Vô Địch Hắc Thương

Diệp Sảng không hề biết chút thông tin gì về chuyện công ty muốn chọn người làm người phát ngôn cho chương trình quảng cáo. Bởi vì hôm nay tâm tình An Hi có vẻ không tốt nên lúc ăn cơm tối, hai người gần như chẳng nói với nhau câu nào. Hai người sớm đã có sự ăn ý với nhau. An Hi không vui, Diệp Sảng sẽ giả bộ không nhìn thấy. An Hi cảm thấy mình không vui cũng không để cho Diệp Sảng buồn theo. Vì thế, không khí lại càng thêm trầm mặc.

“Kỳ thật em có nghe nói tổng công ty cần tìm cái gì mà người phát ngôn!” – Diệp Sảng buông chén đũa.

An Hi ngẩng đầu: “Chị cùng Lôi tỷ đề cử Yến đại ca, nhưng Liễu tổng lại nói để chị đi thử!”

Diệp Sảng nói: “Chắc anh ta muốn cho chị một cơ hội?”

An Hi có chút kinh ngạc: “Làm sao em biết?”

Diệp Sảng nói: “Sao em lại không biết được? Sớm, giữa trưa, buổi tối, mỗi buổi lại tặng một bó hoa. Tất cả người của công ty đều biết. Tên ngốc cũng nhìn ra được!”

An Hi cau mày nói: “Hắn tự mình đa tình!”

“Hắn thật ngứa mắt!” – Diệp Sảng thốt ra. Cảm giác này rất quái lạ, không biết vì sao mà hắn phát hiện mình hình như tức giận. Vô ưu vô tư đã quen, hắn rất ít khi tức giận, ngay cả những thiên đại sự cũng đều rất khó khiến hắn thực sự tức giận. Nhưng những hành động của Liễu Nham Phong làm Diệp Sảng không thể không nổi nóng.

“Chẳng lẽ chính là thứ người ta gọi là ăn giấm chua trong truyền thuyết?” – Bạn Sảng Sảng thực sự rất ngay thẳng, lại một lần nữa thốt ra mà không suy nghĩ. Sau đó, hắn liền phát hiện mặt An Hi bỗng chốc đỏ bừng lên, dường như là thẹn thùng. Nhưng mà, dù thẹn thùng nhưng trong khóe mắt lại có một tia ý cười không dễ thấy.

“Em… em… em…” – Diệp Sảng khẩn trương, lập tức nói lắp – “Em… ý của em… ý là…”

An Hi cười, biết hắn sẽ không thể nói ra những lời mật ngọt mà ngứa ngáy, vì thế mới có dũng khí nổi giận nói: “Yên tâm đi, Diệp tử, có vấn đề gì thì chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.”

Ý tứ của lời này cũng rất mịt mờ, Diệp Sảng nhìn bát đũa trên bàn, có chút xuất thần: “Thực ra em cũng không có nguyện vọng gì. Hiện tại em chỉ muốn Vụ tỷ có thể cải thiện tốt hơn. Thực ra chơi game cũng có thể xem là một biện pháp. Lần trước em chi ra một khoản tiền giúp bọn họ, nếu không em cũng đâu có đến mức không có tiền trả tiền nhà. Bây giờ Vân tử còn chưa xong vài đại sự, vẫn chưa lấy lại danh khí. Hiện tại kiếm tiền vẫn là đại sự trước mắt…”

An Hi cũng cúi đầu không nói. Diệp Sảng nói không sai. Xã hội này vạn ác, không có tiền liền chẳng làm được gì. Ví dụ như Liễu Nham Phong, Tô Mỵ hay Phương Nhã Văn đó, động một chút liền lấy tiền đè người, cầm quyền thế áp bức người ta, bản thân là tự cho mình là người rất tốt đẹp, người ta nghĩ thế nào thì mặc kệ.

“Phiên đấu giá chìa khóa Kim Nguyện Ngân kia sắp diễn ra. Tiêu Dao Tán Tiên cùng Trà Viên Tỷ Tỷ lấy bảy phần, họ nói em chỉ lấy ba phần, có phải không?” – An Hi đưa câu chuyện trở lại vấn đề thực tế.

“Đúng vậy!” – Diệp Sảng nói – “An tỷ, chị đi liên hệ với Vân tử cùng Thần Tài. Tín dụng tới tay liền lập tức đổi ra tiền mặt. Chị biết chứ, nếu không đổi được thì cất trong túi của chị!”

An Hi cười: “Yên tâm, tiền của em một phân cũng sẽ không thiếu. Chị sẽ giúp em giữ gìn cẩn thận.”

“Ha ha! An tỷ V5!” – Diệp Sảng đứng lên cười to.

Nhìn điệu bộ này của hắn, An Hi cũng biết tiểu tử này đã vội lắm rồi.

“Đi chơi đi, chị dọn bát đũa đây. Nhớ nghỉ ngơi sớm một chút!” – An Hi cười, bỗng nhiên thấy tâm tình tốt hơn nhiều.

Diệp Sảng đâm đầu vào phòng ngủ, vội vàng đội mũ game lên, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Hắn thầm nghĩ may mà sống cùng An tỷ, nếu không mỗi ngày hắn sẽ làm bạn thâm niên với mì tiểu cường mất thôi. Ngay cả quần áo mặc đi làm hàng ngày của hắn cũng là do An Hi giặt giũ cho nữa.

“Ai… An tỷ tốt như vậy, tìm đâu được người thứ hai?” – Diệp Sảng vừa cảm thán vừa login.

Địa điểm login là ở trong phòng tàu viên. Vừa mới thành hình, thanh âm hệ thống đã vang lên: “Game thủ tôn quý, con tàu đã tiến vào khu vực biển sâu nguy hiểm. Xin chú ý, một khi tử vong liền trực tiếp rớt 7 level. Xin nhắc lại, con tàu đã…”

Diệp Sảng không hưởng thụ giọng điệu mía lùi của hệ thống như mọi lần, bởi căn phòng này lay động rất ác liệt. Bên ngoài dường như có âm thanh rất lớn, vô cùng ầm ĩ. Vừa chạy ra khỏi phòng, Diệp Sảng liền nhìn thấy tất cả cửa phòng viên đều mở ra. Xem ra bên ngoài đã xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều lên boong tàu.

Diệp Sảng vừa chạy lên boong tàu liền trợn tròn mắt. Đêm tối âm u, mưa giăng đầy trời, nước biển điên cuồng rít gào, tàu chiến lay động kịch liệt, tùy thời có thể bị sóng đánh nghiêng. Trong không khí khẩn trương, tất cả mọi người đều đang nghe lệnh chỉ huy từ Súng Cơ cùng Hải Dương Cầm Sư.

“Gió cấp 8, thu cánh buồn 2, 3, 4, 5, 6 xuống. Tất cả trọng giáp chiến sĩ lên boong tàu thả neo cho ta. Nhanh lên, không muốn chết thì động tác nhanh lên!” – Súng Cơ gầm thét.

Trên buồng lái là một mảnh mơ hồ, phía trên toàn là nước. Nước mưa cùng nước biển trộn lẫn vào nhau. Diệp Sảng nhìn, sóng gió quật tới từ phía trước, khắp nơi đều là nước. Toàn bộ mỏ neo là những quả cân to lớn được xích sắt móc lại. Khi mỏ neo được ném xuống, thân tàu bắt đầu nghiêng. Biện pháp này tuy rằng đã cũ, nhưng một khi ổn định được thân tàu thì liền không dễ bị lật, khá có hiệu quả. Nguyên lý này giống như cách Harley được trùng tu.

Một đám trọng giáp chiến sĩ thủ hoảng cước loạn, bận rộn tấp nập. Diệp Sảng túm được Tinh Tinh trong đám người: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Tinh Tinh bị mưa to xối nước ướt nhẹp: “Tàu chúng ta vừa tiến vào khu vực nguy hiểm. Nơi này bão táp vĩnh viễn không ngừng. Chúng ta rất xui xẻo. Hiện tại tàu đã không thể quay về, nhất định phải tiến về phía trước.”

Bốn phía bão táp quá lớn, chẳng những không mở mắt nổi mà còn phải hét thật to mỗi khi nói chuyện, nếu không sẽ chẳng nghe thấy đối phương nói gì. Diệp Sảng không nghe rõ hoàn toàn những gì Tinh Tinh nói, chỉ thấy tiếng mỏ neo va đập cùng tiếng ra lệnh của Súng Cơ cùng Hải Dương Cầm Sư. Sóng gió bão táp này cũng do hệ thống lập trình. Game thủ muốn thoát hiểm phải đọ sức cùng sóng gió. Nhưng mà loại đọ sức chiến đấu này hoàn toàn là nhiệm vụ của nhóm chiến sĩ cùng kỹ thuật sư. Người hệ du hiệp muốn giúp cũng không được, càng giúp càng rối.

Mắt thấy bão càng lúc càng lớn, trên không vang lên tiếng sấm rền sét nổ, không biết còn tàu này có bị vỡ không? Diệp Sảng cảm thấy vô cùng quan ngại.

Người trên U Linh căn cứ vào chức nghiệp mà phân chia nhóm, hai người khác hệ không thể cùng một tổ. Đoàn trưởng đoàn kỹ thuật sư, tên là Cờ Lê, là bạn nối khố với Súng Cơ, không ngừng hô qua loa phát thanh, giọng điệu vô cùng dồn dập: “Cơ ca, phát hiện phía sau có con tàu không rõ lai lịch. Phương vị: đông ghé nam 12 độ!”

Tất cả mọi người trên tàu đều cả kinh, Diệp Sảng cũng không hiểu lắm. Những người đi biển quen đều biết, vào lúc này mà gặp phải một con tàu không rõ lai lịch, tám chín phần mười đều là địch nhân.

Súng Cơ hỏa tốc chạy đến đuôi tàu, giơ ống nhòm lên qua sát, đáng tiếc mặt biển quá đen, căn bản là không thấy rõ cái gì. Dù sao đây cũng không phải là quân hạm tiên tiến, không có máy thăm dò hiện đại gì đó, trước giờ đều dựa vào một thân trực giác cùng kinh nghiệm của thuyền trưởng là hắn đểu phán đoán.

Súng Cơ cầm micro cúi đầu nói: “Tốc độ bọn họ là bao nhiêu?”

Tiếng Cờ Lê kinh hô: “Rất nhanh, 20km/h, hơn chúng ta rất nhiều. Chúng ta hiện tại có tốc độ 5km/h!”

“Mọi người chú ý! Mọi người chú ý! Phát hiện tàu địch phía sau. Toàn bộ hệ du hiệp về phía sau boong tàu cho ta. Toàn bộ chuẩn bị chiến đấu!” – Súng Cơ nặng nề ra lệnh.

Hai mươi mấy game thủ lập tức chộp lấy vũ khí cùng cung tên chạy về phía đuôi tàu. Diệp Sảng thấy đa số thương thủ đều dùng AK47. Xem ra tất cả mọi người rất thông minh. AK47 không sợ nước.

“Có thể thấy cờ xí của bọn không?” – Súng Cơ hỏi.

Cờ Lê: “Tối quá, hơn nữa còn có tín hiệu gây nhiễu, màn hình rada cùng bảng trợ thủ đã hoàn toàn mất hiệu lực, không nhìn thấy cái gì, liên lạc cũng bị đứt.”

Nghe thấy hai người nói chuyện, mọi người đều cảm thấy vô cùng khẩn trương. Có thể chạy nhanh tới vậy, khả năng không phải là người Trung Hoa mà là người ngoại quốc, xử lý không tốt rất có thể sẽ lâm vào kịch chiến.

Cờ Lê lại kinh hô: “Nguy rồi. Bọn họ nhắm về hướng chúng ta, tốc độ đã vượt qua 20km/h!”

Hắn vừa dứt lời, trong trời đêm bỗng nhiên xẹt qua một tia chớp màu tím. Tia điện này cực kỳ đáng sợ, chẳng những lớn mà còn duy trì liên tục trong bốn, năm giây, mỗi người đều cảm thấy nó rất thấp sát đầu mình, da đầu run lên. Tuy nhiên, trong nháy mắt đó, Tinh Tinh sử dụng Ưng Nhãn Thuật đã thấy rõ ràng. Trong bóng đêm phía sau xuất hiện một chiến tàu bằng kim loại, hơi thấp, nhưng kim loại toàn thân tàu rất sáng, trong tàu xuất hiện mấy cột khói. Trên một cây cột có gắn một chiếc cờ, có logo: “MADE IN UK”.

“Mẹ nó!” – Súng Cơ mắng một câu – “Bọn cẩu vật này. Các huynh đệ, tỷ muội chú ý, đó là công ty sản xuất tàu chiến của Anh. Bọn họ là nhóm chuyên đi ăn tươi nuốt sống rác rưởi. Đó là tàu chạy bằng máy hơi nước, mọi người cẩn thận!”

Diệp Sảng vừa nghe liền ngây ra. Tàu của mình cũng lạc hậu quá đi. Tàu của đối phương dùng máy hơi nước, thế này thì chiến cái lông á.

Cờ Lê: “Cơ ca, đầu tàu của bọn họ có mũi thép bằng kim thuẫn. Đuôi tàu của chúng ta không thể bị va chạm được. Khoảng cách chưa tới 400 mét…”

Súng Cơ cắn răng nói: “@#$^%&^! Chỉ có ta đâm người khác, làm gì có chuyện! Bọn Anh quốc này cư nhiên lại dám học đòi đâm chúng ta!”

Hải Dương Cầm Sư nghiêm nghị nói: “Tốc độ bọn họ quá nhanh. Chúng ta không thể khai chiến với họ, con tàu đó làm bằng kim thuẫn, nếu ta bị họ đâm vào tất sẽ rất phiền toái đấy!”

Súng Cơ lớn tiếng nói: “Kéo hết mỏ neo lên, căng buồm số 2, 3, 4!”

Các chiến sĩ lại tiếp túc thủ hoảng cước loạn. Tàu U Linh lại một lần nữa gia tốc. Cờ Lê không ngừng thông báo tin tức: “Tốc độ của chúng ta không đủ. Ngược gió, 15km/h, cách bọn họ 450m. Dự tính 10 phút 20 giây sau sẽ va chạm!”

Hải Dương Cầm Sư: “Không thể lại căng buồm. Sức gió vẫn còn tăng rất nhiều. Nếu căng thêm buồm tàu chúng ta rất có thể bị lật.”

Súng Cơ xoay bánh lái như đang lái ô tô: “Mẹ nó, chúng ta chỉ có thể đâm chúng chứ không thể để chúng đâm ta. Bọn cẩu này, sớm không gặp, muộn không gặp, đụng đúng lúc này để làm gì!”

U Linh đột nhiên quẹo trái, thân tàu nghiêng mạnh một cái. Diệp Sảng lập tức biết Súng Cơ có ý định chạy vòng, không để cho đầu tàu đối phương đâm vào đuôi tàu của mình. Nhưng ở giữa sóng lớn, U Linh chỉ có thể xoay chuyển rất chậm, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.

“Khoảng cách chỉ còn 300m!” – Thanh âm Cờ Lê phảng phất có chút sợ hãi.

Mọi người trên tàu không cần nương theo ánh sáng tia chớp cũng có thể thấy rõ con tàu Thần Tiễn này đèn đuối sáng choang. Trước boong tàu lố nhố đầu người, nhìn qua là bộ dáng muốn tiêu diệt đối phương.

Súng Cơ vẫn chuyển đà. U Linh vẽ ra một vòng quẹo cong rất lớn. Bọn Diệp Sảng cũng nghiêng người theo, đứng không vững.

Súng Cơ gầm lên giận dữ: “Đánh cho ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui