Vô Địch Hắc Thương

Ký túc xá của Diệp Sảng vốn là nơi rất náo nhiệt, năm đó, lúc mới nhập học, bạn bè đến uống rượu, xưng huynh gọi đệ, có chuyện gì vui là cười đến mấy ngày liền, vui đến nỗi gà bay chó chạy. Nhưng sau đó các vị sư huynh sư đệ da mặt dày lên, đánh chết cũng không chừa, không để ý đến sĩ diện, luyện thành đại chiêu, cả bọn liên tục đắc thủ, vì thế lần lượt mang theo các cô nàng trong lòng chuyển đến ở các căn hộ cho thuê, đúng là kiểu thanh niên chưa kết hôn được hưởng thụ đãi ngộ của hôn nhân, cái đó gọi là thần tiên khoái lạc, tiêu diêu tự tại, thuê phòng bên ngoài tha hồ mà thả dê. Nhưng da mặt bạn Sảng Sảng không dày, đại chiêu không biết, cho nên một cái phòng ngủ to như vậy giờ chỉ có một mình một phòng, đúng là rộng rãi thảnh thơi, tuy vậy hắn chưa bao giờ hối tiếc vì điều đó, tối thiểu thì hắn cũng được làm bá chủ cái buồng vệ sinh sạch sẽ thoải mái kia, vừa tiến hành sự nghiệp cao cả, vừa cất tiếng hát vang, sống trên đời, còn cầu gì hơn???

Sau khi xong việc, Diệp Sảng lên giường nằm, nhưng tối nay dường như không hề mệt mỏi, nhớ lại lời nói của Diệp Đình, hắn phát hiện lời nói của Diệp Đình có chút đạo lý. An Hi làm chung với hắn hai năm, đã trở nên quá quen thuộc, hắn đối với người ta không có cảm giác gì, dường như người ta cũng không có cảm giác gì với hắn, nhưng hắn vẫn lờ mờ cảm thấy An Hi là một trong số ít người đối với hắn có chút quan tâm, dù sao cũng là đồng nghiệp, cũng nên quan tâm một chút. Vì thế Diệp Sảng lấy di động ra, nhắn cho An Hi một tin nhắn: “Thuận buồm xuôi gió!”. Gửi xong không khỏi thở mạnh một hồi.

Lần login tiếp theo ở Thải Hồng Thành, trong trò chơi cũng nhận được một tin nhắn rất bá đạo: “Ở đâu? Đi chết đi!”

Diệp Sảng vừa thấy trong lòng liền vui vẻ: “Đang ở Thải hồng thành!”

Tin nhắn của Tinh Tinh hiện lên: “Ồ, mấy ngày không gặp, vận khí của ngươi cũng không tệ nhỉ, đã chuồn đến chủ thành rồi, ta cũng muốn đến đó chơi!”

Diệp Sảng cực kỳ đắc ý, nghĩ thầm, ngươi còn không nhìn xem ta là ai? Ca vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ cực kì hoành tráng.

- Nhiệm vụ ngày hôm qua, mọi người đã hoàn thành rất xuất sắc!
Trong gian phòng của “Bằng lai tiên kính” một đại tửu lâu của Thải Hồng thành, Ma Lạt Trư Đầu đang cầm chén rượu:
- Một ly này ta xin kính mọi người, các vị huynh đệ đã vất vả rồi!

Ngồi chung quanh bàn, Diệp Sảng, Yêu Người Đậm Sâu, Ta Yêu Một Cây Củi, Tiêu Sái Chạy Một Hồi, Chơi Một Cái Không cũng có mặt đầy đủ, dĩ nhiên không thiếu mặt Thời Thượng Thiếu Gia. Ngồi ghế chủ tọa là một nữ nhân, đây chính là người phát tiền thưởng cho mọi người: Hàn đại tỷ. Hàn đại tỷ cũng không xinh đẹp mấy, nàng mặc một bộ âu phục, khiến người ta cảm thấy một loại khí chất trầm ổn, vừa nhìn đã biết nàng là một game thủ sinh hoạt.

- Các vị huynh đệ, đệ đệ của ta không hiểu chuyện, ngày hôm qua đã khiến mọi người thêm phiền toái, ta đại biểu cho công ty Cách Lực trịnh trọng xin lỗi mọi người!
Hàn đại tỷ lộ ra biểu tình áy náy.

- Hàn đại tỷ quá khách khí rồi!
Mọi người nhao nhao nói, đương nhiên phải khách khí, được trả tiền mà lị.

Hàn đại tỷ đứng lên:
- Con người phải trải qua giáo huấn mới có thể trưởng thành, nhưng ta thực không ngờ trong hành động ngày hôm qua, ba vị huynh đệ tụt một cấp, hơn nữa vũ khí của Sài huynh đệ cũng bị rơi mất.

Nàng liếc mắt nhìn tên Thời Thượng Thiếu Gia một cái:
- Lẽ ra tên tiểu tử này phải tự mình gánh chịu, nhưng lại làm liên lụy đến ba vị huynh đệ, ta xin được nhận lỗi với ba vị!

Nói xong nàng xoay người hướng đến ba người nọ vái chào một cái.

Mọi người lập tức đứng dậy:
- Hàn đại tỷ quá khách khí rồi!

Hàn đại tỷ trừng mắt nhìn Thời Thượng Thiếu Gia:
- Ngươi còn đần mặt ra làm gì?

Thời Thượng Thiếu Gia sợ hãi lập tức đứng lên, mở thẻ giao dịch, chuyển cho mỗi người 30 điểm tín dụng, Diệp Sảng kinh ngạc:
- Không phải mỗi người được 20 điểm tín dụng sao? Tại sao lại được thêm 10 điểm?

Hàn đại tỷ áy náy nói:
- Các vị huynh đệ, các người đều là người ở khu Tịnh Tĩnh, đám người Lạc Hoa Lưu Thủy cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, hôm qua chúng ta giết chết không ít người của các nàng. Hơn nữa Hà huynh đệ có thể không biết, người bị ngươi giết chết trong bảo khố là hảo tỷ muội của Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông, nàng tuyên bố sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi giết chết nữ tay súng tên ‘Toàn Trí Tiên” chính là tay súng thiện xạ của Lạc Hoa Lưu Thủy, đám người kia nói sau này nhất định sẽ tìm các ngươi tính sổ, nhưng mà bất luận thế nào, mọi người cứ yên tâm, có chuyện gì cứ việc mở miệng, công ty Cách Lực luôn hoan nghênh các người!

Đây chính là kế lôi kéo người khác, chẳng qua Diệp Sảng chẳng thèm để ý cái gì mà Lạc Hoa Lưu Thủy, phải làm nhiệm vụ, muốn có trang bị khó tránh khỏi PK đắc tội với người khác, chuyện này rất bình thường, binh đến thì tướng ngăn, nước lên thì đắp bờ, cần quái gì phải biết ngươi có buông tha ta hay không, có tiền trong tay cái đã, mọi chuyện tính sau.

Nếm qua điểm tâm, mọi người hỏi han lẫn nhau vài câu rồi từ biệt, Diệp Sảng nhìn qua số điểm tín dụng của mình mà trong lòng rạo rực, hướng trung tâm phục vụ trong thành đi tới, không biết phí giám định kiện pháp bảo kia rốt cục có giảm được tý nào không. Chẳng qua vận may của Diệp Sảng hôm nay rất tệ, pháp bảo đoạt được trong Tiên Tung Lâm không phải dành cho tay súng, đó là:

Sinh mệnh chi giới (pháp bảo bình thường)

Yêu cầu cấp bậc: cấp 8

Yêu cầu chức nghiệp: Trọng giáp chiến sĩ.

Thuộc tính: +100 điểm HP, +10 điểm lực lượng, +10 điểm nhanh nhẹn, +5 điểm tinh thần, +3% bạo kích, kỹ năng “sinh mệnh chi nguyên” đề cao sinh mệnh tối da 20%, kéo dài 5 phút.

Cái này chứng tỏ, Diệp Sảng lấy nhầm pháp bảo giành cho lão đại hoặc Phản Thanh Phục Minh rồi, mà pháp bảo của mình cũng không biết là bị ai lấy đi. Nhưng pháp bảo này cũng rất mạnh mẽ, chính là gia tăng máu, sau khi trọng giáp chiến sĩ dùng cái này tiến giai, chẳng phải biến thành một tên máu trâu sao? Nhưng vấn đề bây giờ là xử lý pháp bảo này ra sao? Bọn Lão đại đang online, nhưng gửi tin nhắn thì tạm thời không thể nhận được, chắc đang lang thang đâu đó trong bản đồ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Sảng gửi một tin nhắn: “Tiếu ca, ta có một trang bị muốn ký gửi ở chỗ các ngươi!”

Thiên Nhất Tiếu trả lời rất nhanh: “Là trang bị gì?”

Diệp Sảng: “Là pháp bảo giành cho chiến sĩ!”

Thiên Nhất Tiếu hoảng sợ: “Huynh đệ không đùa chứ? Pháp bảo cũng đem đi đổi?”

Xác định Diệp Sảng không có nói giỡn, Thiên Nhất Tiếu đích thân lái xe của công ty đưa Diệp Sảng đến trung tâm trao đổi số một của Thành Tín công ty, lần này là Thiên Nhất Tiếu cùng Thanh Tuyết cùng nhau tiếp đón hắn.

- Hà tiên sinh, mời nêu ra yêu cầu trao đổi, ta giúp ngươi ghi lại!

Thanh Tuyết cũng biết đây là đại gia của công ty, hiện tại Diệp Sảng chính là khách hàng lớn nhất của công ty.

Diệp Sảng nghĩ xong nói:
- Như vậy đi, không giới hạn cấp bậc, cũng không giới hạn chủng loại trang bị, chỉ cần trang bị có thuộc tính dành cho tay súng sử dụng, so với pháp bảo này của ta không khác gì lắm!

Thiên Nhất Tiếu cười nói:
- Hà huynh đệ, điều kiện như vậy rất thiệt thòi cho ngươi, hiện tại trang bị cấp tinh anh gần như không giới hạn, nếu đối phương dùng trang bị cấp tinh anh đổi lấy pháp bảo, chẳng phải ngươi sẽ chịu thiệt sao?

Diệp Sảng quả thật không có đầu óc buôn bán, may là Thanh Tuyết nói thêm:
- Ta thấy chưa chắc, nếu Hà tiên sinh không ngại, ta đề nghị yêu cầu như như thế này, giới hạn tay súng trang bị, hạn giá trị thuộc tính cao hơn hoặc ngang bằng, hạn trang bị cấp tinh anh trên dưới 20 cấp, không đền bù giá cả, người mua trả tiền phục vụ phí, tình hình cụ thể sẽ gặp mặt nói chuyện, như vậy cũng không phải là bị lỗ!

Diệp Sảng thầm nghĩ, đề nghị này của Thanh Tuyết tương đối chu đáo, người muốn đổi lấy pháp bảo khẳng định rất nhiều, nhưng rất ít người đạt được các yêu cầu trên, dù sao mình cũng không dùng, không bằng thử thời vận một phen, biết đâu đổi được một khẩu súng máy 15 cấp tinh anh, vậy thì phát tài rồi.

- Ha ha, cảm ơn Hà huynh đệ đã chiếu cố đến sinh ý của công ty chúng tôi!
Thiên Nhất Tiếu cảm kích nói, thuận tay lấy ra một bao thuốc Trung Hoa mời.

Cửa thành người đến kẻ đi, hai người vừa hút thuốc vừa thi nhau bốc phét, đang đến chỗ cao hứng, sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm:

- Ngã khuyến thiên công trọng đẩu tẩu! (1)
Chính là ám hiệu của Túy Ngân hội!

Ánh mắt Diệp Sảng lập tức ngây ngốc:
- Thiên công đối ngã hống tam hống!

Ám hiệu tiếp tục vang lên:
- Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi!(2)

A? Túy Ngân hội hình như không có câu ám hiệu này, chẳng lẽ lão đại mới nghĩ ra, Diệp Sảng suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Kim tiền mỹ nữ nhất đại đôi.

- A Ngân, ta đánh chết ngươi, tên vương bát đản này! Đầu óc toàn ý nghĩ dâm dục!
Người đến lại không phải Tây Môn Xuy Ngưu, mà là Tinh Tinh cô nương!

Diệp Sảng quay đầu:
- Ta ngất, làm sao ngươi biết ám hiệu của chúng ta…

Hắn còn chưa dứt lời, bởi vì bộ dạng Tinh Tinh cô nương hôm nay rất khác biệt, phi thường nóng bỏng. Trên thân một chiếc sơ mi trắng, dưới là một chiếc quần ngắn màu đen nóng bỏng, điểm chết người chính là nàng đi một đôi tất tơ tằm bó sát, lại còn chiếc thắt lưng màu đỏ đong đưa trên cặp đùi tuyết trắng thon dài như một con bướm, hắc bạch hòa quyện hết sức chói mắt, thân hình nàng vốn cao gầy, hiện tại lại mặc trang phục như vậy, Thiên Nhất Tiếu bên cạnh không nhịn được khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, mỹ nữ như vậy quả thực khó mà hình dung!

Diệp Sảng kinh ngạc nói:
- Làm thế nào mà ngươi trở nên gợi cảm như vậy?

Tinh Tinh khoanh tay hừ hừ nói:
- Tiểu tử ngươi hai ngày nay đi đâu? Hừ hừ, lại còn đến tận Thải Hồng Thành này, có phải đã phát tài rồi không, thành thật mà khai ra đi!

Diệp Sảng cười gượng nói:
- Không phát, không phát, ngươi không biết chứ mấy ngày nay ta đều phải nướng thịt rắn để ăn đấy!

Tinh Tinh hướng Diệp Sảng ngoắc ngón tay, làm ra một động tác xoay người hết sức mập mờ, ánh mắt như mời gọi: “Come on baby!”. Thiên Nhất Tiếu đứng bên cạnh lập tức choáng váng vội đưa tay quệt máu mũi, làm gì có tên đàn ông nào kháng cự nổi kiểu công kích như vậy? Đáp án đương nhiên là chỉ có Diệp Sảng, Diệp Sảng vừa thấy Tinh Tinh không có hảo ý, biết thừa cô nàng muốn ra vẻ:
- Ta không đến!

Tinh Tinh lấy từ trong túi Càn Khôn ra một cái một vật quơ quơ trước mặt Diệp Sảng, sau đó lập tức cất đi:
- Ngươi có lại đây không thì bảo?

Diệp Sảng cuối cùng cũng bị dụ, lập tức lao đến.

Tinh Tinh cực kỳ đắc ý:
- Gọi tỷ tỷ!

- Tỷ tỷ!
Diệp Sảng không chút do dự thốt ra:
- Xin hỏi tỷ tỷ ra giá bao nhiêu, bán thế nào, ta mua!

Tinh Tinh thiếu chút nữa hộc máu:
- Cút ngay, ngươi cho ta là hạng người nào?

Diệp Sảng cười hắc hắc:
- Ngươi thật ích kỷ, có vật này mà không sớm đưa ra, hại ta hôm qua tí nữa thì toi mạng!

Tinh Tinh hừ lạnh nói:
- Còn ngươi một mình đi phát tài mà không rủ ta, ngươi là đồ khốn nạn đáng chết!

(1)Trích từ hai câu
Ngã khuyến thiên công trọng đẩu tẩu,
Bất câu nhất cách giáng nhân tài”
(Kỷ hợi tạp thi, 125)
(Ta bảo ông trời nên phấn chấn,
Chớ theo một cách tạo nhân tài.)

Nằm trong tập thơ 315 bài tuyệt cú “Kỷ Hợi tạp thi” của Củng Tự Trân (đời Thanh) .

(2) Lương Châu từ (凉州词) là bài thơ thất ngôn tứ tuyệt nổi tiếng của Vương Hàn (王翰) được sáng tác từ tên gọi của một điệu hát cổ của người Trung Hoa nói về chủ đề trận mạc, biên ải. Trong thơ cổ Trung Hoa, nhiều điệu hát dân gian như các từ, khúc Thượng chi hồi, Chiến thành nam, Tương tiến tửu, Hoàng tước hành, Lạc mai hoa... được rất nhiều nhà thơ ưa chuộng và thường dùng để đặt tên cho tác phẩm của mình, đặc biệt trong Đường thi.

葡萄美酒夜光杯,
欲飲琵琶馬上催.
醉臥沙場君莫笑,
古來征戰幾人回?
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,
Dục ẩm tì bà mã thượng thôi.
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi?

Dịch ý

Chiếc ly dạ quang tinh xảo được đổ đầy rượu nho ngon tuyệt
Vừa muốn say sưa một phen, thì đột nhiên tiếng đàn tì bà tưng bừng vang từ trên lưng ngựa xuống như thôi thúc tướng sĩ cùng can ly.
Dù có say nằm lăn trên sa trường, mong các vị đừng chê cười,
Trước giờ người đi chinh chiến mấy ai còn sống trở về

Bản dịch của Trần Trọng San:
Rượu bồ - đào, chén dạ quang
Muốn say, đàn đã rền vang giục rồi
Sa trường say ngủ ai cười
Từ xưa chinh chiến mấy người về đâu

Bản dịch của Bùi Khánh Đản:
Bồ đào, rượu rót chén lưu ly
Muốn uống, tỳ bà giục ngựa đi
Bãi cát say nằm, chê cũng mặc
Xưa nay chinh chiến mấy ai về .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui