Giữa điện Nga Mi bắt đầu rung chuyển, cho dù là bên Song Phong trấn hay đại quân tất cả đều bị sự việc ngoài ý muốn này làm trở tay không kịp.
Duỗi tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón, không ngừng nghe được tiếng đá rơi trên mặt đất " Bùm, ầm ầm" hơn nữa âm thanh này càng lúc càng lớn!
Diệp Thiên Vân ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên đỉnh đại điện đã xuất hiện vết nứt, biết là không thể ẩn núp được nữa, chẳng bao lâu điện Nga Mi sẽ biến thành phế tích.
Trước sức mạnh của thiên nhiên, cá nhân đều rất nhỏ yếu, cho dù đó là võ giả kể cả tông sư!
"Chúng ta xuống dưới!" Diệp Thiên Vân đúng một giây đưa ra quyết định chính xác, giờ đây đám đông hỗn loạn, tất cả mọi người đều sợ hãi kinh hồn! Tai họa mới là địch nhân chung của tất cả mọi người! Hết thảy ân oán, vào lúc này đều không đáng nhắc tới.
Huống chi người phía dưới đều đã hỗn loạn có thì giờ đâu mà để tâm đến bọn họ.
Ba người kia cũng biết thời gian cấp bách, theo cột đá trượt xuống.
Động tác cố tình nhẹ nhàng tới cực điểm, e sợ làm người khác chú ý tới.
"Đừng hoảng loạn!" Thanh Tùng đạo nhân thân thể không ngừng lay động, nhưng không một chút nào rối loạn, quát to :" Cứ tán loạn như vậy, chúng ta ai cũng không thể ra khỏi nơi này!"
Dù sao Thanh Tùng đạo nhân vẫn là tiền bối Võ Đang, lời nói trong lúc này càng thêm khí độ.
Không ít người bị tiếng quát này làm cho tỉnh táo lại.
Với cửa vào kia, chỉ đủ lần lượt 1, 2 người ra được mà thôi.
Mấy trăm người, với tốc độ rung chuyển dữ dội của đại điện chỉ sợ nửa số người cũng không thể ra khỏi!
Giả sử chậm chút ít, ít nhất cũng có một nửa, thậm chí nhiều người hơn thế sẽ bị chôn ở nơi này.
Mọi người rất nhanh đều tuôn ra điện Nga Mi, dũng mãnh lao về phía cửa, giành giật sự sống.
Vốn dĩ chịu nhiều trăm cay nghìn đắng để lấy vàng và công pháp thì tất cả đều như rác rưởi bỏ đấy, chỉ sợ mình bị bỏ lại phía sau.
Tình mạng mà so với những vật này, căn bản không coi là gì.
Một đám võ giả, để có thể tới gần cửa ra, không ngại tàn sát! Giết chết một người, là bớt đi một kẻ cạnh tranh, dù đã từng thân mật khăng khít với mình.
Trong đại điện rung động càng lúc càng kịch liệt.
Những cột đá sơn đỏ chống đỡ đại điện đầy mạng nhện chăng đã bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt.
Từ trên không ngừng rơi xuống bụi đá.
Trong lúc nguy cấp, Thanh Tùng đạo trưởng rút kiếm chân tung thang mây, giẫm trên bả vai mọi người đến cửa ra vào.
Kiếm sắc lạnh đẩy người ra 3m.
Cả võ lâm lẫn Song Phong trấn đều bị một chiêu này làm kinh sợ.
" Lúc này chúng ta cùng tiến cùng lui,cùng sinh tử! Ta không muốn và cũng không hi vọng mọi người tàn sát lẫn nhau.
Phàm là đệ tử Võ Đang phải lui bước, đi cuối cùng!" Thanh Tùng đạo nhân hiển nhiên là đắn đo rồi mới ra được quyết sách này.
Trong mắt thoáng hiện nét tuyệt vọng.
"Sư thúc, không thể!" Tông sư đời thứ 15 lập tức la lên :" Nếu là đi cuối cùng, chỉ sợ chúng ta đều phải vùi hết..."
Không đợi nói xong, Thanh Tùng đạo nhân đã giơ kiếm, một kiếm này rơi xuống đầu người, máu tươi liền tung tóe khắp nơi.
"Phàm là đệ tử Võ Đang, đều phải nghe theo hiệu lệnh, kẻ không theo kết cục là thế!" Thanh Tùng đạo nhân sắc mặt ửng đỏ, có phần dữ tợn nói.
Hoàng gia gia chủ ánh mắt lộ vẻ bội phục, bình tĩnh ứng đối :" Người của Song Phong trấn, lúc này cùng chung hoạn nạn,cùng sinh tử, cùng nhau khiêm nhường, không để người khác xem thường huyết mạch Nga Mi!"
Lời nói của Hoàng gia gia chủ rất có phân lượng, vài giây sau.
tiếng động lớn nhỏ ồn ào đều biến mất, không người nào dám mở miệng phản bác.
Hỗn loạn bị dẹp, trật tự được khôi phục, mọi người lập đội, lần lượt ra khỏi động, quả nhiên nhanh gấp mấy lần so với lúc trước.
Thanh Tùng đạo nhân hít một hơi thật sâu, quét qua điện Nga Mi, trầm giọng nói :" Hình Ý ma, ta biết ngươi đang ở đây, lộ diện đi!"
Mấy người Diệp Thiên Vân vừa vòng quanh đại điện, điều tra xem còn cửa ra nào khác không, đáng tiếc ở đây là dưới đất, ngoại trừ cửa ra kia, còn không có cửa ra khác.
Diệp Thiên Vân thân ảnh rất nhanh đã xuất hiện trên bậc thang, Ngô Lập Sâm, Trần Mễ Lạp và Diệp Vô Nhai mấy người đều đứng ở phía sau hắn.
Thanh Tùng đạo trưởng nhìn thấy mấy người đều đã xuất hiện, không để ý mọi người ở đây, thẳng giọng nói :" Vừa rồi ta còn muốn ra khỏi đây, nhưng trong lúc vô tình lại phát hiện tung tích các người, cho nên liền ở lại! Thực sự không phải Võ Đang cao thượng đến cỡ nào, kì thực là ân oán với Diệp Thiên Vân ngươi có một kết thúc!"
"Tất cả ân oán, đều là ngươi mà ra!" Thanh Tùng đạo trưởng đối mặt Diệp Thiên vân, ánh mắt phức tạp nói :" Cơ nghiệp ngàn năm, lại bị ngươi hủy diệt hơn nửa, chỉ bằng lí do này, ta người của Võ Đang thề phải đòi công đạo với ngươi!"
Ngô Lập Sâm cười một tiếng, tiến trước hừ lạnh nói :" Ta với Trần Mễ Lạp đều bị nhốt tại Võ Đang hơn chục năm, Diệp Thiên Vân cứu chúng ta, có cái gì không được!"
Hoàng gia gia chủ lộ ra dị sắc, điện Nga Mi sắp sụp đổ, nhưng mấy người này lại chẳng tỏ ra nửa phần sợ hãi, ngược lại cả một đám thần sắc thoải mái, sự can đảm như vậy không phải người thường có thể làm được.
Diệp Thiên Vân trên giang hồ tên tuổi rất vang dội, hắn vừa xuất hiện ngay lập tức đã trở thành tiêu điểm.
Lúc này võ giả không chỉ tiếc hận, vừa muốn chạy thoát khỏi đây, nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn chứng kiến đôi bên chấm dứt ân oán.
Loại cao thủ này tranh tài cắn xé lẫn nhau, sớm đã là đối đầu của những võ giả đứng đầu trong võ lâm, hai chữ ưu việt không thể nào khái quát được
Thanh Tùng đạo nhân lộ ra vẻ bi thống nói:" Kim Cổ sư đệ sinh tử còn chưa rõ, chỉ cần Võ Đang còn một hơi thở quyết không để cho ngươi ung dung!' Nói xong vẫy tay một cái, gọi Lĩnh Sơn chân nhân tới sau mình.
" Có lẽ, hôm nay đại chiến với Hình Ý ma, bên ngoài tất sẽ nói Võ Đang ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng thực lực của ngươi đã đủ để cho chúng ta kính trọng! Huống hồ, có thể hay không đi ra ngoài điện Nga Mi, còn chưa biết bao nhiêu, hãy để bần đạo cùng ngươi đấu một hồi, để xem Võ Đang và Hình Ý ai hơn ai!"
Thanh Tùng đạo nhân nói ra những lời này, tự nhiên là đại diện cho tiêu chuẩn võ học cao nhất Võ Đang.
Trong thân thể của Diệp Thiên Vân từng tế bào cũng đang khởi động, chớp mắt trạng thái đã lên đên đỉnh! Trải qua hàng trăm lần giao chiến, khiến cho hắn minh bạch sự huyền bí trong sinh tử.
Thắng thua rốt cục cũng không quan trọng, thứ mà một võ giả coi trọng không phải sinh hay tử, mà là kinh nghiệm trên con đường đi.
Nhát như chuột, sống thêm vài thập niên nữa thì có thể thế nào? Thà mèo vờn chuột trong này, chẳng vô cùng thống khoái, cho dù vĩnh viễn bị chôn ở nơi này, cũng không tiếc nuối.
Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Vân vứt bỏ sinh tử mỉm cười, mũi chân điểm nhẹ trên bậc thang, nhìn Thanh Tùng chân nhân nói :" Hai vị tiền bối có thể lưu lại giao thủ cùng vãn bối, tất nhiên là một chuyện tốt! Ân ân oán oán từ trước tới nay, sau này thanh toán không bằng nếu bất hạnh an nghỉ nơi đây, coi như có thể cùng chăm sóc lẫn nhau!"
Thanh Tùng chân nhân, Lĩnh Sơn chân nhân cùng nhau đối mặt, từ trong ánh mắt có thể nhìn ra sự tuyệt nhiên của đối phương.
Thực lực của Diệp Thiên Vân không cần nói nhiều, trận đấu sinh tử này, không biết ai thắng ai thua.
Thanh Tùng đạo nhân lông mày giãn ra:" Sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh, ân oán hư vô, thanh toán ở đây có gì không thể?" Dứt lời hắn cao giọng nói với mọi người sau lưng:" Hôm nay ta và Lĩnh Sơn chân nhân cùng Hình ý ma chung ấn võ đạo, từ nay về sau những ân oán kia xóa bỏ.
Nếu như chúng ta chết, cũng là mệnh đã định!"
Vài vị vãn bối Võ Đang, con mắt đỏ ửng, cùng đồng thanh hét to :" Tôn mệnh!"
Thanh Tùng đạo nhân cái gì dặn dò đã dặn dò xong, tâm không còn vướng bận, đưa tay ra trước.
Nói :" Diệp huynh xin mời!"
Các vị võ giả xôn xao, Võ Đang cùng Diệp Thiên Vân oán hận chất chứa đã lâu, trận chiến này coi như là thanh toán xong.
Thanh Tùng đạo nhân xưng Diệp Thiên Vân là Diệp huynh, chính là thể hiện sự kính trọng!
Hiện nay trong chốn võ lâm, đang lưu truyền thần thoại Diệp Thiên Vân cầu bại, cho nên thần sắc mọi người phần nhiều đang hướng tới.
Có thể tận mắt nhìn thấy đấu quyết của đại tông sư đương thời, đây là một duyên phận.
Bất luận ai thắng ai thua, sẽ thành câu chuyện được mọi người ca tụng.
"Thiên Vân, cậu thật muốn..." Ba người Trần Mễ Lạp nhìn hắn muốn lưu lại, trong nội tâm có chút không đành lòng.
Diệp Thiên Vân ngưng trọng gật đầu, ôm quyền về phía sau nói :" Ba vị lão ca, bảo trọng!"
Trần Mễ Lạp kích động, suýt chút nữa nước mắt rơi xuống, ý bảo trọng của Diệp Thiên Vân, bọn họ có thể hiểu chính là :" Có thể đi thì nên đi, hữu duyên sẽ tương kiến!"
Lời nói đã nói ra, như bát nước hắt đi, mấy người đã không thể nào ngăn cản được Diệp Thiên Vân.
Ý chí của võ giả, không dễ thay đổi, ba người cùng ôm quyền đáp lễ, Ngô Lập Sâm cắn môi nói :" Sinh tử không bằng một giấc mộng, kiếp sau vẫn là huynh đệ!"
Diệp Thiên Vân tại thời khắc này, tâm tình đã được tăng lên, sinh ra cảm giác bay bổng.
Hình Ý coi trọng nhập ma ra ma, hắn đến hiện tại cũng đã lĩnh ngộ được!
Diệp Thiên Vân đã lờ mờ hiểu chân lý của Hình Ý, là một loại cảm giác khiến cho người ta kính sợ, người ở trước biển rộng núi cao thì cảm thấy bản thân mình nhỏ bé, tự nhiên sinh ra sự kính sợ.
Núi cao thì có đá rơi xuống, sóng lớn cản trở tốc độ của tàu, mỗi một động tác trong thiên địa làm cho người ta khiếp sợ cũng là một loại cảnh giới.
Nhập ma không cách nào thoát khỏi, vượt khỏi tầm mắt mới phát hiện con đường võ học là cả đời, tuyệt không tận cùng.
Hắn đứng lại cười nói :" Tạ ơn hai vị tiền bối giúp ta thoát nạn.
Diệp Thiên Vân vô cùng cảm kích!"
Thanh Tùng đạo nhân cùng Lĩnh Sơn đạo nhân nheo mắt nhìn nhau, không hiểu chính xác hắn đang nghĩ gì.
Thanh Tùng đạo nhân khẽ gật đầu nói:" Diệp huynh đã nói được, vậy chúng ta sẽ cùng chứng đại đạo!"
"Tốt!" Diệp Thiên Vân sảng khoái tinh thần, lại không có sự ràng buộc!
"Sắp sụp rồi, sắp sụp rồi !" Không biết ai trong đám người hô vậy.
Cột đá phía bên phải ngoài điện Nga Mi bị đổ ầm ầm.
Lúc này vừa đi ra một nửa, đám người đều lộ thần sắc tuyệt vọng.
Diệp Thiên Vân bình tĩnh, không động đậy, cảnh giới của hắn cuối cùng đã đạt đến đại thành.
Thanh Tùng đạo nhân đưa kiếm đâm tới Diệp Thiên Vân, kiếm ý quả quyết, huy kiếm như như tia chớp, mũi kiếm trực chỉ, toàn lực ra tay!
Diệp Thiên Vân rút lui về phía sau nửa bước.
Thân thể thành thiết bẩn né tránh một kiếm này, hai ngón tay đặt lên thân kiếm, nhẹ nhàng bắn ra.
"keng" một tiếng, Thanh Tùng đạo nhân chỉ cảm nhận được thân kiếm bị khống chế,với sức của hắn khó lòng chống lại lực đạo của Diệp Thiên Vân, trong lúc kinh hãi vội đưa kiếm quét ngang, thân kiếm lại một lần nữa công tới đối phương!
Diệp Thiên Vân dùng mu bàn tay trái đón mũi kiếm, tay phải Băng quyền công tới, như mũi nhọn lao vào râu đồng, lớn tiếng khản to :" Mở!"
Thanh Tùng đạo nhân thân thể như lò xo, liền lùi lại ba bước, miệng lắp bắp :" Vậy mà đạt tới loại...trình độ này.....không thể....tuyệt đối không thể có!"
Diệp Thiên Vân một khắc trong quyết chiến đột nhiên lao vào ma cảnh, tâm thần lĩnh ngộ khác, vẫy tay một cái nói :" Các ngươi cùng đến đây!'
Lĩnh Sơn đạo nhân thây sư huynh hai chiêu đã bị đánh lui, trong lòng sợ hãi tột cùng, không dám tùy tiện tiến lên.
Thanh Tùng đạo nhân dâng trào vô thượng chiến ý, gật đầu nói với Lĩnh Sơn đạo nhân một cái :" Diệp huynh thân thủ bất phàm, ta một mình khó địch, chi bằng chúng ta hợp lực.
Không vì ân oán mà vì võ đạo!"
Lĩnh Sơn đạo nhân không ngờ tu vi của hắn lại cường hãn đến thế? Định thần quan sát, phát hiện Diệp Thiên Vân giống như gươm báu trong một khắc ra khỏi vỏ, sắc nhọn không ai bằng!
"Sư huynh, Kim Chung Tráo của hắn đã đại thành, hãy bỏ kiếm đi!" Lĩnh Sơn đạo nhân đứng bên quan sát nhược điểm của Diệp Thiên Vân,đột nhiên mở miệng, quăng kiếm về phía Diệp Thiên Vân công tới.
Thanh Tùng đạo nhân gật đầu đi theo sau, hai người phái trải phối hợp, xuất thủ tráo môn!
Hôm nay võ giả tận mắt được mở rộng, trong bóng đêm, chỉ thấy ba người giống như đại chiến mị ảnh, ra tay rất nhanh, giống cuồng phong gào thét!
Diệp Thiên Vân thân thể cường tráng hạ người xuống, lúc thì như không có xương, lúc thì như cương, nhu cương đủ cả!
"Thật thoải mái, thoải mái!" Hoàng gia gia chủ trong mắt tràn ngập sự hả hê, lao tới, không biết sao đột nhiên nhảy vào vòng chiến, ba người hợp lực ra tay với Diệp Thiên Vân!
"Lực quán thông đạt, quyền ý ngập trời..
đây là Võ thánh!" Độ Minh thấp giọng, trong mắt cuồng nhiệt dâng tràn :" Không ngờ lão hư độ cả đời, hôm nay mới nhìn thấy Võ Thánh!" Nói xong như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Bốn người đồng thời ra tay, toàn lực đấu lại Diệp Thiên Vân.
Người chung quanh xem mà trợn mắt há mồm, Diệp Thiên Vân một mình đấu lại bốn đại tông sư, đây mới là cảnh giới trong truyền thuyết !
Trận chiến này, quả thực không còn quan hệ gì tới ân oán nữa.
Diệp Thiên Vân hoàn toàn không quan tâm có bao nhiêu người, hắn chỉ cảm thấy thân thể tựa bồng bềnh, chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua cũng có thể bay lên.
Xuất thủ thì lực quán thông đạt, giơ tay nhấc chân đều có hình ý!
Ở cửa động càng ngày càng ít người, đại bộ phận người đã chạy ra ngoài, duy chỉ có ba người Trần Mễ Lạp còn đang đợi.
Đúng lúc này điện Nga Mi ầm ầm sụp đổ!
"Đi nhanh, không kịp rồi!" Trần Mễ Lạp nhìn thấy sắc mặt Diệp Thiên Vân thoáng đỏ lên, con mắt vô cùng chuyên tâm, muốn nói thật to để thức tỉnh hắn.
"Ầm, ầm" Như là sét đánh sấm nổ.
Trần Mễ Lạp hai mắt đỏ hằn lên, nổi điên hét loạn lên :" Đi nhanh!"
Diệp Thiên Vân một địch lại bốn người đang ở thế thượng phong, hắn làm như hữu ý hay vô ý khẽ liếc nhìn Trần Mễ Lạp một cái,khóe miệng nhếch lên.
Ngô Lập Sâm cũng không hi vọng Diệp Thiên Vân sẽ bỏ mạng như vậy, nhưng lúc này nếu không đi liền chỉ có thể chôn ở nơi đây.
Đám người Trần Mễ Lạp, Diệp Vô Nhai ba người thoát ra ngoài cửa động, dường như một giây sau một tảng lớn từ trên trời rơi xuống, đóng kín cửa động.
Điện Nga Mi như phù dung sớm nở tối tàn, vĩnh viễn biến mất ngay trong tầm mắt mọi người...
********************************
Trong điện Nga Mi chết quá nửa, võ lâm huyên náo một lần nữa lại tĩnh lặng trở lại.
Người trốn ra được, không ngừng nói nguy hiểm.
Mỗi lần nhắc tới, vẫn còn sợ hãi.
Độ Minh đại sư của Thiếu Lâm, Thanh Tùng đạo nhân và Lĩnh Sơn chân nhân của Võ Đang cùng Hoàng gia gia chủ của Song Phong trấn cũng không có ngoại lệ, đều không ra khỏi điện Nga Mi.
Đại chiến ngày hôm đó, kinh thiên địa, quỷ thần khiếp! Đồn đãi Diệp Thiên Vân võ đã nhập thánh, đương nhiên đây chỉ là đồn đại, không sớm thì muộn cũng biến mất.
Mấy vị cao thủ đều bị chôn ở điện Nga Mi, ba người Ngô Lập Sâm chật vật đào tẩu, một đường hữu kinh vô hiểm.
Trần Mễ Lạp là người cuối cùng trông thấy Diệp Thiên Vân, hắn cảm giác, không biết cái nhếch mép là ám chỉ cái gì.
Trở về Hình Ý môn thăm dò tăm tích Hứa Tình, một tháng sau cuối cùng hắn đến nơi, lại phát hiện phòng đã trống rỗng đầy bụi, rõ ràng là người đã rời đi rất lâu rồi.
Ý chí tinh thần sa sút, góc cửa thoáng nhìn thấy một thỏi vàng, xoay người lên nhặt, ngay tức khắc liền lộ ra sự vui mừng, cầm trong tay ngắm nghía vuốt vuốt.
Phu vân du tử ý, lạc nhật cố nhân tình.
Hi vọng hắn còn sống...
HẾT