“Anh… anh muốn làm gì?”
Nhìn thấy Trần Lâm một thân quần áo bốc lên mùi máu tanh, chậm rãi đi về phía cửa phòng.
Lúc này, Châu Ngọc Ánh vừa mới thiu thỉu ngủ, không khỏi giật mình tỉnh dậy.
Đồng thời, ánh mắt của cô mang theo mấy phần hoảng sợ, đề phòng nhìn về phía Trần Lâm.
“Cô vẫn còn chưa ngủ sao?”
Âm thanh của Trần Lâm hơi có chút khàn khàn.
Nhưng lúc này, bước chân của anh cũng đã dừng lại, đứng ở phía trước cửa phòng, nhìn về phía hai mẹ con Châu Ngọc Ánh.
Cũng không ai biết trong lòng của anh đang nghĩ đến thứ gì.
Chỉ có điều, lúc này thần sắc của Trần Lâm bỗng dưng kịch biến.
Ngay sau đó, sắc mặt của anh liền trở nên trắng bệch, bắt đầu đưa tay lên che miệng, ho khan liên tục.
“Khục khục…”
Nghe được tiếng ho này của Trần Lâm, Châu Ngọc Ánh hơi có một chút hốt hoảng, vội vàng đứng bật dậy.
Bất quá, động tác chỉ làm được một nửa, không biết vì sao cô lại đột nhiên dừng lại.
Đồng thời, ánh mắt của cô mang theo mấy phần lo lắng, nhìn về phía Trần Lâm hỏi thăm.
“Anh không có sao chứ?”
“Tôi không sao!”
Cố kiềm nén lại cơn đau ở trên lồng ngực, lúc này Trần Lâm vội vàng xua xua tay ra hiệu, một bộ giống như không có việc gì.
Thế nhưng, nếu như quan sát kỹ Châu Ngọc Ánh có thể thấy được trên bàn tay của Trần Lâm lúc này còn có lưu lại một ít máu tươi.
Hiển nhiên, đây là máu từ trong miệng của anh vừa mới ho ra.
“Thôi, cô đi ngủ sớm đi! Tôi đến đây chỉ muốn thông báo với cô một việc, từ bây giờ trở đi hai mẹ con của cô đã được an toàn.
Nếu như cô muốn trở về lại chỗ cũ, tôi sẽ sắp xếp cho người đưa cô trở về.”
Nói xong lời này, Trần Lâm liền lập tức xoay người, dự định rời đi.
Nhưng mà, không biết nghĩ như thế nào, Châu Ngọc Ánh vậy mà đột nhiên hô lên.
“Xin… xin lỗi!”
Nghe được tiếng hô này của cô, Trần Lâm hơi thoáng có chút sững sờ.
Thế nhưng, anh không có xoay người dừng lại, mà chỉ chậm rãi lắc lắc đầu, sau đó tự mình đi xuống thang lầu.
Nhìn theo bóng lưng của Trần Lâm đã rời đi thật xa, Châu Ngọc Ánh không khỏi mím chặt môi.
Nhưng cô lại không có nói thêm lời nào, mà chỉ thở dài một hơi.
Lúc này, Trần Lâm đã đi xuống phòng khách, vừa vặn nhìn thấy Võ Hoàng Yến từ bên ngoài đi trở về.
“Đội trưởng!”
Nhìn thấy được thần sắc của Trần Lâm có chút không đúng, Võ Hoàng Yên hơi có chút lo lắng, hô lên.
Nhưng Trần Lâm lại làm như không có để ý, chỉ tùy tiện nói ra.
“Giải quyết xong rồi sao?”
“Vâng!”
Võ Hoàng Yến hơi có chút thất thần đáp lại.
Sau đó, giống như nghĩ đến điều gì, cô đột nhiên đi tới trước mặt của Trần Lâm, từ trong ngực áo lấy ra một cái bình thuốc, đặt xuống mặt bàn.
“Đội trưởng, anh xem!”
Nhìn thấy bên trong bình thuốc chứa đựng một ít dịch thể màu lục nhạt, Trần Lâm không khỏi nhíu mày.
“Đây là thứ gì?!”
“Không rõ, là từ trên người của bọn họ thu thập được.
Đội trưởng, chúng ta có cần tiếp tục điều tra của bọn họ nữa hay là không?”
Mặc dù đã đem phần lớn thành viên của Tinh Vũ Lâu ở Tân Hải bắt giữ cùng tiêu diệt.
Thế nhưng, đây là một thế lực vô cùng thần bí, đã từng tồn tại hơn mấy trăm năm.
Hơn nữa, cho dù lần trước đem phân nửa tổng đàn của bọn họ hủy diệt, lúc này chỉ qua mấy năm, đám người này đã một lần nữa đứng ra hoạt đồng.
Điều này để cho Võ Hoàng Yến ẩn ẩn có loại cảm giác một trận nguy cơ.
Mà nghe được lời này, Trần Lâm cũng không có lập tức đáp lại.
Ánh mắt của anh hơi chăm chú, nhìn về phía dịch thể màu lục bên trong bình thuốc một hồi thật lâu.
Sau đó, anh mới chậm rãi đem nắp bình mở ra.
“Đội trưởng!”
Nhìn thấy động tác này của Trần Lâm, Võ Hoàng Yến hơi có chút giật mình, vội vàng xông lên phía trước, dự định đưa tay ra ngăn lại.
Thế nhưng, nắp bình lúc này đã được mở ra.
Đồng thời, một cỗ gay mũi từ trong bình thuốc truyền đến, để cho Võ Hoàng Yến nhịn không được, ho lên một trận sặc sụa.
Chỉ có điều, Trần Lâm vẫn một mặt bình tĩnh.
Hơn nữa, anh hơi hít nhẹ vào một hơi, cảm nhận được dược vật được trộn lẫn ở trong bình thuốc.
Nhất thời, lông mày của anh không khỏi cau lại.
Đồng thời, lúc này anh cũng cẩn thận đem nắp bình đóng kỹ.
“Đội trưởng!”
Lần nữa nhìn về phía Trần Lâm, trong ánh mắt của Võ Hoàng Yến không khỏi mang theo mấy phần hoảng sợ.
“Không có việc gì, đây chỉ là một loại dược vật mà thôi.
Mặc dù bên trong độc tính rất nặng, nhưng nó có thể để cho người bình thường thu giữ được một loại lực lượng vô cùng đáng sợ.
Chỉ là, đánh đổi lại thì người sử dụng sẽ trực tiếp hao hết tuổi thọ, nhiều nhất chỉ có thể sống được thêm năm, mười năm mà thôi!”
Nghe được lời này của Trần Lâm, vẻ mặt của Võ Hoàng Yến có chút kinh hãi, ánh mắt vô cùng khiếp sợ nhìn về phía bình dung dịch đang được đặt ở phía trước mặt.
“Đội trưởng, thứ này…”
Hơi có chút chần chừ, âm thanh của Võ Hoàng Yến mang theo mấy phần bất an nói ra.
“Ừm, việc này tạm thời không cần phải tiết lộ ra bên ngoài.
Đồng thời, để cho tất cả thành viên của Hộ Long Vệ quay trở về doanh trại, chỉ lưu lại một số người đáng tin cậy, trông giữ nơi này là đủ rồi.
Còn chuyện lần này, tôi sẽ trực tiếp báo cáo lên phía trên, để cho bọn họ tự mình làm ra quyết định đi!”
Nói xong lời này, Trần Lâm cũng không có tâm tình ở lại cùng với Võ Hoàng Yến nói chuyện, anh trực tiếp cầm lấy bình thuốc, đi trở về phòng ngủ của mình.
Lần nữa nhìn theo bóng lưng của Trần Lâm rời đi, Võ Hoàng Yến không khỏi âm thầm thở dài một hơi.
Cô có thể cảm nhận được, bóng lưng của Trần Lâm mang theo mấy phần cô đơn.
Điều này để cho trong lòng của cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thế nhưng, nghĩ đến còn có một số việc cần phải tự mình đi làm, cô chỉ có thể âm thầm thở dài lắc đầu, sau đó liền nhanh chóng rời đi, theo sự phân phó của Trần Lâm, đem những thành viên còn lại của Hộ Long Vệ sắp xếp một phen.
Mà lúc này, sau khi trở về phòng ngủ, Trần Lâm vội vàng ngồi xuống xếp bằng.
Sau đó, hai mắt của anh bắt đầu nhắm chặt, cẩn thận điểu khiển một tia tinh thần lực, thăm dò vào bên trong cơ thể của bản thân.
Theo tia thần lực này xâm nhập vào bên trong cơ thể, Trần Lâm rất nhanh liền nhìn thấy một tòa bảo tháp, xung quanh tràn đầy hắc khí, đang trôi nổi lơ lửng ở phía trên vùng đan điền của bản thân.
Vào mấy tháng trước, nếu như không phải trong lúc vô tình gặp được tòa bảo tháp này, đồng thời cũng bị hắc khí ở xung quanh bảo tháp quấn thân, để cho chân khí ở trong cơ thể liên tục hao hụt.
Lúc này, Trần Lâm cũng không có chật vật như vậy, chỉ vì đối phó vài tên kim bài sát thủ, liền sẽ hao hết chân khí, để cho bản thân nhận lấy trọng thương.
Nhưng mà, vừa rồi không biết vì nguyên nhân gì, Trần Lâm vậy mà cảm nhận được tòa bảo tháp này phát ra một chút rung động.
Mặc dù rung động này cực kỳ nhỏ, nếu như không phải anh vẫn luôn luôn đề phòng, vẫn bảo lưu lại một tia chân khí để cánh báo, kỳ thật Trần Lâm cũng rất khó phát hiện ra.
Thế nhưng, lúc này dùng tinh thần lực dò xét một hồi, Trần Lâm lại chẳng có chút thu hoạch gì.
Nhất thời, thần sắc của anh không khỏi trở nên cực kỳ khó coi.
“Không đúng? Nếu như mình nhớ không nhầm, thì tòa bảo tháp này là trong lúc vây đánh đám người của Tinh Vũ Lâu nên mới vô tình nhặt được? Vừa rồi, trong lúc mở ra bình thuốc kia, thì nó mới phát ra rung động?”
Vốn dĩ không đạt được bất kỳ thu hoạch gì, để cho tâm tình của Trần Lâm trở nên cực kỳ khó coi.
Thế nhưng, sau khi suy nghĩ kỹ lại một hồi, đột nhiên anh mới phát hiện ra có phần không đúng?
Sau đó, Trần Lâm lại cẩn thận quan sát một hồi.
Lúc này, cuối cùng anh cũng phát hiện ra vì sao bản thân lại cảm thấy khác thường.
Không biết từ lúc nào, trên thân bảo tháp lúc này hiện ra một đoạn kinh văn nhàn nhat.
Mà hắc khí vây ở xung quanh của nó, lúc này dường như cũng bị tiêu hao không ít.
Điều này để cho Trần Lâm cảm thấy vô cùng kinh dị.
Ngay sau đó, anh mới bắt đầu lần nữa đem chân khí rót vào bên trong bảo tháp.
Đúng vào lúc này, một đoạn kinh văn ở trên bảo tháp vậy mà phát sáng lên..