Vô Địch Thăng Cấp Vương

“Thiếu gia, vì sao ban nãy người lại cười?”

Trên đường trở về, Thanh Loan không chịu được liền hỏi.

“Chẳng nhẽ thiếu gia muốn cười cũng không được?” 

Lâm Phi mặt dày nói ra một lí do. Thực tế ban nãy hắn bật cười là vì thanh Đồ Long đao.

Vốn dĩ những binh khí hắn cho là vật phẩm hạng nhất nhưng chỉ là vật phẩm hạng hai trong mắt người khác. Giờ đây, hắn mới biết được mình đã xem nhẹ một việc, đó là nhập phù văn vào binh phí không phải chuyện đơn giản, không dễ dàng như tưởng tượng. Lâm Phi còn suýt chút nữa thì tiêu hao hết tinh lực. Vậy mới thấy điều đó khó khăn như thế nào.

Có thể nói, trong mắt mọi người, binh khí về cơ bản đều được chế tạo từ nguyên liệu sẵn có. 

Ngay đến cả kĩ thuật sử dụng phù văn vào rèn binh khí, bọn họ cũng không biết.

Cho nên, chuyện bọn họ coi Đồ Long đao chỉ là binh khí hạng hai thực ra cũng không có gì lạ, thậm chí là rất rất bình thường. Lâm Phi vốn dĩ còn lo rằng có phải mình đã quá tự cao nhưng thực ra hắn vẫn còn khiêm tốn lắm.

Binh khí hạng nhất lúc này bị coi là binh khí hạng hai. Lâm Phi thở dài một lượt, cảm thấy nhẹ nhõm, loại bỏ được một gánh nặng trong lòng. 

Binh khí hạng nhất có số lượng rất ít. Thông thường ngoài Tộc trưởng, người thường rất khó có thể sở hữu được loại binh khí này. Binh khí hạng hai thì khác, cho dù giá trị có lớn đến đâu nhưng miễn có tiền là mua được, không quá khó khăn. Ngược lại, muốn sở hữu binh khí hạng nhất thì khó khăn hơn nhiều.

Loại binh khí hạng hai mà Lâm Phi nói tới khiến người ngoài không để ý, cho dù có để ý cũng chẳng sao vì bên ngoài được bọc bằng bao kiếm Huyền Thiết đao thông thường.

Trừ khi Lâm Phi rút nó ra, nếu không người ngoài sẽ không nhận ra được. 

Từ bên ngoài trở về, vừa đến cổng lớn.

“Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng về rồi. Nếu không chúng nô tài lại phải đi tìm thiếu gia đấy!”

Lâm Phi vừa bước vào cửa thì một tên đầy tớ vội vội vàng vàng chạy đến. 

“Cha tìm ta sao?” Lâm Phi hỏi: “Ngươi có biết là chuyện gì không?”

Người đầy tớ nói: “Tộc trưởng bảo nô tài đứng ở cửa chờ thiếu gia. Thấy thiếu gia trở về phải lập tức đưa đến phòng khách. Nghe nói hình như người trong môn phái của thiếu gia đến rồi.”

Lâm Phi nhíu mày, thầm nghĩ: “Người trong môn phái? Tại sao bọn chúng lại đến tìm ta, lẽ nào Tông môn xảy ra chuyện rồi?” 

Lâm Phi xuống ngựa, đưa nó cho người hầu.


“Thanh Loan, ngươi về trước đi. Thiếu gia đi một lát rồi về!”

Dứt lời, Lâm Phi liền đi vào nhà. 

Phía ngoài phòng khách.

Lâm Phi ở bên ngoài không nghe thấy tiếng gì, không khỏi cảm thấy bất ngờ: “Cha ta không có ở trong sao?”

Lâm Phi chỉnh lại quần áo, sải bước lớn tiến về phía phòng khách. 

“Cha, cha tìm con sao?”

Lâm Phi từ ngoài bước vào liền trông thấy một người thanh niên lớn hơn hắn vài tuổi, có thực lực Võ đạo bát trọng thiên. Trông thấy người thanh niên này, Lâm Phi không khỏi tò mò, có vẻ như hắn không quen người này.

“Thằng bé này, sao bây giờ con mới về!” Lâm Chấn Thiên đứng dậy: “Đây là sư đệ đồng môn của con. Có chuyện gì các con tự bàn bạc”. 

Chuyện của môn phái, Lâm Chấn Thiên sẽ không nhúng tay vào. Ông ta liền chủ động rời đi.

Trong phòng khách chỉ còn lại Lâm Phi và người lạ.

“Vương Phi sư đệ bái kiến Lâm Phi sư huynh”. 

Vương Phi chủ động đứng dậy, đưa ra một tấm lệnh bài, chứng minh mình là người của Thần Vũ Môn.

Lâm Phi cười, nói: “Hóa ra là Vương Phi sư đệ. Ban nãy sư huynh có chút chuyện bên ngoài. Thật ngại quá đã để đệ phải chờ lâu!”

Đối với đệ tử mà Thần Vũ Môn phái tới, Lâm Phi không khỏi cảm thấy bất ngờ. Không biết ở đó đã xảy ra chuyện gì. 

Vương Phi thở một hơi thật dài, thầm nghĩ vị sư huynh Lâm Phi này không quái gở như lời đồn, tính khí rất được. Một giây sau, trong lòng hắn không khỏi kinh sợ: “Không phải Trương sư huynh đã nói Lâm Phi mới đạt tới Võ đạo thất trọng thiên thôi sao? Tại sao bây giờ ta lại không nhìn ra được thực lực của hắn? Lẽ nào hắn đã đạt đến Võ đạo cửu trọng thiên?”

Lâm Phi ngồi xuống liền có người hầu dâng trà tới, hắn liền đưa lên nhấp một ngụm.

“Lâm Phi sư huynh, lần này đệ tới là để giúp Trương sư huynh gửi thư”. 

Lâm Phi nhíu mày: “Trương sư huynh mà đệ nói là Trương Vô Địch sư huynh?”


“Chính là Trương Vô Địch sư huynh!” Vương Phi cẩn thận rút ra một bức thư, đưa nó cho Lâm Phi.

Lâm Phi không khỏi cảm thấy tò mò: “Không phải Trương Vô Địch đã về nhà rồi sao? Sao hắn ta lại gửi thư cho mình? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?” 

Lâm Phi có ấn tượng rất tốt về Trương Vô Địch. Ít nhất, vị sư huynh này có tầm nhìn không nhỏ, một lòng theo đuổi Võ đạo, không giống như những đệ tử khác.

Lâm Phi không ngại ngần nhận lấy thư, nhận thấy bức thư không bị hư hại gì, chưa được bóc ra nên cảm thấy chắc không có vấn đề gì.

Đọc một lượt từ đầu đến cuối. 

Cuối cùng Lâm Phi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hóa ra Trương Vô Địch nhận nhiệm vụ của Tông Môn tới quận Sơn Hà bảo vệ vài người. Về lại lịch của những người đó, trong thư không nói rõ. Do thế lực của kẻ địch quá mạnh nên Trương Vô Địch đã nghĩ đến hắn, muốn mời hắn đến giúp một tay. Xong việc có thể giành được phần thưởng cống hiến của Tông môn. Cho nên hắn đã đồng ý.

“Trương sư huynh chỉ mời một mình ta?”

Lâm Phi hỏi Vương Phi. 

Vương Phi lắc lắc đầu: “Bởi vì việc này rất quan trọng nên Trương Vô Địch cũng mời thêm mấy bị sư huynh khác. Nếu như hoàn thành xong nhiệm vụ này, sau khi trở về Tông môn, mọi người đều có thể nhận được phần thưởng cống hiến của Tông môn”.

“Ồ, hóa ra là như vậy!”

Lâm Phi gật gật đầu, ra vẻ như đã hiểu chuyện. 

Phần thưởng cống hiến của Tông môn là sau khi có cống hiến nhất định, hoàn toàn có thể đổi lấy các loại Huyền công.

Trong nhiệm vụ lần này, xem ra tính mạng của Trương Vô Địch đang gặp nguy hiểm. Vậy mới đề nghị Lâm Phi đến giúp. Đây cũng là một ý kiến không tồi, hơn nữa cộng thêm ở khu vực quận Sơn Hà vừa hay có thể giải quyết triệt để đám tàn dư của Lý gia.

Việc ở thành Quy Nguyên cũng giải quyết tạm ổn rồi. Lâm gia đã bí mật có thêm một cao thủ Huyền công sơ cấp nên về cơ bản sẽ không xuất hiện vấn đề gì quá lớn. 

“Trương sư huynh có nói khi nào ta phải tới đó không?”

Nếu không có sự việc Huyền Vũ môn, Lâm Phi xuất phát lúc nào cũng được nhưng trước mắt thì không, cần giải quyết ổn thỏa việc ở Huyền Vũ môn đã rồi tính.

“Tốt nhất là trong vòng bốn đến năm ngày phải xuất phát!” 


Lâm Phi tính toán một hồi, nếu trong bốn năm ngày tới người của Huyền Vũ môn không xuất hiện thì chắc sẽ không có vấn đề gì.

“Dù sao thì Vương sư đệ đã cất công ngàn dặm xa xôi đến đây rồi cũng nên ở lại vài ngày.” Lâm Phi nói tiếp: “Đợi ta giải quyết nốt một vài việc sẽ lập tức xuất phát cùng sư đệ!”

Vương Phi không ngại ngần, thầm nghĩ: “So với đám đệ tử ngoại môn, người này thế lực mạnh mẽ, đáng để kết giao”. 

“Cảm ơn sư huynh!”

Lâm Phi vỗ vỗ tay liền có một người hầu từ ngoài bước vào, hắn nói: “Đưa vị khách quý này đi nghỉ ngơi!”.

Sau khi Vương Phi rời đi, Lâm Chấn Thiên mới từ ngoài bước vào. 

“Lại phải đi rồi?”

Lâm Phi gật gật đầu: “Con cần đến quận Sơn Hà một chuyến. Là nhiệm vụ của Tông môn”.

Vỗn dĩ Lâm Chấn Thiên muốn con trai ở lại vài ngày, tiếc rằng lại xảy ra chuyện: “Quận Sơn Hà đất rộng người đông, lần này con đi phải cẩn thận đấy. Buổi tối đến chỗ ta một lát”. 

Buổi tối, sau khi đã tiếp đãi Vương Phi xong.

Lâm Phi liền đến chỗ Lâm Chấn Thiên thì phát hiện ông ta đang đứng dưới một gốc cây.

“Cha!” 

Lâm Chấn Thiên quay đầu lại, nói: “Năm đó, con vẫn chưa hiểu chuyện, không thích luyện võ nên ta chưa từng dạy cho con tuyệt kỹ của Lâm gia. Còn bây giờ, trông thấy con của hiện tại, ta cũng cảm thấy mừng thay cho con. Hôm nay ta gọi con đến là để truyền lại “Thanh Long Thần Quyết” cho con”.

Trước đó, Lâm Phi đã từng trông thấy cha hắn sử dụng môn tuyệt kỹ này. Uy lực của nó không thể xem thường, chỉ năm phần sức chiến đấu đã áp chế được Trương Ngũ Nhạc, có thể thấy được nó mạnh đến thế nào. 

“Trong Thanh Long Thần Quyết, cha chỉ nắm được đòn chủ lực là Thanh Long Đại Cầm Nã. Sau khi luyện thành, trong vài trăm dặm cũng có thể tóm được địch.” Lâm Chấn Thiên nói tiếp: “Không chỉ vậy, Thanh Long Thần Quyết còn có sáu đòn tấn công khác nhưng ta chỉ học được duy nhất đòn “Thanh Long Đại Cầm Nã” này. Ít nhất về mặt phòng ngự còn có Thanh Long Chân Thân, Long Tộc Phòng Ngự!”. 

Lâm Phi ngẩn người ra, không khỏi thắc mắc: “Cha, lẽ nào Thanh Long Thần Quyết mà cha tu luyện không phải là toàn bộ?”

Một chiêu Thanh Long Đại Cầm Nã đã có uy lực khủng khiếp như vậy.

Nhưng khi vừa nghe cha nói mới học được một chiêu đó, hắn không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nhất là Thanh Long Chân Thân, khả năng phòng ngự chắc chắn rất khủng khiếp đây. 

Từ Long Tộc Phòng Ngự người ta phát triển thành Thanh Long Chân Thân, chắc chắn cũng không tệ.

Lâm Chấn Thiên liếc thấy Lâm Phi có chút thất thần, nói: “Ha ha! Con thông minh lắm. Nếu như con vẫn là Tam thiếu gia năm đó, cha sẽ không cho con biết, bởi con không có tư cách!”

Lâm Phi hơi hồi hộp, “Lâm Phi” của ngày trước có vẻ như quá vô dụng. 


“Chẳng lẽ Thanh Long Thần Quyết không phải của Lâm gia chúng ta?” Lâm Phi thử hỏi thêm.

Lâm Chấn Thiên cười: “Không phải, Thanh Long Thần Quyết là tuyệt kỹ của Lâm Gia chúng ta. Có điều, cha chỉ là người kế thừa một nhánh nhỏ của Lâm gia mà thôi!”

Cuối cùng Lâm Phi cũng hiểu ra vấn đề: “Lẽ nào Lâm gia chúng ta là một gia tộc lớn, bên nội?” 

Vì Thanh Long Cẫm Nã Thủ uy lực phi phàm, thuộc loại Huyền công Hoàng cấp thượng phẩm, thế nên cha hắn mới ngồi được vào vị trí này của Lâm gia. Nhưng hóa ra Lâm gia này chỉ là một nhánh mà thôi.

Trong đầu Lâm Phi đột nhiên hiện ra một tình tiết trong tiểu thuyết: “Cha đừng bảo Lâm gia chúng ta cũng là một nhánh bị Lâm gia lớn từ bỏ đấy!”

“Tổ tiên chúng ta là một phần của Lâm gia. Ông nội con năm đó là một đệ tử thiên tài. Vì cạnh tranh chức Tộc trưởng mà bị người khác hãm hại rồi bị đuổi khỏi Lâm gia. Sau đó đến quận Sơn Hà lập nghiệp, xây dựng nên Lâm gia chúng ta bây giờ”. 

Quả nhiên, Lâm Phi không nói được gì.

Chỉ là vị trí tộc trưởng dẫn đến tranh đấu, xem ra năm đó Lâm gia cũng là một gia tộc khổng lồ.

Dường như Lâm Chấn Thiên biết được Lâm Phi đang nghĩ gì, nói: “Cha nói ra điều này không phải là muốn con bước vào cửa lớn của Lâm gia mà để con biết được thân thế thật sự của Lâm gia. Chuyện năm đó đã sớm trôi vào dĩ vãng rồi. Từ lâu ta đã không còn quan tâm đến nó nữa!” 

Lâm Phi cười, lộ rõ vẻ mặt ngượng ngùng: “Cha, lẽ nào người không muốn Lâm gia về lại Lâm gia?”

“Ha ha! Ta lại thích cuộc sống bây giờ hơn!” Lâm Chấn Thiên nói: “Gia tộc lớn cạnh tranh khốc liệt. Lâm gia chúng ta có được đệ tử suất sắc như con, tương lai chắc chắn sẽ trở thành gia tộc lớn. Một Lâm gia bé nhỏ ta thật sự không để vào mắt!”

Ôi mẹ ơi, dã tâm lớn thật. 

Lâm Phi thật sự có chút không hiểu cha mình.

Một người tâm tính bình thản trước đây nay lại có ý nghĩ như vậy. Xem ra lý tưởng của cha thật sự rất rất lớn. Nghe xong hắn cũng cảm thấy rất có lý.

Bản thân mình mang theo hệ thống thăng cấp nên việc trở thành cao thủ chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Thế nên gia tộc cũng tự khắc trở thành gia tộc có thế lực lớn thôi. 

Tóm lại, lời cha nói rất rất có lý.

Lâm gia kia có mạnh cũng chưa chắc đã thắng nổi mình.

“Lâm Phi à, Lâm Phi, có vẻ như con lại có thêm nhiệm vụ mới rồi!” 

Lâm Phi cảm thấy hứng thú hơn vài phần đối với cái Lâm gia mà cha hắn nói đến. Nếu như có thời gian, có lẽ hắn sẽ đi xem xét một chuyến. Cũng giống như những lời cha nói, về phần gia tộc Lâm gia kia, hắn không có chút hứng thú gì.

Cái nơi họ nội ấy, quy tắc cực kỳ khắt khe. Với cái tính khí của hắn chắc chắn không ở lại được, nhất định sẽ gây ra chuyện.

Nhưng bây giờ khác rồi. Đường đường là Tam thiếu gia, thân phận cao quý hơn rồi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận