lâm cũng không có lưu lại ở phía dưới tầng hầm.
Ngược lại, anh cùng với Võ Hoàng Yến trực tiếp đi lên biệt thự, ngồi ở bên trong phòng khách.
“Đội trưởng, bước tiếp theo cần phải làm như thế nào?”
Chậm rãi châm cho Trần Lâm một chén trà, Võ Hoàng Yến vừa đứng ở một bên, vừa cẩn thận lên tiếng hỏi thăm.
Mà lúc này, sắc mặt của Trần Lâm đột nhiên trở nên tái nhợt.
Ngay sau đó, anh che lấy miệng, ho khan vài tiếng.
“Khục khục…”
Nghe được tiếng ho khan này của anh, Võ Hoàng Yên hơi có chút hốt hoảng, vội vàng chạy về phía sau lưng của anh, đưa tay vỗ nhẹ vài cái.
“Đội trưởng, anh không có sao chứ?”
Đưa tay ra hiệu cho Võ Hoàng Yến dừng lại, Trần Lâm lúc này mới từ bên trong ngực áp lấy ra một chiếc khăn tay.
Sau đó, anh nhanh chóng lau đi vết máu ở trên khóe miệng, chậm rãi nói ra.
“Tôi không có việc gì.”
Nhìn thấy bộ dáng của anh lúc này, lại nhìn vết máu vẫn còn đang lưu lại trên khăn tay, trong lòng của Võ Hoàng Yến quả thật vô cùng đau xót.
Nhưng mà, cô hiểu rất rõ tính cách của anh, lúc này cho dù cô nói thế nào cũng đều vô dụng.
Thế nên, cô mới chậm rãi đưa tay đem lấy chén trà nâng tới trước mặt của Trần Lâm, giọng nói mang theo mấy phần quan tâm, nói ra.
“Đội trưởng, anh uống chút nước trà đi!”
Lúc này, Trần Lâm cũng không có từ chối.
Ngược lại, anh rất thản nhiên đem chén trà đặt ở trước miệng, sau đó nhấp nhẹ một ngụm.
Cảm giác cổ họng có chút thông suốt, lúc này Trần Lâm mới đem chén trà đặt lại ở trên bàn.
“Lần trước cô nói, người của tổ chức áo đen đang cố gắng liên hệ với thế lực ngầm ở thành phố Tân Hải.
Vậy cô đã điều tra ra bọn họ là liên hệ với thế lực nào hay chưa?”
Đột nhiên nghe Trần Lâm hỏi đến vấn đề này, Võ Hoàng Yến hơi thoáng kinh ngạc một chút.
Nhưng ngay sau đó, cô liền lên tiếng đáp lại.
“Đội trưởng, theo thông tin mới nhất mà chúng tôi nhận được, bọn họ rất có thể là đang liên hệ với người của bang Hắc Long.
Bất quá, đối phương dường như cũng không muốn trực tiếp liên hệ với bang chủ của bang Hắc Long, mà thông qua một người có tên là Lương Thanh Hải, làm người đại diện để ra lệnh trực tiếp cho bang chủ của bang Hắc Long.”
Nghe được câu trả lời của Võ Hoàng Yến, sắc mặt của Trần Lâm thoáng rơi vào trong trầm tư.
Sau đó, anh đưa ngón tay gõ nhẹ ở trên mặt bàn, cũng không biết rõ trong đầu đang suy nghĩ đến vấn đề gì.
Qua một lát sau, Trần Lâm mới lần nữa lên tiếng hỏi thăm.
“Vậy cô đã điều tra về người tên là Lương Thanh Hải hay chưa? Lai lịch của đối phương như thế nào?”
“Thưa đội trưởng, đã điều tra ra được.
Người này trước đây là một trong số thân tín của Tống Bân, đại thiếu gia của nhà họ Tống ở Tân Châu.
Cũng không rõ vì nguyên nhân nào đó, cách đây mấy năm đối phương đột nhiên rời khỏi Tống gia, sau đó gia nhập vào bang Hắc Long.
Bất quá, theo tin tức ngầm mà chúng tôi thu thập được, kẻ này rất có thể là tay chân của Tống Bân gửi đến Tân Hải, mục đích thâu tóm lấy thế lực ngầm ở Tân Hải.”
Lần này, Võ Hoàng Yến trả lời vấn đề của Trần Lâm rất nhanh.
Nghe thế, Trần Lâm cũng không có tiếp tục lên tiếng hỏi thăm nữa.
Ngược lại, sắc mặt của anh lộ ra có chút âm trầm, đồng thời lông mày của anh khé nhíu, giống như đang rơi vào trong suy nghĩ khó khăn nào đó.
Đứng ở một bên, Võ Hoàng Yến cũng không dám làm phiền Trần Lâm suy nghĩ.
Qua chừng nửa giờ đồng hồ, lúc này Trần Lâm mới đột nhiên đứng dậy, đi về phía phòng ngủ trên lầu, thấp giọng nói ra.
“Được rồi, tạm thời cứ như vậy đi.
Thời gian cũng đã khuya, cô có thể trở về để nghỉ ngơi.
Bất quá, từ ngày hôm nay trở đi cần phải tăng cường phòng bị.
Tôi cũng không muốn có chuyện tương tử xảy ra thêm một lần nữa, hiểu rõ chưa?!”
“Vâng, thưa đội trưởng!”
Nhìn theo bóng lưng của Trần Lâm dần dần biến mất ở trên cầu thang, Võ Hoàng Yên vô cùng nghiêm túc đáp lại.
Thế nhưng, chờ cho Trần Lâm đi được một đoạn, lúc này Võ Hoàng Yến mới sực nhớ đến một chuyện quan trọng.
Thế là, cô không khỏi vội vàng, chạy đuổi theo anh ở phía sau, gấp giọng hô lên.
“Đội trưởng, tôi còn có một việc muốn báo cáo anh, không biết anh có thời gian để nghe hay không?”
“Việc gì?!”
Trần Lâm cũng không có xoay đầu lại, chỉ tùy tiện lên tiếng đáp lại.
“Là như vậy, ngày mai là sinh nhật của tiểu thư nhà họ Tô, Tô Hải Bằng muốn gửi thiệp đến mời anh đi dự sinh nhật của em gái anh ta.
Anh có muốn đi tham dự hay không? Tôi nghe nói, buổi tiệc này rất long trọng, còn mời một số chính khách cùng với thương gia đến tụ họp.
Nếu anh nhận lời, tôi sẽ báo lại cho Tô Hải Bằng biết.
Dù sao, anh ta trước đây cũng là người chung đơn vị với anh.”
Đứng ở phía dưới, Võ Hoàng Yến nhanh chóng đem ý nghĩ của mình nói ra.
Nghe xong một hồi, Trần Lâm cũng không có trực tiếp trả lời.
Mà anh chỉ hơi gật gật đầu một chút, sau đó mới chậm rãi nói.
“Ừm, tôi biết rồi!”
Nói xong lời này, Trần Lâm lại một lần nữa quay trở lên phòng ngủ, chỉ để lại Võ Hoàng Yến đứng ở phía dưới cầu thang có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười khổ.
Nhìn phản ứng này của anh, hơn phân nửa là không muốn đến dự tiệc sinh nhật của tiểu thư nhà họ Tô.
Bất quá, thái độ này của anh xem như cũng đủ để cho Tô Hải Bằng mặt mũi.
Dù sao, đây vẫn còn tốt hơn so với bị anh trực tiếp từ chối.
Trở lại phòng ngủ của mình, Trần Lâm ngồi xếp bằng ở trên giường, bắt đầu chậm rãi đem ký ức của nữ sát thủ sàng lọc.
Mặc dù ký ức của người này có chút lộn xộn, nhưng thông qua ký ức của đối phương, Trần Lâm có thể nhìn ra được người này là thành viên của một tổ chức giết thuê ở trong nước, lai lịch cũng không tính lớn.
Thế nhưng, kẻ đứng sau lưng của vụ bắt cóc lần này anh cũng không có cách nào điều tra ra ngoài.
Chỉ là, Trần Lâm cũng không gấp.
Dù sao, nếu như đối phương đã dám ra tay một lần, thì tất nhiên sẽ ra tay thêm một lần nữa.
Mà hiện tại, người của anh đã bố trí thiên la địa võng ở xung quanh khu chung cư Châu Thành.
Chỉ cần người của đối phương dám một lần nữa xuất hiện, tuyệt đối sẽ không thể nào chạy thoát.
Bất quá, vì lý do an toàn, thời gian kế tiếp anh muốn ở cạnh hai mẹ con bọn họ nhiều thêm một chút.
Nếu không, anh cũng không quá yên tâm.
Thế nên, hơi hơi suy nghĩ một chút, Trần Lâm quyết định ngày mai cần phải đi gặp Châu Ngọc Ánh, nói rõ việc anh muốn ở lại nhà của hai mẹ con bọn họ một đoạn thời gian.
Nhưng mà, chuyện này anh cũng không có gì chắc chắn, không biết Châu Ngọc Ánh có thể đồng ý hay không.
Cảm thấy việc này thật sự quá mức phức tạp, Trần Lâm tạm thời không biết phải mở lời với cô như thế nào.
Chính vì thế, suy tư một hồi cũng không có kết quả gì tốt, Trần Lâm nhất thời nhịn không được, đành phải lắc đầu cười khổ.
Đến cuối cùng, anh cảm thấy thay vì tìm Châu Ngọc Ánh nói chuyện, có lẽ đi gặp con gái để cho con bé nghĩ ra lý do vẫn là hợp lý nhất.
Dù sao, anh cảm thấy con gái của anh so với mẹ nó vẫn dễ nói chuyện hơn rất nhiều.
Nghĩ đến chỗ này, đột nhiên Trần Lâm lại nhịn không được cong môi lên, cười khẩy một tiếng.
Ngay sau đó, anh cũng không nghĩ thêm chuyện gì nữa, trực tiếp nằm xuống đi ngủ.
Vừa rồi quả thật là trên tinh thần tiêu hao không ít, vừa mới đặt lưng nằm xuống, Trần Lâm ngủ thiếp đi từ lúc nào cũng không hay..