Vô Địch Thăng Cấp Vương

Cuộc chiến chấm dứt, nhưng mà đối với mọi người mà nói thì nội tâm cũng vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Những người ở gần lôi đài, hiển nhiên là đã bị một màn này dọa sợ tới mức trợn mắt há mồm, hiển nhiên là vẫn chưa thể ý thức được chuyện này tại sao lại như thế này, thậm chí có một số người còn bị tai bay vạ gió. Cũng may thương thế không nặng, chỉ là vận khí không được tốt lắm.

Sau khi mọi người cảm thấy kinh hãi, ánh mắt đều thống nhất nhìn về phía lôi đổ nát kia, đương nhiên, bây giờ nó đã là một phế tích rồi. 

Ai thắng, ai thua! Mọi người đều rất xoắn xuýt về vấn đề này, nhưng hết lần này tới lần khác không ai dám tiến lên xem xét.

.....

Chỗ lôi đài đổ nát kia, tối tăm mờ mịt cả một mảnh, thấy không rõ sự việc bên trong, tâm tình của mọi người cũng phập phồng không theo một quy tắc nào cả. 

"Tại sao có thể như vậy, cái lôi đài này cũng quá bền chắc rồi a!"

"Đúng vậy a, đúng vậy a, lần sau nhất định phải chú ý một chút mới được. Ai ngờ được là sức chiến đấu của bọn hắn lại mạnh mẽ như vậy, lôi đài đều bị làm cho sụp luôn rồi, may mà lão tử đây chạy nhanh!"

"Ngươi nói ai sẽ thắng a, ta đoán nhất định là Lý công tử, lực sát thương của hàn khí U Minh là vô địch. Tên Lâm Phi kia không hiểu sự lợi hại của hàn khí U Minh thì sớm muộn gì cũng sẽ hối hận!" 

"Hắc hắc, đây còn phải nói, nhất định là Lý công tử!"

Mọi người đều đang nghị luận, chỉ có làm như vậy thì bọn hắn mới có thể an định lại được, thật sự thì một màn vừa rồi khiến cho bọn hắn rất thấy rất kinh hãi.

Thế nhưng, trong mắt những người khác cũng không phải nhìn thấy như vậy. Ví dụ như, Trần Đức Thắng, vị tam quán chủ này. Lúc này hắn ta đang híp hai mắt lại, ánh mắt thâm thúy, tựa hồ muốn nhìn thấu cái nơi tối tăm mờ mịt kia. 

Ngô Tịch hỏi: "Trần thúc, trong hai người bọn hắn, người nào thắng?"

Ánh mắt Trần Đức Thắng dừng lại ở phía lôi đài: "Ha ha, đợi chút nữa ngươi liền biết, không nên gấp gáp." Sau khi nói xong, tựa hồ như nhớ tới cái gì đó, Trần Đức Thắng lại bổ sung thêm một câu: "Sau này tận lực không nên đắc tội với Lâm Phi, tiểu gia hỏa này không đơn giản, nói không chừng chính là con át chủ bài do Lâm gia cố ý lưu lại!"

Ngô Tịch kinh hãi, hạ giọng, xúc động nói: "Trần thúc… Ngươi nói Lý Nguyên thua?" Thực lực của Lý Nguyên như nào Ngô Tịch rất rõ ràng, cho dù là chính bản thân hắn ra tay cũng khó mà phân ra thắng bại, ít nhất phải sau một hai trăm chiêu. Cùng là cao thủ cương khí cao thủ, thắng bại cũng không dễ dàng đoán định được. Nghe thấy lời Trần thúc mà nói, Ngô Tịch lại nghe ra một loại ý tứ khác, Lý Nguyên hiển nhiên là đã thua. 

Trần Đức Thắng không có trả lời, chỗ phế tích kia cuối cùng cũng đã có động tĩnh.

.....

"Lý công tử của ta, hiện tại đã có thể nhận thua chưa?" Bụi bặm tản đi, ngay chỗ lôi đài, mọi người đều nhìn thấy một bóng người từ trong phế tích đó đi ra, đồng thời âm thanh của Lâm Phi cũng vang lên. Vì vậy, mọi người đều nhìn thấy được một màn khó có thể tưởng tượng này, thậm chí rất nhiều người còn bị hù hít vào một hơi khí lạnh. 

Đường đường là Tứ Đại Công Tử, thiếu gia của Lý gia Thiếu gia vậy mà lại bị người ta nắm lấy yết hầu, đẩy từ trong phế tích ra ngoài giống như một con chó chết, nhìn qua không hề có chút năng lực phản kháng nào.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì bọn họ khó mà tin được rằng Lý Nguyên sẽ thua bởi Lâm Phi. Thực lưc của Lâm Phi vừa vặn chỉ là Võ Đạo thất trùng thiên thôi. Chênh lệch này…

Yên tĩnh. Hiện trường đều vô cùng im ắng. 

"Thả ta ra... Thả ta ra!" Lý Nguyên hữu khí vô lực gào lên.

"Như ngươi mong muốn!"

Uỳnh! Lý Nguyên nặng nề rơi xuống tảng đá ở phía trên phế tích, bụi bặm bay lên mù mịt, máu tươi chảy ra như suối, hai mắt trừng lên nhìn về phía Lâm Phi như nhìn sinh tử cừu nhân: "Ngươi muốn chết!" 

Mọi người lại một lần nữa bị tất cả hành động của Lâm Phi dọa sợ, tên Lâm Phi này quá là không biết nặng nhẹ rồi. Lý Nguyên dù thế nào cũng là Tứ Đại Công Tử, tức giận thì cũng phải xem đây là nơi nào chứ.

"Câm miệng!" Lâm Phi phi như bay, một cước giẫm lên trên lồng ngực Lý Nguyên, máu tươi nhuộm đỏ cả quần áo: "Lý công tử, ngươi phải biết rằng, vừa rồi nếu như không phải ta hạ thủ lưu tình thì ngươi bây giờ đã sớm chết rồi. Vậy mà lại còn dám cùng ta tranh luận, thiếu đánh phải không!"

Xôn xao, lại một mảnh xôn xao. Lý Nguyên là cao thủ Võ Đạo bát trùng thiên, thế nhưng rõ ràng lại không phải là đối thủ của Lâm Phi, cái này… 

Lâm Phi lúc này thì đang nghĩ, uy lực của cái chiến kỹ sơ cấp này thật lớn, Lý Nguyên đến Ngũ Trọng Lãng cũng gánh không được, thiếu chút nữa hắn đã đem người đánh chết rồi.

"Lâm Phi, mau thả Nguyên ca ra!" Một lát sau, tất cả mọi người đều đã phản ứng lại, nhất là người của Lý gia.

..... 

Lâm Phi thò ra, một lần nữa lại đem Lý Nguyên nhấc lên: "Thả Lý công tử? Vậy một trăm vạn bạc của ta phải tìm ai đây?" Lâm Phi lắc đầu, ánh mắt đảo qua từng người một, sau lưng mọi người liền lập tức rét run. Lúc này đây Lâm Phi đã trở thành một Đại Ma Vương, cuối cùng thì ánh mắt liền rơi vào trên người Trần Đức Thắng trên người: "Trần quán chủ, thật là xin lỗi, đã hủy mất lôi đài của ngài rồi!"

Tất cả mọi người đều bị một câu phía trước hấp dẫn, một triệu lượng bạc tiền đặt cược. Số tiền đặt cược này thật sự không nhỏ. Lý gia lần này thua người, lại còn thua cả tiền.

Trần Đức Thắng cười nói: "Chúc mừng Lâm tam thiếu, ngươi thật đúng là làm cho người ta phải lau mắt mà nhìn a!" 

Lâm Phi khiêm tốn nói: "Trần quán chủ quá khen rồi, ta chỉ là có vận khí tốt mà thôi. Lần sau, đoán chừng sẽ không có cái vận khí tốt này nữa rồi."

Tin ngươi mới là lạ, tiểu hồ ly, Trần Đức Thắng một bụng không tin, nhưng đương nhiên hắn cũng sẽ không đi bóc trần.

"Lâm tam thiếu, thắng bại đã định, ngươi xem có phải nên thả Lý công tử ra hay khôngi?" 

Lâm Phi lắc đầu: "Trần quán chủ, vốn dĩ ta định đem người trả lại cho ngươi, nhưng mà sau khi nghĩ lại thì tên gia hỏa này vừa rồi thiếu chút nữa đã muốn cái mạng nhỏ này của ta rồi, thủ đoạn lại thâm độc. Nếu như ta thả gia hỏa này, vạn nhất hắn lại muốn đùa nghịch vậy thì một trăm vạn của ta phải tìm ai lấy đây. Ta cho rằng hay là cứ bắt lại trước đã, dù sao thì trong lúc nhất thời cũng không thể chết được!"

"Lâm Phi, ngươi không nên quá…" Hai chữ "quá đáng" vẫn còn chưa kịp nói ra, một chưởng của Lâm Phi đã đánh mạnh vào ngực Lý Nguyên, Lý Nguyên thiếu chút nữa là không thể thở được rồi, không phải là khó chịu bình thường đâu.

"Bại tướng, nơi đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện!" Lâm Phi lạnh giọng, không cho Lý Nguyên cơ hội nào để nói chuyện. 

Mọi người cũng không ngờ tới là Lâm Phi sẽ đem Lý Nguyên đùa bỡn trong lòng bàn tay trước mặt mọi người như vậy, chỉ sợ là không cần đến một ngày thì chuyện ngày hôm nay sẽ truyền khắp toàn bộ thành Quy Nguyên. Lâm gia lại tạo ra một tên gia hỏa lợi hại.

Trần Đức Thắng khẽ cau mày, nghe ra ý tứ tiềm ẩn của Lâm Phi, hiển nhiên việc này không hề đơn giản. Từ khi hắn trở thành Tam quán chủ đến nay, chưa từng có người nào dám không nể mặt hắn, vậy mà hết lần này tới lần khác Lâm Phi đều làm như vậy. Khí phách này, thử hỏi có mấy người trẻ tuổi có thể làm được.

"Ha ha, Lâm tam thiếu, có nhân chứng là ta ở đây, ngươi có thể yên tâm được." Trần Đức Thắng nói: "Hôm nay bổn quán chủ ở mặt của mọi người cho ngươi một cái cam đoan. Hôm nay, bất kể là Lý gia, hay là Trương gia, nếu không thực hiện lời hứa hôm nay thì đừng trách võ quán Cực Hạn không nể tình. Lâm tam thiếu, cái này ngươi đã hài lòng chưa?" 

Những người còn lại không khỏi biến sắc, nhất là Trương gia, Lý gia, Bắc Cung Vô Tình. Bọn hắn đều ý thức được một việc là thể diện lúc này của bọn hắn đã bị ném đi hết rồi.

Lâm Phi cười nói: "Thoả mãn, phi thường hài lòng, có những lời này của Trần quán chủ vậy là đủ rồi." Những lời nói trước đó đơn giản đều là vì những lời này, đạt được mục đích rồi, Lâm Phi tự nhiên sẽ không còn giữu lấy Lý Nguyên không tha nữa.

"Đỡ lấy." Lâm Phi tiện tay giơ lên ấn phía sau lưng Lý Nguyên một cái, điềm nhiên như không có việc gì đem Lý Nguyên đẩy đi. Đám người Lý Khánh Phong lập tức đi lên đỡ, một cỗ lực đạo cực lớn truyền đến, làm tất acr bọn hắn đều té lăn trên mặt đất. 

"Ha ha, người của Lý gia bất quá chỉ có như vậy, đỡ lấy một người cũng đỡ không được!" Thần lực trong người Lâm Phi nhẹ nhàng hất lên, bọn hắn có thể ngăn được mới là chuyện lạ đấy. Cái tên Lâm Phi này trong lòng mọi người, lại hung tàn hơn rất nhiều.

Trần Đức Thắng khẽ lắc đầu, Lâm gia tam thiếu này vô cùng nóng nảy, xem ra thành Quy Nguyên thành lại sắp nhốn nháo một phen rồi.

"Những vật này ta thu nhận." Lâm Phi đem ngân phiếu thu lại, sau đó xoay người nhìn về phía Lý Nguyên: "Nhớ kỹ, một trăm vạn bạc của ta tốt nhất nên tranh thủ thời gian đưa tới đây, đừng để cho ta tự mình đến đòi nợ. Đến lúc đó ai cũng đều rất khó coi!" 

Lý Nguyên bị một chưởng này lại phun ra một ngụm máu tươi. Mà sau khi Lâm Phi cầm lấy chiến lợi phẩm thì sắc mặt hắn khẽ biến, lộ ra dáng vẻ thập phần cổ quái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui