Vô Địch Thăng Cấp Vương

Xưởng chế tạo của Lâm gia.

Một mật thất ở sườn núi.

Những tiếng đinh đang không ngừng vang lên. 

Dưới chân núi, người phụ trách Lâm Liêm Minh đi cùng một ông lão chăm chú nhìn về phía mật thất giữa sườn núi kia.

Chỉ có đoán tạo sư mới có tư cách để đi vào mật thất trên sườn núi đó, người thợ rèn cũng phải là một đoán tạo sư.

Đoán tạo sư khác với phù văn sư, phù văn sư phải tu luyện lực lượng thần hồn, phối hợp theo trình tự mới có thể phát huy được phù văn. 

Đoán tạo sư không giống như vậy, đoán tạo sư không cần thiết phải có thực lực mạnh nhưng cần phương pháp để rèn đúc, tất cả đều dựa vào sức lực có thể rèn được một trăm lần, nghìn lần.

Muốn rèn ra vũ khí cấp bậc phàm binh, phải thông hiểu kĩ thuật rèn, kĩ thuật rèn này thuộc trong chương trình Bác Đại Tinh Thâm, lý luận và thực tiễn tương đối nhiều.



“Ba tiếng rồi.”

Lâm Liêm Minh thì thào nói.

Từ sau khi mật thất đóng lại, Lâm Liêm Minh luôn chú ý. 

Có được Ngũ Âm Rèn Luyện pháp, Lâm Liêm Minh liền coi Lâm tam thiếu như người cùng tầng lớp.

Người bên cạnh là lão Tề, đoán tạo sư cấp bốn.

“Nghe thanh âm, tốc độ ra lực, hẳn là vẫn đang trong giai đoạn tạo phôi.” Lão Tề thản nhiên nói, trong mắt ngập tràn ý khen ngợi: “Đáng tiếc, cậu ta lại là Lâm tam thiếu…” 

Lâm Liêm Minh có thể hiểu rõ ý tứ của hai từ “Đáng tiếc” trong câu nói của lão Tề.

“Lâm tam thiếu đã đồng ý giao Ngũ Âm Rèn Luyện pháp cho tộc trưởng, xưởng chế tạo của Lâm gia chúng ta sẽ nhanh chóng xuất hiện một nhóm cao thủ rèn vũ khí thôi!”

Lão Tề gật đầu: “Tôi sẽ đi tìm những người có tố chất nhất, bọn họ sẽ là tương lai của Lâm gia!” 

Lần đầu tiên nhìn thấy người thiếu niên này, lão Tề đã muốn thu hắn làm đồ đệ. Từng hành động của người trẻ tuổi đó đều là cao thủ trong nghề. Nếu có thể tỉ mỉ bồi dưỡng, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một đoán tạo sư cấp cao.

Đáng tiếc, đối phương lại làm Lâm tam thiếu.



Trong mật thất.

Lửa từ trong lòng đất phát ra.

Đối với nơi này, Lâm Phi không thể không nói lên một chữ tốt. 

Trước kia hắn vẫn không hiểu vì sao xưởng chế tạo Lâm gia lại đặt ở nơi này. Hôm nay rốt cục hắn đã rõ, thì ra trong lòng đất có một mạch lửa ngầm.

Mạch lửa ngầm là nơi rèn vũ khí tốt nhất, dùng lửa đó có thể quét sạch tạp chất bên trong khoáng thạch, để lại khoáng thạch thuần khiết nhất, rèn ra được loại binh khí tốt nhất.


Đinh đang! Đinh đang! 

Khối sắt trước mặt Lâm Phi đang không ngừng biến đổi hình dạng. Khối sắt này là một khối Hắc Thiết Thạch cao cấp, cướp được từ tay Lý gia.

“Sắp thành hình rồi, rèn thành hình gì đây?” Lâm Phi gõ gõ phôi sắt nói: “Ta dùng đao, hay là rèn thành một thanh đao khí phách xem sao?”

Từ sau khi học tập ở thế giới Hư Nghĩ, Lam Phi có một sự hiểu biết sâu sắc đối với rèn. 

Trước kia, thứ mà Lâm Phi được học là rèn ra đồ phàm binh.

Thế giới Hư Nghĩ dựa vào cấp bậc để phân loại.

Khoáng thạch hôm nay có thể rèn ra được một binh khí cấp độ phàm binh, có lẽ phầm chất sẽ thuộc vào thượng phẩm trong các loại phàm binh cao cấp. 

Nếu ngay từ lần đầu tiền rèn vũ khí đã đạt được phẩm chất cao như vậy, chắc chắn sẽ chẳng có ai tin.

Lâm Phi có hệ thống rèn binh, độ tinh khiết của khoáng thạch đều trên 50, độ tinh khiết của khoáng thạch càng cao thì cơ hội tao ra binh khí tốt càng lớn.

Thượng phẩm và loại cao cấp cũng chỉ là chuyện bình thường thôi. 

Bây giờ, Lâm Phi đang không biết phải rèn nó thành hình gì.



“Nghĩ ra rồi!” 

Trước kia Lâm Phi là một tên chỉ thích ở nhà chơi game, thích nhất là đọc tiểu thuyết võ hiệp.

Trong đầu nhanh chóng xuất hiện từng loại vũ khí trong giang hồ ở mấy quyển tiểu thuyết.

“Đồ Long đao!” 

Đồ Long đao trong Ỷ Thiên Đồ Long Kí, không gì hơn được.

Lâm Phi vẫn luôn mê mẩn Đồ Long đao, phôi sắt đang được chế ra, diện tích vô cùng lớn, vừa hay phù hợp để rèn ra một thành Đồ Long đao.

Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Phi liền bắt tay vào rèn đao. 

Phôi sắt dưới chiếc búa sắt không ngừng biến đổi hình dạng, dần dần hiện ra hình dáng của thanh Đồ Long đao.

Lâm Phi dùng đao nhiều nhất, đao pháp cũng tốt nhất, tưởng tượng lúc hắn vác thanh đao to ra chiến đấu, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy quá dũng mãnh rồi, kẻ thù vừa thấy có khi còn chưa đánh đấm gì đã mất một nửa ý chí chiến đấu rồi.

Sau nửa tiếng. 

Lâm Phi lau mồ hôi trên trán, hình dáng của Đồ Long đao đã xuất hiện.

Đến đây, Lâm Phi dừng tay lại.

“Phàm binh của đại lục Huyền Thiên cũng không thực sự được xem là phàm binh, may mà ta đã là phù văn sư, nếu không thì thật là lãng phí nhiều khoáng thạch tốt như vậy!” 

Lâm Phi cười ha ha.


Lấy ra một loạt đạo cụ trong túi phù văn.

Phàm binh dù có sắc bén, cũng không thể coi như binh khí cấp cao được, sau khi thêm trận pháp phù văn vào thì mới thực sự coi như phàm binh thực sự. 

Việc Lâm Phi phải làm bây giờ chính là thêm phù văn vào.



“Trọng lực phù văn!” 

“Huyễn Vựng phù văn!”

“Phong Lợi phù văn!”

Lâm Phi cầm bút phù văn, vẽ vẽ viết viết, người không biết có khi còn nghĩ là đang vẽ tranh, nhưng thực ra Lâm Phi đang thêm phù văn vào đao. 

Nếu không mở ra hệ thống rèn, căn bàn Lâm Phi sẽ không biết chế tạo phàm binh còn có thể làm như vậy nữa.

Trận pháp trọng lực, trời sinh mạnh mẽ, Lâm Phi nhất định phải thêm vào.

Phù văn Huyền Vững, thiên về choáng vàng, đơn giản chỉ là để khiến cho đối thủ không thể xuất toàn lực để chiến đấu, coi như một cách bỉ ổi nhưng Lâm Phi lại thích như vậy. 

Thuật Phong Lợi, phù văn của sự sắc bén, đây là điều cơ bản nhất khi rèn vũ khí.

Phàm binh có trở nên sắc bén hay không đều là công sức của thuật Phong Lợi, thêm nó vào, binh khí này có thể sắc bén hơn cả vũ khĩ cùng cấp.

Lâm Phi cho rằng ba loại phù văn này là đã đủ. 

Trên thực tế, thêm ba loại phù văn này đã là cực hạn của binh khí, trừ phi là binh khí cấp cao hơn, việc này còn xa lắm, tạm thời không cần nghĩ tới.

“Thêm ba loại phù văn này nữa thì mới trở thành phàm binh chân chính.”

Lâm Phi hả hê đắc ý. 



Lại thêm một lúc nữa.

“Mở!” 

Nét mặt Lâm Phi rất nghiêm túc, đem lực lượng thần hồn đổ vào trong Đồ Long đao, khởi động phù văn, bước này là quan trọng nhất. Một khi đã khơi thông xong thì gần như tương đương với việc hoàn thành phàm binh.

Lần thí nghiệm đầu tiên, trong lòng Lâm Phi vô cùng hoang mang.

Trên Đồ Long đao xuất hiện một ánh sáng trắng nhẹ nhàng dần dần biến mất vào bên trong thân đao. 

Sau khi hoàn thành, Lâm Phi cảm giác lực hượng thần hồn trong người đã vơi đi không ít, cả người giống như không còn chút sức lực nào, lảo đảo đi về phía trước, phải dựa vào đồ vật mới có thể ổn định lại cơ thể.


“Quái lạ, khai thông ba phù văn thôi mà lực lượng thần hồn đã hao mất năm phần, quá dọa người rồi!”

Lực lượng thần hồn vừa mở ra, đã để cho phù văn hấp thụ liên tục, nếu không phải là sau năm phần phù văn hắn chủ động dừng lại, có khi phải tiêu tốn tới bảy tám phần lực. 

Đây không phải là thảm bình thường đâu.

Lấy đan dược ra ăn vào, không còn choáng váng nữa, lúc này hắn mới ý thức được thần hồn quan trọng tới mức nào.

Sau khi Đồ Long đao mất đi ánh sáng trắng thì thanh đao đen bóng xuất hiện. Ánh sáng chiếu qua lộ ra nét sắc bén, đây là hiệu quả của thuật Phong Lợi. 

Chỉ cần nhìn thôi Lâm Phi liền biết là đồ tốt.

“Thượng phẩm phàm binh!”

Đưa vào hệ thống để kiểm tra thì biết đã đạt tới thượng phẩm phàm binh. 

Sau khi kiểm tra trong hệ thống, Lâm Phi có thể kiểm tra được các loại thuộc tính của đồ vật, ví dụ như kiểm tra khoáng thạch, ví dụ như kiểm tra Thượng phẩm phàm binh - Đồ Long đao trong tay hắn.

“Đáng tiếc không phải là phàm binh cao cấp!”

Lâm Phi lắc đầu, thoáng cảm thấy có chút tiếc nuối, sau đó tầm mắt dừng trên Đồ Long đao. 

Đánh giá đầu tiên sau khi thêm phù văn vào Đồ Long đao là vẻ ngoài vô cùng phong cách. Nếu nói Hắc Sát đao khiêm nhường thì Đồ Long đao lại vô cùng nổi bật.

Lâm Phi dở khóc dở cười, vốn là muốn khiêm tốn một chút nhưng vẻ ngoài Đồ Long đao lại vô cùng phong cách.

Chỉ cần dùng một tay huy động thần lực trời sinh, Đồ Long đao đã ở trong tay. 

“1000 cân!”

Phù văn Trọng Lực, chỉ dùng phù văn Trọng Lực sơ cấp mà thôi, đã đạt tới 1000 cân.”

Miễn cưỡng đạt sức nặng này, xem như cũng được. 

Quen với sức nặng của Hắc Sát đao rồi, sức nặng của Đồ Long đao kém hơn không ít.

“Vèo vèo!”

Chém thử một đao lên trên cục đá Ma Đao. 

Đá ma đao lập tức chia làm hai. Ở giữa giống như một tấm gương, sáng loáng phẳng lỳ.

“Thêm phù văn Phong Lợi quả nhiên là vô cùng sắc bén!”

Ngón tay Lâm Phi đặt trên lưỡi đao, dù đã có Thiên Cương Long Hổ hộ thân nhưng vẫn bị rách một vết, không khỏi ngẩn người: “Đậu! Không thể nào!” 

Có Thiên Cương Long Hổ hộ thân vẫn bị cắt rách một vết nho nhỏ, Lâm Phi tương đối hài lòng.

Hiệu quả làm choáng, Lâm Phi sẽ không thử, có lẽ hiệu quả cũng sẽ không quá kém.



“Thiếu gia sao còn chưa đi ra chứ!”

Thanh Loan sốt ruột hỏi.

Đã đi vào bốn canh giờ rồi, đã trôi qua một ngày rồi đó! 


Bọn người Lâm Liêm Minh đang định tới xem thì cửa mật thất đã mở ra, Lâm Phi đi ra từ bên trong, trên tay cầm một cây đao, vỏ đao màu đen huyền bí.

“Thiếu gia, rốt cục người đã ra ngoài rồi!”

Thanh Loan nhào lên. 

Lâm Phi cười nói: “Thiếu gia cũng sẽ không gặp chuyện gì không may, không cần phải lo lắng như vậy đâu.”

“Thiếu gia, đây là đao của người sao?” Thanh Loan muốn cầm lấy xem, lại bị Lâm Phi ngăn lại, nặng tới 1000 cân, còn không đè chết người chứ.

“Chúc mừng thiếu gia!” 

Lâm Liêm Minh đi tới, tầm mắt liền dừng lại trên cây đao.

Vỏ đao bên ngoài là loại bình thường, kích cỡ so với vỏ đao bình thường thì lớn hơn rất nhiều, không biết hình dáng cây đao bên trong như thế nào?

“Việc đã làm xong rồi, ta phải đi đây.” 

Lâm Phi vừa thấy sắc mặt hai người họ, liền biết bọn họ muốn làm gì, họ muốn nhìn vũ khí của hắn.

Bọn Lâm Liêm Minh quả thật là có suy nghĩ này.

Tùy tiện có thể chế tạo ra Bách Luyện đao cao cấp, bây giờ lại dùng bốn năm canh giờ ở trong mật thất, thanh đao này nhất định sẽ là phàm binh, chắc chắn là hạ phẩm phàm binh. 

“Lão đây mạo muội muốn nhìn thanh đao này của thiếu gia có được không?”

Lão Tề chủ động đề suất.

Nếu như là người bình thường nghe được lời đề nghị của lão Tề nhất định sẽ vô cùng vui sướng, đây chính là đoán tạo sư cấp bốn, lời nói là vàng là ngọc, vô cùng đáng giá. 

Về sau không thể tùy ý giả ngốc nữa rồi.

Lâm Phi cắm cây Đồ Long đao xuống mặt đất, một tiếng “răng rắc” vang lên, gạch đá trên đất vỡ ra, vết nứt nhiều vô số.

Hai người kinh ngạc, đao này nặng quá. 

Tùy ý ném ra đã khiến gạch đá không thể chịu nổi được, bọn họ cũng không thể làm được nhẹ nhàng như vậy.

Khi lão Tề rút đao ra, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, chiếu lên trên mặt, suýt chút nữa đã không cầm được chắc, may là sức lực của lão Tề không nhỏ, dùng hai tay miễn cưỡng có thể nâng lên được.

Đôi mắt hai người lộ ra vẻ vô cùng khó tin, sức lực của thiếu gia lớn như vậy sao? 

Khi thiếu gia cầm thì vô cùng nhẹ nhàng thoải mái nhưng thực tế sức nặng của thanh đao này người thường không thể cầm nổi, càng không nói tới sử dụng nó trong chiến đấu.

Quá khủng bố!

Hai người cùng xuất hiện suy nghĩ như vậy. 

“Sáng như gương, nặng như đá, quả nhiên là một cây đao tốt!” Lão Tề nói: “Trung phẩm phàm binh, thiếu gia thật là lợi hại.”

Lâm Liêm Minh cũng chúc mừng nói: “Chúc mừng thiếu gia, lần đầu tiên rèn đã có thể rèn được một cây đao trung phẩm phàm binh.”

Lâm Phi liền ngẩn người ra, thầm nghĩ: “Đây rõ ràng là thượng phẩm phàm binh, sao trong mắt bọn họ lại là trung phẩm phàm binh chứ!” 

“Trung phẩm phàm binh sao?” Lâm Phi thử hỏi.

Lão Tề ngẩng đâu: “Thiếu gia, trung phẩm phàm binh cũng không tệ rồi, thượng phẩm phàm binh phải được khảm kí hiệu trận pháp, đao này của cậu nặng như vậy, có lẽ là đã thêm một ít huyền thiết.”

Lâm Phi nở nụ cười, cười  đến vô cùng vui vẻ. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận