Vô Địch Hoán Linh


Nhung Kiệt Lâm nhìn đứa cháu, càng nhìn càng cảm thấy thỏa mãn. Lão hiền từ nói:
- Khải Hoàn, lần đầu tiên con trải nghiệm sinh tử mà đã ngộ ra cái tâm của võ giả. Hắc hắc, đây chính là thiên phú khó mà có được.
Nhung Dực Hà cũng gật đầu nói:
- Phụ thân nói không sai. Tuy rằng thiên phú tu luyện chân khí cũng rất trọng yếu, nhưng một võ giả chỉ biết vùi đầu vào tu luyện chân khíthì sẽ không có tiền đồ quá lớn. Bởi vì khi chân khí tích lũy đến một cảnh giới nhất định, muốn tăng thêm thì cần phải trải qua chiến đấu sinh tử mới có thể lĩnh ngộ được. Nếu không, việc tu luyện chân khí cũng chỉ để cường thân kiện thể mà thôi.
Nhung Kiệt Lâm gật đầu nói:
- Khải Hoàn, con có tư chất võ đạo tốt như vậy thì không nên để uổng phí a.
Nhung Khải Toàn nháy nháy mắt, nói:
- Gia gia, ngài muốn con bỏ qua con đường Linh Đạo để chuyên tu Võ đạo sao?
Nhung Kiệt Lâm sửng sốt một chút, lão mấp máy môi định nói nhưng không kiếm được lời nào để phản bác.
Bản thân lão là một Võ sư đỉnh phong, cả đời chuyên tu võ đạo nhưng lão không thể khẳng định rằng tiền đồ khi tu luyện võ đạo sẽ tốt hơn so với tu luyện Linh Đạo.
Bởi vì chỉ cần một người bình thường cũng biết Linh Đạo đáng được ngưỡng mộ như thế nào.
Linh Giả có thể phóng ra chú thuật, không chỉ là lực lượng đơn thuần của bản thân mà còn ngưng tụ lực lượng cường đại nhất của trời đất. Nếu tính riêng về uy năng thì chú thuật cùng giai luôn mạnh hơn võ đạo cường giả một bậc.
Hơn nữa, Linh Giả khi đối địch thì thường kéo giãn khoảng cách để ra tay, rất ít trường hợp xuất hiện tràg diện chiến đấu cận thân.
Cho dù nhìn từ góc độ an toàn hay giá trị thực dụng thì Linh Giả luôn có tiền đồ hơn Võ Giả.
Nhung Dực Dương bề ngoài tuy có chút hưng phấn, nhưng trong lòng hắn tồn tại một chút u sầu.
Có đứa con hơn người tất nhiên là chuyện tốt, nhưng mà mình dạy bảo hắn nhiều năm như vậy lại không nhìn ra. Cho đến khi về gia tộc thì hắn mới bộc lộ tài hoa khiến người ta phải dõi mắt trông theo.
Ai... Sống nhàn hạ quen đến nỗi mắt mù rồi, ngay cả nhi tử có thiên phú tốt như vậy mà vẫn không nhìn ra được.
Lúc này, trong lòng của hắn cảm thấy may mắn duy nhất là mình đã lựa chọn quay trở về gia tộc. Nếu không, cả đời nhi tử sẽ bị hắn hủy hoại mất.
Một lúc sau, Nhung Kiệt Lâm thở dài một tiếng, nói:
- Khải Hoàn, con đường tương lai của con do chính con lựa chọn. Mặc dù việc tu luyện võ đạo vẫn có chỗ tốt, hơn nữa lại giúp thân thể khỏe mạnh.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều cười thâm trong lòng.
Tu luyện Linh Đạo cũng có tác dụng này a.
Bỗng nhiên, một tên hạ nhân vội vã chạy vào trong nội viện, tay hắn cầm một tấm thiệp vàng đưa cho Nhung Tài.
Tuy rằng trên danh nghĩa Nhung Tài chỉ là một hạ nhân mà thôi, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được địa vị của hắn tại gia tộc này đã không khác chủ nhân là bao nhiêu.
Nhung Tài nhận lấy tấm thiệp, xem xét một chút liền không khỏi giật mình.
Sau đó hắn tiến lên mấy bước nói:
- Lão gia, có người muốn gặp Khải Hoàn thiếu gia.
Nhung Kiệt Lâm hừ nhẹ một tiếng:
- Khải Hoàn đang chuyên tâm tu luyện, không có thời gian đi gặp người khác.
Nhung Tài cười khổ một tiếng, nói tiếp:
- Lão gia, là Nhung Khải Tâm.
Tất cả mọi người đều giật mình, sắc mặt cũng trở nên có chút cổ quái.
Bọn họ đều biết quá trình Khải Hoàn và cha con Nhung Dực Thiết kết thù kết oán, từ đó về sau hai nhà này có thể xem như đã trở mặt thành thù rồi.
Tuy vậy nhưng mọi người đều là cùng dòng họ, cùng ở trong một đại gia tộc cho nên không thể thực sự trở mặt mà thôi.
Ý tứ của đám người Nhung Kiệt Lâm là muốn từ nay về sau sẽ không qua lại với nhau nữa.
Vì thế khi mọi người nghe nhà bên kia cầu kiến đều cảm thấy rất khó hiểu.
- Hắc hắc, Khải Hoàn đi gặp cũng được.
Nhung Kiệt Lâm trầm ngâm một chút, nói:
- Nhà chúng ta không thể mất dũng khí, đi ra xem thử hắn muốn làm cái quỷ gì.
Nhung Khải Tâm chỉ là một tiểu bối, một mình hắn đến chào hỏi thì tất nhiên Nhung Khải Lâm sẽ không đi ra nghênh tiếp rồi.
Sau khi trưởng bối phân phó, Nhung Khải Toàn liền đi ra đại sảnh tiếp đón vị huynh đệ đồng tông không mời mà tới này.
Một lát sau, Nhung Khải Tâm đã được Nhung Tài dẫn đường đi vào đại sảnh.
Hắn mặc một bộ y bào đơn giản, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lùng oán hận nhìn Nhung Khải Hoàn.
Vừa thấy bộ dạng của hắn, Nhung Khải Hoàn liền biết chắc hắn không đến để hòa giải rồi.
Nhung Khải Hoàn lạnh nhạt hỏi: - Ngươi tìm ta có việc gì?
Hai bên đã là địch nhân, tất nhiên chẳng cần phải khách sáo làm gì, vì vậy hắn liền hỏi thẳng vào vấn đề.
Nhung Khải Tâm ưỡn ngực, cất cao giọng nói:
- Nhung Khải Hoàn, lần trước ta thua ngươi là vì vội vàng không kịp chuẩn bị. Vì tâm ta không phục, cho nên ta muốn chính thức khiêu chiến ngươi.
Nhung Khải Hoàn sững sờ, hắn khó hiểu hỏi lại:
- Khiêu chiến với ta?
- Đúng vậy.
Nhung Khải Tâm trầm giọng nói:
- Dựa vào tộc quy, nếu hai bên có cừu oán chưa thể hòa giải thì có thể lên lôi đài luận võ, đánh một trận phân cao thấp.
Hai mắt hắn sáng lên, rực rỡ có thần.
- Nhờ hồng phúc của ngươi, danh tiếng của cha con ta đã truyền khắp cả gia tộc. Hừ, hôm nay ta muốn khiêu chiến với ngươi, ngươi sẽ không sợ hãi mà né tránh chứ?
Nhung Khải Hoàn cười cười, nói:
- Tiếng xấu của cha con các ngươi sợ rằng đã lan truyền khắp cả gia tộc rồi.
Sắc mặt Nhung Khải Tâm đỏ lên, hắn giận dữ nói:
- Nhung Khải Hoàn, ngươi đừng đánh trống lảng, nếu không dám ứng chiến thì nói thẳng ra đi.
Nhung Khải Hoàn lắc đầu cảm thán, chậm rãi nói:
- Ta thật không rõ...
Nhung Khải Tâm sững sờ, hỏi lại:
- Cái gì?
- Ngươi chỉ là một Vũ Sĩ trung kỳ mà thôi, lại muốn khiêu chiến ta, thật không biết ngươi có sự tự tin đó từ đâu! Nhung Khải Hoàn khinh thường nói.
Tuy rằng Vũ Sĩ trung kỳ mạnh hơn Nhung Khải Hoàn vừa mới ngưng tụ được chân khí một tháng rất nhiều. Nhưng Nhung Khải Hoàn còn một thân phận khác, đó chính là Tụ Linh Sĩ.
Hắn có thể triệu hồi ra Linh Thể đấu sĩ, mà uy lực của nó thì rõ như ban ngày, mọi người đều biết.
Nhung Khải Tâm khiêu chiến với hắn thì quả thật là hành vi tự tìm tai vạ.
Nhung Khải Tâm cười lạnh, nhìn chằm chằm Nhung Khải Hoàn, nói:
- Ta đã khiêu chiến ngươi thì tất nhiên là sẽ có lòng tin chiến thắng. Hừ, cuối cùng ngươi có tiếp nhận hay không?
Nhung Khải Hoàn cười ha ha, nói:
- Nếu như ngươi đã muốn ăn đòn thì sao ta có thể từ chối chứ.
Nhung Khải Tâm vui mừng nói:
- Tốt, vậy vào buổi trưa ngày mai ta sẽ đợi ngươi ở lôi đài gia tộc.
Nhung Khải Hoàn miệng hơi máy động:
- Khải Tâm huynh đệ, ngươi vừa từ thủy lao đi ra, chỉ sợ thân thể còn chưa khôi phục. Ngày mai tỷ thí, không phải là có chút hơi sớm sao?
Nhung Khải Tâm giận tím mặt, việc bị phạt vào thủy lao diện bích có thể nói là chuyện nhục nhã nhất trong cuộc đời hắn. Tuy nói hắn có anh cả làm chỗ dựa cho nên không phải thật sự chịu khổ, nhưng cũng không có người nào dám ở trước mặt hắn nhắc đến điều đó.
Cũng chỉ có tên đầu sỏ gây nên là Nhung Khải Hoàn mới không hề kiêng nể như thế.
Nhưng hắn chỉ biết oán hận Nhung Khải Hoàn, lại chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện xảy ra như vậy vốn là do hắn tự rước lấy nhục mà thôi.
Hắn lầm bầm chửi rủa một lúc rồi hừ lạnh:
Hừ, bổn công tử không ngại nói cho ngươi biết, huynh trưởng của ta dùng công huân đối với gia tộc để hủy bỏ hình phạt của cha con ta. Ngươi cho rằng bổn công tử thật sự đi vào nơi dơ bẩn xấu xa đó để chịu khổ thì đúng là si tâm vọng tưởng.
Nhung Khải Hoàn liền gật mình, kinh ngạc nói:
- Công huân đối với gia tộc còn có thể xóa bỏ hình phạt đối với các ngươi?
Nhung Khải Tâm ngạo nghễ nhìn hắn một cái, khinh thường nói:
- Thế mà cũng không biết.
Dứt lời, hắn hất tay áo, liền xoay người đi.
Nhung Tài nhìn hắn rơi đi, nói nhỏ với Khải Hoàn:
- Tiểu thiếu gia, người quá vọng động rồi.
Nhung Khải Hoàn khẽ lắc đầu, nói:
- Tài gia gia, hắn chỉ là một tên Vũ Sĩ trung kỳ mà thôi, ta không có lý do gì không tiếp nhận khiêu chiến cả.
Nhung Tài lắc đầu nói:
- Cậu trước tiên nên kéo dài một chút, sau đó thử tìm hiểu xem hắn có con át chủ bài là gì. Cứ tiếp chiến như vậy thì không khỏi quá lỗ mãng.
- Hắc hắc, A Tài, kỳ thật Khải Hoàn làm đúng đấy.
Thanh âm cười sảng khoái từ ngoài truyền vào, Nhung Kiệt Lâm cười nói:
- Nếu như đối mặt với một tên Vũ Sĩ trung kỳ khiêu chiến còn do dự lùi bước thì tuyệt không phải là đạo của võ giả.
Nhung Khải Hoàn nhìn mấy vị trưởng bối, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Hắn biết rõ, đám người Nhung Kiệt Lâm lo lắng cho hắn nên đều đến cả đây. Bằng không, chỉ một tên tiểu bối bình thường thì sao có thể kinh động được những trưởng bối này chứ.
Nhung Dực Dương tiến lên, nhỏ giọng hỏi:
- Khải Hoàn, con có lòng tin không?
Nhung Khải Hoàn gật đầu mạnh, nói:
- Cha, người yên tâm đi. Cho dù cả hai cha con họ cùng tiến lên thì con cũng tự tin sẽ chiến thắng.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, không khỏi thầm than trong lòng.
Linh Giả là Linh Giả, những người có chú thuật quả thật có thực lực để nghiền nát võ giả cùng giai.
- Tốt, hôm nay con hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ở lôi đài gia tộc phải cho bọn chúng đẹp mặt một chút.
Nhung Kiệt Lâm chậm rãi nói:
- Chỉ cần không đánh chết hắn tại chỗ, cho dù là đánh cho tàn phế cũng coi như một cách để trừng phạt hắn.
Lão nói những lời này bao hàm cả sát khí nồng đậm làm cho Nhung Dực Dương không kìm được mà rùng mình.
Nhung Dực Dương nhìn mọi người liền cảm thấy xấu hổ. Trừ hắn ra, kể cả con của hắn cũng không có chút nào thay đổi sắc mặt.
...
Phủ đệ gia chủ, Vương Hiểu Hiểu tháo khăn che mặt xuống, nàng lặng lẽ ngồi cạnh ô cửa sổ dưới mái hiên, lẳng lặng nhìn những đóa hoa đang nở rộ xinh đẹp ở khu vườn.
Những bông hoa đẹp càng làm tôn lên dung nhan kiều diễm của nàng, tạo thành khung cảnh như một bức tranh tuyệt mỹ. Tiếc rằng, khoảnh khắc mỹ diệu ấy lại không có một người nào thưởng thức.
Bỗng nhiên, ánh mắt khẽ động đậy, nàng ngẩng đầu lên nói:
- Nhị thúc, người đã tới.
Nhung Dực Mê chậm rãi tiến vào vườn hoa, mỉm cười nói: - Hiểu nhi, thời gian gần đây vẫn tốt chứ?
- Nhị thúc, Hiểu nhi vẫn tốt.
Nàng hành lễ nói:
- Đa tạ nhị thúc quan tâm.
- Ừ, cha con giao phó con cho ta, nếu như để cho con bị ủy khuất thì làm sao ăn nói được với đại ca.
Nhung Dực Mê cười ha hả, nói:
- Con từ nhỏ chỉ yêu hoa, hôm nay lại si mê ngắm hoa, không biết là muốn từ đó cảm ngộ ra cái gì sao?
- Vâng!
Vương Hiểu Hiểu nói nhỏ nhẹ:
- Hiểu nhi bị nhốt ở giai vị Linh Sĩ, vẫn chưa tìm được cơ hội tiến lên Linh Sư, cho nên muốn tìm đường tắt khác, hy vọng là sẽ có cơ duyên kỳ ngộ.
Nhung Dực Mê gật đầu nói:
- Các này cũng tốt. Tuy nhiên, thúc thúc có một đề nghị.
- Nhị thúc mau nói đi.
- Hôm nay, Nhung Khải Tâm khiêu chiến với Nhung khải Hoàn. Hai người bọn họ sẽ quyết chiến phân cao thấp ở lôi đài gia tộc vào ngày mai.
Nhung Dực Mê mỉm cười nói tiếp:
- Nhung Khải Tâm thì không cần để vào mắt nhưng Nhung Khải Hoàn lại là một thiên tài chân chính, lão phu luôn rất mong chờ biểu biện của nó.
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:
- Ta cảm thấy được, nếu con đi xem trận luận võ này thì có lẽ sẽ giúp ích cho con rất nhiều.
Vương Hiểu Hiểu ánh mắt chớp động, một lát sau nói khẽ:
- Vâng, Hiểu nhi đã biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui