Vô Địch Hắc Thương

Có bài hát gì mà “đêm Thượng Hải a đêm Thượng Hải, mi chính là bất dạ thành… sống về đêm a sống về đêm, mi nha sống thế nào…”

Sảng Sảng đồng học rất ít khi login vào nửa đêm. Ban ngày và đêm tối trong Đệ Nhị Thế Giới có điểm khác nhau. Ban ngày thì có rất nhiều người. Tuy rằng buổi tối cũng không thiếu, nhưng hoạt động của game thủ được phân thành 2 loại. Một là luyện cấp đánh bảo ban đêm. Loại game thủ này cho dù thế nào cũng mạnh hơn với đại đa số những người luyện ban ngày. Một loại khác là đi quán bar tán gái, rượu chè. Anh đã muốn đi chơi gái ở Đệ Nhị Thế Giới vào buổi tối mà còn đòi có xe để đi? Làm gì có chuyện? Buổi tối xe taxi rất ít. Diệp Sảng bất đắc dĩ, đành phải chạy ra quảng trường, chen chúc đợi xe công cộng. Nhưng buổi tối không cần phải chen chúc. Lúc Diệp Sảng lên xe, cả một cái xe to bự mà chỉ chở có một người. Thành phố xa hoa trụy lạc vun vút lùi dần ngoài cửa sổ xe. Diệp Sảng trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Dọc đường đi, toàn là những quán làng chơi. Thật ra Diệp Sảng rất ghét những nơi này. Cũng bởi vì trước kia hắn cũng đi qua một lần. Tiếng nhạc ở bar to uỳnh uỳnh chói ráy, cảm giác như màng nhĩ sắp thủng một lỗ. Sau khi trở về, cả đêm liền tai cứ ong ong. Từ lần đó bạn Sảng sợ luôn. Nhưng đi được nửa đường, Diệp Sảng bỗng nhiên nói:

“Chú ơi, dừng lại!”

Xe dừng lại, bên cạnh cửa quán bar có một thân ảnh quen thuộc.

“Nha nha!” – Diệp Sảng đi qua – “Lại đang chém gió tán gái? Thực ra trò chơi mới là chính đạo. Đừng tưởng các người này đều là gái ngon. Thực ra đều là nhân yêu!”

Thời Thượng Thiếu Gia ôm một cô gái vào lòng: “A, Hà đại ca, đã lâu không gặp!”

Diệp Sảng tùy tiện nói: “Tiểu tử, phạm vi nghiệp vụ cũng rộng nhỉ? Phạm vi săn bắn từ khu Hoàng Kim mở rộng đến thành Thải Hồng cơ đấy!”

Thời Thượng Thiếu Gia cười hắc hắc: “Không có không có, là em đi công tác mệt quá!”

“Công tác mệt quá?” – Diệp Sảng vừa nghe liền thấy có chỗ không đúng – “Công tác gì ở đây?”

Thời Thượng Thiếu Gia hình như hôm nay uống hơi nhiều, nói chuyện hơi lâng lâng: “À, Hà đại ca, em quên báo cho đại ca. Chị của em mới mở một gian hàng đạo cụ máy móc ở Thải Hồng!”

“Máy móc đạo cụ?” – Diệp Sảng cảm thấy thú vị, nheo mắt nhìn – “Chú cho rằng đại ca của chú ngu à? Máy móc đạo cụ cái gì? Đừng có đùa đại ca! Đại ca đây còn không hiểu chú à? Đi, đại ca dẫn chú đi gặp chị chú xem chú bị chém thế nào!”

“Đừng đừng đừng!” – Thời Thượng Thiếu Gia hiển nhiên rất sợ lão tỷ của mình – “Thật mà. Mở ở gần quảng trường. Mới khai trương hai hôm!”

Diệp Sảng: “Không tin!”

Thời Thượng Thiếu Gia vỗ ngực: “Em dẫn đại ca đi xem!”

Lúc này Vương tổng đang ngồi giám sát, nhíu nhíu mày: “Không hay rồi. Tiểu tử kĩ thuật sư này hình như là người quen của Diệp Sảng. Nếu cậu ta đi cùng Diệp Sảng thì không ổn!”

Thời Thượng Thiếu Gia quả nhiên không chém gió. Trong phố buôn bán ở nội thành có một cửa hàng tràn đầy hơi hướm của khoa học kĩ thuật. Quy mô của Thời Thượng Thiếu Gia rõ ràng là lớn hơn so với Tinh Tinh Kí và Nhuế Nhân Ki. Điều khiến cho Diệp Sảng buồn cười là tên cửa hàng: “Thiếu Gia Kí”! Mấy người này nghiện chữ “kí” quá rồi.

Thời Thượng Thiếu Gia cũng có chút tài hơn người. Trong gian showroom trưng bày đầy các loại đạo cụ, tất cả đều là máy móc bằng kim loại. Ví dụ như dụng cụ do thám tử ngoại, ống nhòm hồng ngoại, câu trảo cao cấp, la bàn điện tử, ly tử bình điện gì gì đó. Bên A Nhuế cơ bản đều bán đạo cụ loại công kích. Còn bên Thiếu Gia toàn bán đạo cụ loại phụ trợ.

“Thế nào? Có được không?” – Thời Thượng Thiếu Gia đắc ý nói.

“Được cái rắm!” – Diệp Sảng mắng.

Thời Thượng Thiếu Gia ngạc nhiên: “Sao?”

Diệp Sảng: “Không có gì đại ca đây dùng được à?”

Thời Thượng Thiếu Gia dẩu mỏ: “Sao không có?”

“Thế ở đâu?”

Thời Thượng Thiếu Gia lại rụt rè: “Có thì có, nhưng…”

Diệp Sảng: “Nhưng sao? Đại ca đây thấy tiểu tử chú không thành thật nhá! Có đồ gì tốt đừng có giấu. Ca đây là người ngoài sao?”

Thời Thượng Thiếu Gia: “Ấy ấy, đâu có giấu. Thực ra vẫn chưa thử nghiệm xong, bán thì không bán được. Em định để mình dùng!”

Diệp Sảng: “Là thứ gì?”

Thời Thượng Thiếu Gia dẫn Diệp Sảng tới một showroom khác. Trong một góc có một cái gì đó được trùm một tấm vải lớn.

“Đây là cái gì?” – Diệp Sảng tò mò, vén tấm vải lên. Vừa nhìn thấy, con mắt Diệp Sảng sáng lên. Thân hình quyến rũ, đường cong nuột nà, toàn thân lộ ra khí chất trác tuyệt bất phàm. Hóa ra là một chiếc moto phân khối lớn. Diệp Sảng không hiểu biết nhiều về ô tô nhưng xe đạp, xe máy thì hắn hiểu biết cũng không ít. Chiếc này có một cái tên vang dội là Harley.

Harley, vương giả trong giơi moto. Cũng như ferrari, moto này để lại cho mọi người ấn tượng rất sâu. Ví dụ như những anh hùng trong phim “Batman”, “Kẻ hủy diệt”, “Ghost Rider” đều cưỡi con xe này, oai mãnh xuất hiện, giết chết kẻ thù.

“Đây là “chiến mã” Dodge [e chém bừa], tốc độ khởi động vượt qua L7. Chỉ cần 8 giây, tốc độ lớn nhất vượt qua 300km. Được trang bị hệ thống hướng dẫn hoàn toàn tự động, liên kết hệ thống hỗ trợ game thủ của game, định vị GPS, hệ thống quét hình bằng tia hồng ngoại, hệ thống an toàn tự động có trí năng. Sử dụng năng lượng tinh thạch, được làm bằng kim loại kim thuẫn có khả năng chống đạn đặc biệt…” – Thời Thượng Thiếu Gia đắc ý – “Đó là phát minh của em. Thế nào? Có được không?”

Diệp Sảng sớm đã nhiệt huyết sôi trào: “Chú phát minh? Ca đây không tin!”

“Thật mà. Trước đó em mua một bản mẫu ở cửa hàng, sau đó tháo ra phân tích, nghiên cứu. Cuối cùng đúc một kim thuẫn…” – Thời Thượng Thiếu Gia uống rượu, càng uống càng nói nhiều.

Diệp Sảng thán phục. Chơi game đã lâu, đã ai có đâu: “Người anh em, chú cũng quá thiên tài! Thứ này mà cũng làm được. Moto này ca mua, xem như ủng hộ việc làm ăn buôn bán của chú. Bao nhiêu tiền?”

Thời Thượng Thiếu Gia mặc kệ: “Hà đại ca. Cái moto này em định để mình dùng.”

“Hừ, keo kiệt!” – Diệp Sảng nhổ phì phì – “Đã có robot rồi còn đòi có moto nữa? Mà chú lái moto vững tay không? Người ta mà loạn thương một trận chú chỉ có chết. Không chú tâm mà làm người máy đi, còn đòi xài moto làm gì nữa. Tinh lực của chú chú mang mà dồn vào việc phù hợp với mình đi!”

Lời của Diệp Sảng nói là có lí. Thời Thượng Thiếu Gia là kĩ thuật sư. Kĩ thuật sư muốn giỏi, không phải cứ lên level là giỏi. Kĩ thuật sư dù có mạnh cỡ nào thì HP trời sinh đã là nhược điểm.

Diệp Sảng nói: “Không nói nhiều nữa. Hà đại ca đây và chú cũng là người một nhà, ca đây khuyên thật lòng. Cho cái giá đi!”

Thời Thượng Thiếu Gia do dự một lúc, run rẩy giơ ra 3 ngón tay.”

Diệp Sảng mở to hai mắt: “300 tín dụng?”

“Không!” – Thời Thượng Thiếu Gia lắc đầu, sửa lại lời của hắn – “Là 3000!”

Diệp Sảng hít một hơi khí lạnh. Má ơi, đúng là của quý. Sợ thật. Khó trách hắn không bán được. Số tiền này quy ra NDT chính là 3 vạn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một con harley ngoài đời thực cũng ít nhất vài chục vạn NDT.

“Em là em đã tính tới tình cảm giữa hai đứa.” – Thời Thượng Thiếu Gia nói – “Đổi lại là người khác cũng phải ít nhất 7000. Ngay cả Ma Lạt Trư Đầu cũng phải trả 5000.”

Diệp Sảng buồn bực. Hiện tại hắn không có đủ: “Vậy thế này, trước cho ca thuê. Hiện tại ca đang đi làm nhiệm vụ tiến giai. Ca đây phát tài liền trả tiền. Chẳng lẽ ca mà chú cũng không tin?”

Thời Thượng Thiếu Gia đương nhiên tin tưởng Diệp Sảng. Vấn đề chính là hiện tại Diệp Sảng không nói gì đã mở bảng giao dịch, đặt thẻ tín dụng chỉ còn hơn 70 tín dụng hoàn toàn đưa cho hắn. Nói gì thì nói, chắc chắn Diệp Sảng thật sự muốn có con moto này.

Thời Thượng Thiếu Gia: “Một ngày 100 tín dụng. Phải giữ gìn cẩn thận. Có giới thiệu, hướng dẫn cả đấy!”

Lúc này Vương tổng thầm kêu hỏng bét. Tên Diệp Sảng này lúc nào cũng có thể lôi vận khí tốt ra. Nếu kĩ thuật sư này đã đưa moto cho hắn, 8-90% là Diệp Sảng có thể hoàn thành nhiệm vụ.

“Không được đưa cho hắnnnn!!!” – Vương tổng kêu la trong phòng làm việc. Nhưng hắn đã đánh giá thấp giao tình giữa Diệp Sảng và Thời Thượng Thiếu Gia.

“OK. Hà đại ca cứ dùng thử một thời gian. Đây là balo trọng lực, có thể giảm áp lực không gian, nhưng không thể cất vào túi Càn Khôn, tăng rất nhiều phụ trọng!” – Thời Thượng Thiếu Gia nhắc nhở.

Vương tổng nhụt chí. Bây giờ có muốn sửa lại cũng không kịp.

Thời Thượng Thiếu Gia tiếp tục nói: “Nhưng bây giờ đại ca vẫn không thể cưỡi đi!”

Diệp Sảng ngạc nhiên: “Tại sao?”

Thời Thượng Thiếu Gia: “Vẫn còn một linh kiện quan trọng nhất chưa được lắp.”

Diệp Sảng: “Vậy phải cần bao nhiêu thời gian?”

Thời Thượng Thiếu Gia vươn một ngón tay: “Ít nhất một ngày!”

Lần này đến lượt Diệp Sảng nhụt chí. Ánh mắt Vương tổng lập tức sáng lên: “Tiểu huynh đệ, sao cậu không nói sớm?”

Diệp Sảng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Linh kiện gì thế?”

Thời Thượng Thiếu Gia nghiêm túc nói: “Chính là tổ hợp âm thanh lập thể, còn có CD Nightwish bản chính. Em nghĩ Hà đại ca cũng hi vọng có thể vừa hóng gió vừa thưởng thực hỏa bạo!”

Nửa mặt trên của Vương tổng tối sầm lại, ngất ngay tại trận!

Diệp Sảng kêu to: “Ca đây không cần. Gấp lắm rồi. Đi đây!”

Không thể không nói Diệp Sảng lái moto rất cừ. Ngồi trên xe, âm thanh của mĩ nữ trí năng vang lên: “Khách hàng tôn quý, hoan nghênh ngài sử dụng sản phẩm của công ty Cách Lực! Hiện tại ngài đang ở quảng trường thành Thải Hồng, lựa chọn điều khiển bằng tay. Xin chú ý an toàn giao thông trong thành phố. Tọa độ hiện tại…”

Oa oa oa, quả nhiên là khoa học kĩ thuật tiên tiến a, đồng hồ đo tốc độ hoàn toàn thay bằng màn hình điện tử cảm ứng, phía trên còn có bản đồ thể hiện rõ địa hình. Công năng này nhất định sẽ khiến nhiều người thèm muốn chết!

“Brừmm…”

Diệp Sảng nhả phanh, đạp mạnh chân ga.

Thanh âm trí năng: “Tốc độ vượt quá 80km/h. Tốc độ không được phép trong nội thành. Xin chú ý an toàn!”

“Xà dầu phun mã nhu!”

[không hiểu gì]

Diệp Sảng thả lỏng phanh. Chiến mã lao ra khỏi Thiếu Gia Kí, cuốn theo một cơn gió. Chiến mã lao như bay trên đường phố, gió cuốn như bão.

Mấy Tứ Nha Đầu lập tức lái xe đuổi theo: “Chú ý! Chú ý! Phát hiện một moto chạy với tốc độ 110km/h tại đường phố gần quảng trường. Yêu cầu các đơn vị lập tức chặn lại. Hà Kim Ngân, tội danh không kiểm soát tốc độ nơi công cộng, nguy hại an toàn giao thông thành thị, gây nguy hiểm cho người khác.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui