Vô Địch Hắc Thương

Tình hình hiện tại là Diệp Sảng đang trốn sau cây đại thụ vừa hồi huyết vừa nghĩ kế. Toàn Trí Tiên lại lấy ra một khẩu súng nữa, hai tay hai súng tự động MP7A1 chậm rãi tới gần. Thần kinh hai người đều căng tới cực hạn, sơ hở một chút là sẽ gây ra va chạm lớn.

“Hà Kim Ngân, tiện nhân không biết xấu hổ, lăn ra đây cho bà thử đạn!” – Toàn Trí Tiên rất thông minh, vừa đi vừa rống – “Nhãi con, sao lần này lại không dám ra? Mẹ mày dạy mày như thế nào, không lăn ra đây thì kêu mẹ mày lăn ra đây gặp ta!”

Cô ả mắng cực kì khó nghe. Vẫn nói khi đàn bà độc miệng thì không thể đỡ được. Loại ngôn ngữ chợ búa châm chọc này chỉ cần là đàn ông nghe xong đều phải tức giận. Nhưng là Diệp Sảng tuyệt nhiên không giận dữ. Ngược lại, hắn rất bình tĩnh. Càng là thời điểm mấu chốt, hắn lại càng bình tĩnh. Đây chính là đối phương dùng kế khích tướng dụ mình ra, có ngốc vật mới đi ra.

“Két” một tiếng, Diệp Sảng lặng lẽ lắp một băng đạn mới vào AK. Một tiếng động nhỏ như vậy thế mà Toàn Trí Tiên cư nhiên lại có thể phát hiện ra, nhấc MP7A1 lên liền khai hỏa.

“Ken két, ken két, két!”

Súng này khi khai hỏa phát ra tiếng thực trầm thấp, đã thế còn thập phần khó nghe, giống như tiếng liềm cắt cỏ, thật không giống tiếng súng tẹo nào. Vỏ cây trên thân cây bay loạn. Diệp Sảng chỉ cảm thấy đau xót, cúi đầu liền thấy cư nhiên bị giảm đi 15HP.

“Cẩu cái, cư nhiên có thể phát hiện ra!” – Diệp Sảng thấy mình bị lộ liền lộn một vòng sang bên cạnh.

Nhoáng cái, Toàn Trí Tiên liền giữ hai tay song song đồng thời khai hỏa. Trình độ thương pháp này thực mãnh liệt làm cho người ta tán thán không thôi. Hai cây súng liền giống như hai máy gặt lúa. Chỗ Diệp Sảng vừa chạy liền phảng phất trông như cái bản xay thóc, bùn đất tứ tung, cỏ xoáy loạn. Từ xa nhìn lại có chút hoành tráng.

Lần này Diệp Sảng tiếp đất hỏng. Mặc dù có khả năng né tránh cao nhưng cũng vẫn trúng 9 phát, HP còn chưa tới 120 điểm. Diệp Sảng trốn dưới một thân cây khác, liền một lúc nốc 8 bình Huyết Sinh Tề. Rốt cục hắn cũng hiểu ra vì nhờ cái gì mà Toàn Trí Tiên lại kiêu ngạo đến thế. Ngày trước, Yến Vân đã từng nói với hắn, thương thủ có kĩ năng bị động là Song Thương, chỉ cần có đủ lực lượng là có thể hai tay hai súng. Hỏa lực chẳng những được đề cao gấp đôi, mà thời gian cũng duy trì lâu. Xét về góc độ thời gian mà nói thì kĩ năng Song Thương chẳng khác nào một khẩu súng máy vô hình. Thương thủ nào có kĩ năng này hẳn sẽ có gan đối mặt địch nhân đọ kĩ năng công kích cường lực.

“Cẩu nữ này thế mà lại học được loại kĩ năng này!” – Diệp Sảng thầm nghĩ hôm nay mình có chút tiến bộ không nhỏ, nhưng mà không có nghĩa là người ta sẽ kém đi a. Hiện giờ bên kia còn có cả bác sĩ theo sau đỡ đầu, thật khó hành động.

Giết chết ngay lập tức!

Chỉ có thể giết chết ngay lập tức!

Chỉ có giết chết ngay lập tức mới có thể thoát khỏi cục diện hiện tại này!

Diệp Sảng vẫn còn đang suy tư. Toàn Trí Tiên lại khai hỏa! Cô ả đã tập trung được hành tung của Diệp Sảng, sau khi thay đạn xong lại khai hỏa. Song thương lại điên cuồng nhả đạn về phía thân cây. Diệp Sảng có không bị chết ngay cũng chỉ có nước chờ bị treo cổ.

“A!” – Toàn Trí Tiên nhiệt huyết sôi trào, nhịn không được hưng phấn kêu to.

Một cái bóng đen đột nhiên từ sau cây phóng ra. Vào thời điểm mấu chốt A Ngốc lại xuất hiện xả thân dụ địch, tiếc là lần này lại không thể lừa được đối thủ.

“Còn chiêu này sao?” – Toàn Trí Tiên như cũ điên cuồng xạ kích lên cây cổ thụ, không có phân tâm chút nào. Bình “dược” trên tay ả bác sĩ đột nhiên phun ra một đám hoàng vụ (*). A Ngốc “ô ô” một tiếng ngã xuống đất, thống khổ quay cuồng, hiển nhiên là trúng kịch độc.

(*) “vụ” là khói, sương mù, “hoàng” là màu vàng

Diệp Sảng trong lòng khổ sở, không muốn A Ngốc chịu khổ sở liền triệu hồi. A Ngốc hóa thành hắc quang nhập vào cơ thể Diệp Sảng. Vừa thấy bảng thuộc tính của A Ngốc, Diệp Sảng liền âm thầm kinh hãi. Mỗi giây A Ngốc mất 20HP, e rằng mạng này A Ngốc không giữ được.

“Mẹ nó, độc nhất lòng dạ đàn bà!”

(a, nghe xong mà gái đây đau lòng quá a)

Diệp Sảng trong cái khó ló cái khôn, rút chủy thủ M1 ra.

Toàn Trí Tiên vẫn còn đang khai hỏa: “Hà Kim Ngân, lăn ra đây chịu chết đi!”

Toàn Trí Tiên sau cùng không nhịn được việc cứ phải nhìn Hà Kim Ngân mãi không xuống âm phủ liền cùng bác sĩ bưng súng xông lên, vọt ra hai bên tả hữu gốc cây nhìn. Ý thức cả hai liền ngây ngốc. Cho dù là chiến sĩ máu trâu nhị giai, dưới tình trạng bị bắn phá mãnh liệt như vậy cũng không có khả năng sống sót. Nhưng mà hiện tại, trên mặt đất vừa không có thi thể, cũng không thấy Diệp Sảng đâu. Toàn Trí Tiên dù sao cũng không phải là nguyên tố sư, phản ứng rất nhanh, lập tức hướng súng lên trên. Nhưng mà trên thân cây cũng chỉ cắm một cây chủy thủ. Diệp Sảng rốt cục là đã chạy đi đâu? Toàn Trí Tiên lần nữa phản ứng thật mau, cảnh giác xoay người tứ phía. Mà bác sĩ kia cũng lập tức xoay người ra đằng sau quan sát. Hai người này chẳng những phản ứng nhanh mà còn rất biết phối hợp. Ý tưởng vừa lóe liền chia nhau kiểm soát tình hình xung quanh, có thể nói là sẽ nhanh chóng nắm được cục diện xung quanh. Nhưng mà vẫn không thấy Diệp Sảng! Chẳng nhẽ Diệp Sảng lại mọc cánh bay đi rồi?

Hiển nhiên, hai cô ả lại chậm chân! Toàn Trí Tiên lại bị Diệp Sảng khắc sâu vào một bài học kinh nghiệm. Ngay lúc ả còn đang hưng phấn bắn loạn, Diệp Sảng đã đem toàn lực nhảy lên. Trong nháy mắt đó, chủy thù liền được cắm sâu vào thân cây. Diệp Sảng lại đan tay nắm lấy chuôi chủy thủ. Làm như vậy để tránh tính hỏa lực xuyên thấu của MP7A1. Mà lúc hai người Toàn Trí Tiên đi vào từ hai bên, Diệp Sảng quyết đoán khởi động Sắc Màu Tự Vệ Tiềm Hành. Kĩ năng này hiện đã lên trung cấp, lại thêm giá trị mana của Diệp Sảng có thể khiến hiệu lực kéo dài 6 giây. Trong 6 giây này, Toàn Trí Tiên ngẩng lên cũng chỉ thấy được chuôi chủy thủ thôi. Sắc Màu Tự Vệ Tiềm Hành chỉ có tác dụng với bản thân game thủ cùng với vũ khí chủ chiến, mà một tay kia Diệp Sảng còn cầm AK, cho nên không thể ẩn giấu luôn cả chủy thủ. Chiến thuật đánh lừa thị giác này chậm hay sớm một giây thôi cũng không được. Có thể nói lần này Diệp Sảng quả thực đã mang tính mạng mạo hiểm một phen, mặt khác có thể thấy thao tác của Diệp Sảng vi diệu đến mức khiến người ta phát điên.

Đợi thời gian 6 giây trôi qua, Diệp Sảng hiện hình. Mà Toàn Trí Tiên cùng với ả bác sĩ đã hoàn toàn xoay người đi. Hai người quả thực là phản ứng rất nhanh, nhưng chính cái nhanh này ngược lại lại làm hại chính hai người. Hai nguyên tố sư vừa rồi chính là do phản ứng chậm mà ăn đạn. Còn lần này Toàn Trí Tiên cũng lại ăn đạn, nhưng nguyên nhân lại là vì phản ứng nhanh. Đây chính là thật thật giả giả, giả mà thật, thật mà giả, chỉ có từng trải qua mới có thể hiểu rõ thế nào là hắc thương chân chính.

Diệp Sảng treo trên không trung. Nòng súng AK cơ hồ như ngay sát ót của Toàn Trí Tiên. Tuy là sử dụng bằng một tay, nhưng mà khoảng cách gần như vậy mà cũng không trúng thì thật sự Diệp Sảng hẳn phải vĩnh biệt Đệ Nhị Thế Giới thôi. Trong nháy mắt, tiếng súng nổ, thương hỏa cùng máu tươi của Toàn Trí Tiên cơ hồ cùng nhau phun ra. Trị số thương tổn đều mang một màu xanh biếc.

“-342”

“-339”

Trước khi hai thương đó đem Toàn Trí Tiên chầu Diêm Vương, bác sĩ kia nghe thấy tiếng súng đinh tai trên đầu, da đầu chợt run lên. Cô ả lập tức nặng nề xoay người lại.

“Hây yaa~!”

Diệp Sảng điên cuồng hét lên, đem toàn lực rút chủy thủ ra, lăng mình từ trên cây lao thẳng xuống mặt bác sĩ. Chiêu này chính là do bất đắc dĩ mà phản kích một chiều toàn lực. Có hiệu quả hay không, chính Diệp Sảng cũng không nắm chắc. Ra tay một kích kia, kết quả hoàn toàn phó mặc cho “lão thiên”, còn “lão thiên” bất lực thì cũng đành chịu.

“Phốc” một tiếng, bác sĩ bưng bình khí độc hướng lên trên. Nhưng mà độc khí lại không thể phun ra được! Mắt cô ả trợn tròn, mặt méo mó, bởi vì... chủy thủ cắm ngẳm trên xương cánh mũi của ả, lưỡi chủy thủ cơ hồ như cắm ngập đến chuôi.

Lục thương trị số: “-890”

Đây chính là điểm cường đại của chủy thủ! Không thèm đếm xỉa tới bất kì loại phòng ngự gì, chỉ cần trực tiếp đánh trúng yếu điểm sẽ sinh ra x3 thương tổn.

Toàn thân bác sĩ run rẩy. Nếu là trong hiện thực thì một kích trí mệnh này chỉ sợ là khiến ả dù chết cũng vẫn thấy muốn đi... “nặng”!

“Roạt!”

Diệp Sảng rút chủy thủ. Máu tươi liền lập tức phụt ra cao tới 4 – 5 mét. Cả người bác sĩ lập tức ngã thẳng xuống. Mặt cỏ, thân cây, bao gồm cả Diệp Sảng đều bị máu nhuộm đỏ toàn thân. Duy chỉ có lưỡi chủy thủ không hề dính máu lại, mà là máu đang chảy từng giọt xuống mặt đất, trong một mảng huyết sắc lóe lên quang mang xanh biếc sắc lạnh.

Diệp Sảng đặt mông ngồi xuống đất thở dốc. HP, thuộc tính tinh thần gần như đều đã cạn. Đệ Nhị Thế Giới quả thật quá chân thực. Nhát đâm ngập đầu vừa quả thực quá mức huyết tinh. Đừng nói là ả bác sĩ, ngay cả Diệp Sảng đến giờ tim vẫn đập dồn dập không thôi.

Lúc này Lôi Lôi mới login. Cô thấy Diệp Sảng ngồi giữa một đám thi thể liền hiểu được tám, chín phần chuyện gì đã xảy ra. Người bên Lạc Hoa Lưu Thủy hẳn vừa tiếp cận tới Diệp Sảng. Nơi này hẳn vừa trải qua một hồi chém giết thê thảm. Đáng nói là, tiểu tử Diệp Sảng cư nhiên còn sống, quả là kì tích. Nói thật, cô cũng chưa từng thấy qua Diệp Sảng lại “tiểu cường” (*) như vậy, thế nào mà đánh mãi không chết, vô luận là loại nguy hiểm nào hắn đều có thể sống sót, nghênh ngang bước ra sau trận chiến.

(*) hình như nói rồi, nhưng nói lại á, “tiểu cường” ở đây chỉ con gián, ý nói sống dai, uýnh mãi không chết.

“Không sao chứ?” – Lôi Lôi chạy tới.

Diệp Sảng khoát tay, trước hết tu N bình thuốc nước, sau đó phóng kĩ năng thêm tinh thần cho chính mình. Mặc dù nhiều thuộc tính đã hồi phục, nhưng mà độ mệt nhọc đã quá cao, mà thuộc tính này lại không thể hồi phục bằng kĩ năng nào được, vì thế Diệp Sảng cảm thấy rã rời, toàn thân không còn muốn động đậy.

Dưới chân núi, tiếng ầm ĩ cũng đã tắt từ lâu. Sau một hồi loạn chiến, Hồng Nữ Bang gần như đoàn diệt, chỉ còn lại bốn nữ boss. Nhưng mà bên Lạc Hoa Lưu Thủy còn thảm hại hơn, sau cuộc chiến cũng chỉ còn lại Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông cùng Diễm Vô Song. Sáu bóng đào vết thương chồng chất, tóc tai bù xù, tất cả đều mệt mỏi không chịu nổi.

Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông vừa thấy trong rừng cây đầy thi thể dưới đất, lại nhìn sang Diệp Sảng liền trợn tròn mắt. Cô ả và Diễm Vô Song cũng không còn sức lực mà tái chiến. Đến bây giờ cô ả mới hiểu được, bốn “hùm ma ma” Mao Đại Cô không phải loại dễ bị khi dễ.

“Đừng đánh đừng đánh. Các người xem xem, đã chết rất nhiều rồi!”

Trong tiềm thức, Lôi Lôi vẫn muốn bảo vệ Phương Nhã Văn một chút. Tình hình hiện tại, mấy người Diệp Sảng tùy tiện cũng có thể đánh chết hai người Phương Nhã Văn.

“Cô cho rằng tôi muốn đánh à?’ – Diệp Sảng thở hổn hển – “Cho tới bây giờ tôi luôn không phải người thích đánh nhau. Nhưng có một số người không thức thời, cứ tự đi gây chuyện!”

Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông vừa tức lại vừa mệt, căn bản là nói không ra lời. Cô ả đối với Diệp Sảng không phải là thống hận bình thường. Sở dĩ ả thống hận hắn là bởi mỗi lúc ả rất uy, rất ngưu, Diệp Sảng luôn khiến ả dục tiên dục tử mà không thể làm gì.

Lôi Lôi biết Phương Nhã Văn cùng Diễm Vô Song kia cũng không phải tốt đẹp gì, nghĩ thầm hôm nay bảo toàn cho hai người một mạng, coi như là nể tình bạn bè.

“Hà đại ca đừng đánh nữa có được không?” – Lôi Lôi quay đầu nói với Diễm Vô Song – “Các người cũng nên đi thôi. Hiện tại hai người không phải là đối thủ của hắn!”

Diệp Sảng không trả lời. Trên thực tế, nếu bây giờ đánh nhau cũng rất khó nói ai thắng ai thua. Đừng thấy bên Diễm Vô Song chỉ còn hai người mà vội bĩu môi. Nhìn bộ dạng bọn Mao Đại Cô mệt mỏi xoay người ôm bụng, thở hổn hển mà xem. Phong cách dùng Thanh Long Yển Nguyệt Đao luôn là tốc biến. Phỏng chừng bốn người đó đuổi theo Diễm Vô Song đánh cho đến chết. Hoặc là 3V1, còn một người thì đuổi theo Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui