Tại thư viện của Thanh Liên Tông ở bên trong có một vài nha hoàn cùng người hầu đang quét dọn, Thiên Hạo bước vào hắn lẩm bẩm, vừa bấm tay vừa đuổi mấy tên nha hoàn người hầu ra ngoài.
Hắn lúc trước quen thuộc các loại độc dược, lòng dạ con người, cũng lo lắng cho mình, cứ giữ khoảng cách một chút cho yên ổn, hành vi cử chỉ lạ sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết. Hắn đối với những nha hoàn người hầu cũng không quá yên tâm, cơ thể của hắn lúc này cũng chả còn lại tu vi bên trong, chỉ còn mỗi Thể Tu mà hắn đã giữ lại để phòng thân, hắn cũng không chắc rằng thể tu có thế đánh nỗi người của Thanh Liên Tông hay không, cứ an toàn là trên hết.
Đúng lúc hắn tự ý mình đo thử khả năng thể tu của hắn tới mức nào.
Thiên Hạo đi đến phòng ngủ, từ phía dưới gối đầu cầm ra một cái thanh gươm.
Thanh gươm này có lớp vỏ hoàng kim, phía trên tô điểm mấy cái viên đá quý, rất là hoa lệ.
Thiên Hạo nhẹ nhẹ dùng lực rút ra thanh gươm khỏi vỏ, nó dài ước chừng khoảng bốn mươi centimet, hàn quang lấp lánh, thoạt nhìn liền tưởng nó được mạ vàng nạm ngọc đơn hàng.
Cái này thanh gươm là đại tỷ đưa cho hắn khi vừa tròn hai mươi tuổi vào sinh nhật.
Hắn liền lấy một chiếc khăn, cắn răng một cái, ánh mắt lập tức ngưng lại không chớp lấy một chút, đột nhiên hắn một đao cắm xuyên lòng bàn tay trái.
"Hừ!"
Thiên Hạo kêu lên một tiếng đau đớn, mặt hắn đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng không đứt. Cắn răng một cái, rút ra thanh gươm, máu của hắn bắn ra khắp nơi từ cổ đến mặt.
Nhưng những việc này cũng không lấy đi một chút tập trung của hắn, hai mắt nhìn chằm chằm lòng bàn tay.
Lòng bàn tay bị gươm đâm lúc nãy giây lát ở giữa ngừng lại, lại một cái chớp mắt, vết thương đã hoàn toàn khép lại!
Lau sạch sẽ vết máu, lòng bàn tay không có lấy một vết sẹo.
"Hừ quả nhiên thể tu của ta vẫn là một thứ gì đó phòng thân tốt đấy chứ, nhưng ta cần phải biết thêm về cấp bậc hiện tại."
Hắn mừng rỡ nhìn lòng bàn tay của mình rồi nói.
"Thiên Thiên đại nhân mặc dù tu vi, linh khí đều không còn nhưng dòng máu của Viêm Đế cùng cơ thể Kim Cương Bất Hoại vẫn còn đó, thật đáng kính nể."
Thần Hạc chứng kiến những cảnh vừa rồi cũng thốt lên thành tiếng khen ngợi chủ nhân của mình.
"Hừ để xem nhỉ ta nên làm gì tiếp theo đây?"
Nghĩ đến liền làm, hắn cởi quần ngồi trên ghế, cắn khăn tay một cái.
Đôi mắt loé lên một tia sáng, giây lát trên hai đùi lập tức chảy máu, ngược lại hắn như muốn thét lên, đau nhức hai lần còn không bằng một lần này hắn thử thách bản thân!
Cũng giống như lần trước, hắn sau khi hét lên đau đớn, thì hai cái đùi vết thương đã khép lại!
"Kế tiếp là các cơ quan bên trong cơ thể."
Bạch Đông Lâm cởi quần áo ra, một mặt nghiêm túc ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Cái này nhìn không giống như hắn đang ngồi theo kiểu bốn chân, nếu làm không tốt có thể nguy hiểm đến tính mạng, mặc dù hắn đã có sự tự tin trăm phần trăm.
"Người chắc chứ? C-cái này.."
Thần Hạc lúc này chứng kiến cũng hoảng hốt mà ngăn cản chủ nhân của mình, đảo mắt nhìn Thiên Hạo hắn cũng đang hoảng sợ và run rẫy hết mực.
Thiên Hạo do dự một chút, đem để vết bẩn của thanh gươm sau lưng.
"Ta còn thực sự là sợ chết mất đời trai này, liền không có đến 1% tỉ lệ thành công, ta không dám đánh cược."
"Cái này không phải sợ chết, mà là thử độ mạnh của thận!"
Ngược lại thận có hai quả, nhiều cũng không có tác dụng gì, liền cầm một quả đến làm thí nghiệm, biết đâu lại có thể xác định cấp bậc Thể Tu mà phòng thân.
Mắt nhắm lại, tay dùng lực, sắc bén thanh gươm giây lát ở giữa mà đâm thẳng xuống, xuyên thấu thận bên phải!
Quả nhiên, như dự đoán bên trong của hắn, khi thanh gươm rút ra giây lát ở giữa, vết thương đã khép lại.
Mà hắn cảm nhận được rằng thận của mình thậm chí đang tràn đầy năng lượng ở cả 2 bên.
Hắn muốn cười lên nhưng rồi lại nhịn xuống!
Thần Văn cấp bậc thể tu!
Hấp thu bất kỳ cái gì khái niệm tổn thương, đồng thời cường hóa bản thân!
Thiên Hạo nội tâm cảm giác nguy hiểm hơn nửa, hắn còn không hề muốn chia sẻ việc này cho ai!
Cấp bậc này, sử dụng lấy công kích ở bên ngoài mà cơ thể của hắn không ngừng bị huỷ diệt, chỉ cần phục sinh liền trở thành hư vô!
Mà hạn chế ở đây chính là, hắn không thể hấp thụ tổn thương vượt qua khả năng mà cơ thể có thể chịu đựng được.
Nhưng cũng chả sao cả dòng máu VIÊM ĐẾ sẽ giải quyết vấn đề này, cho dù cơ thể của hắn có bị xóa bỏ cơ thể, tâm trí, linh hồn.. đi chăng nữa thì nó vẫn sẽ được tái sinh lại. Thậm chí là cả sự tồn tại của hắn nếu như bị xóa xổ cũng sẽ lập tức tái sinh!
Mà hai dạng này kết hợp lại chính là "BẤT BẠI THỂ TU."
Hắn sản khoái cười lớn một tràn rồi bước ra khỏi thư viện, sau khi bước ra ngoài hắn lập tức chạy xuống núi cùng một cái cần câu và một bầu rượu cùng một cái xô trong đó chứa đầy mồi câu cá.
Hắn ngồi cạnh một con sông, hắn bỏ mồi vào lưỡi câu rồi vũ xuống nước, sau khi làm xong thao tác hắn tựa lưng vào gốc cây tuông uống một hơi rượu rồi bắt đầu thổi sáo, tiếng sáo vang lên cùng tiếng chim hót, cùng khung cảnh xung quanh cũng thật trữ tình và êm đềm quá mức đi.
"Chà cũng lâu rồi mới thấy ngài câu cá đó Thiên Hạo"
"Ừ thôi ta đánh một giấc cho khoẻ, ngươi canh giúp ta nhé đừng để một con nào xổng khỏi lưỡi câu của ta."
Nói rồi hắn lập tức chìm vào giấc ngủ, để lại Thần Hạc hóa thành nguyên bản của mình ngồi đó làm theo lời của hắn.
"Ngươi là ta, ta là ngươi.."
"Ai? Là ai mới lên tiếng?"
Trong giấc mơ của mình Thiên Hạo rão bước đi một mạch theo hướng tiếng nói, hắn chạy lại đến điểm cuối lại xuất hiện một điểm sáng, tại đó có một thiếu niên tóc trắng dài đang ngồi đánh cờ một mình, phía trước hắn chạy lại.
"Ngươi là người đã gọi ta?"
Thiếu niên tóc trắng kia không đáp lại, hắn ra dấu kêu Thiên Hạo ngồi xuống đối diện phía hắn cùng nhau chơi cờ, hắn cũng thuận ý mà làm theo.
"Ahh dòng máu Viêm Đế cũng thật hoài niệm."
Hắn lúc này tay phải cầm cờ hạ xuống rồi nói giọng nói trầm lắng ấy như kiểu đã rất lâu rồi chưa có một người đến để trò truyện với hắn.
"Ngươi biết ta?"
Thiên Hạo tay trái nâng cờ hạ xuống, hắn cũng thuận tiện mà hỏi lại với thiếu niên tóc trắng.
"Ngươi tên là gì?"
"Cứ gọi ta là Thanh Phong, dù đây không phải tên thật của ta."
"Tại sao ngươi có thể xâm nhập vào giấc mơ của ta?"
"Siêu thoát chi lực.."
?
Thiên Hạo kinh khoàng sau khi nghe xong, vì Siêu Thoát Chi Lực còn được gọi là Siêu Thoát Giả những kẻ chỉ có thể xuất hiện ở Đa Vũ Trụ Tọa Độ mà nay lại có một Siêu Thoát Chi Lực xâm nhập vào giấc mơ của hắn thậm chí còn đang cùng hắn chơi cờ!
Cần biết đối với Siêu Thoát Chi Lực mà nói thì cho dù Thiên Hạo có sử dụng hết tất cả tu vi của mình mà đánh tới thì đối với Siêu Thoát Chi Lực mà nói cứ như châu chấu đá xe mà thôi.
Đánh cái so sánh để dễ hiểu đi.
Thiên Hạo cùng toàn bộ tu vi của mình được xưng Thần Kiếm Chí Tôn, uy lực từ một kiếm của hắn chém ra phá vỡ hư không, chiếm nát Chư Thiên Vạn Giới, mà Siêu Thoát Chi Lực có thể bên ngoài bất ngờ nhưng trong lòng không hề có chút gì hoảng sợ.
Có thể nói Thiên Hạo chính là nhân vật trong văn tự sự còn Siêu Thoăt Chi Lực chính là người xem sách!
"Trong giới tu tiên giả cảnh giới thấp nhất chính là Chân Chính Thức Tỉnh Giả hậu kì cũng đã mạnh đến mức kinh khủng rồi, Chân Chính Thức Tỉnh Giả hậu kì lại có thể tạo ra" Ba Chiều Mặt Phẳng Cấu Trúc "nhào nặng và chơi đùa với nó như em bé đang đùa giỡn với đồ chơi của mình vậy."
Thanh Phong lúc này nói ra càng làm cho Thiên Hạo lại kinh hoàng, vẻ mặt của hắn dần lộ ra vẻ sợ hãi.
Chân Chính Thức Tỉnh Giả Hậu Kì Sự tồn tại cần ít nhất 5 tọa độ bao gồm có ba chiều không gian, một thời gian và một chiều không gian cao hơn.
"Chắc ngươi đã biết, tọa độ ở đây ta nói chính là năm chiều không gian cấu trúc, chính là một tọa độ gồm năm bộ phần, ba cây cột sáng ở chính giữa tượng trưng cho ba chiều không gian, mà một điểm nữa tồn tại chính là một chiều thời gian, cùng một chiều không gian cao hơn.."
Mà trên hết đó cũng chỉ mới là một hệ trục tọa độ còn bốn cái y như vậy chồng chất lên nhau mà tạo thành Chân Chính Thức Tỉnh Giả Hậu Kì, đạp đổ cảnh giới đó sẽ lập tức trở thành "THỨC TỈNH GIẢ"!
Mà khác ở cấp bậc này với cấp bậc kia
Là Thức Tỉnh Giả này chính là một tổ hợp cấp bậc mà khi đó Thức Tỉnh Giả hay Chân Chính Thức Tỉnh Giả thậm chí Chân Chính Thức Tỉnh Giả Hậu Kì cũng chỉ là một tỏa độ của cấp bậc này, có thể gọi tóm tắt nó chính là cội nguồn của Thức Tỉnh Giả.
Thiên Hạo lúc này trong mắt lóe lên vẻ ngoài ý muốn, tọa độ vị trí, cũng không thứ có thể mở ra thời không chi đạo, hắn vốn cho rằng, Thức Tỉnh Giả cấp độ cao hơn chính là Chân Chính Thức Tỉnh Giả và hơn nữa là cấp Hậu Kì, nhưng chung quy những cái trên chỉ là một hệ trục tọa độ của Thức Tỉnh Giả.
Nội tâm mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng mà động tác vẫn không hề chậm đi, căn cứ lời nói của Thanh Phong mà nghĩ, hắn hạ cờ xuống lập tức đã có thể hình dung!
Vượt qua vô số lớp duy độ, bỏ qua những ý nghĩ phức tạp quấy rối trong đầu mình, hắn lập tức hình dung ra Thức Tỉnh Giả cảnh giới này chính là Vô Hạn Tọa Độ!
"Ai có thể nghĩ tới, Thức Tỉnh Giả cảnh giới không phải là mười, hai mươi hay năm mươi cái tọa độ, mà nó chính là Vô Hạn tọa độ chồng chất lên nhau hết lớp này đến lớp khác cứ như một chiếc bánh kép vậy!"
Hình dung ra cảnh giới hắn lập tức hạ cờ đánh xuống, giành thắng lợi trước Thanh Phong.
Ps: Hết Chương