Vô Địch Thăng Cấp Vương

"Ai muốn lên trước!"

Người của Huyền Vũ môn hô hào bắt đầu trước tiên, xem ra bọn họ cũng muốn bắt đầu sớm một chút, vì vậy bắt đầu hò hét, trông khí thế dáng vẻ rất hung hăng.

Một người trẻ tuổi từ phía đối diện đi đến, sát khí trên người rất nặng, rõ ràng là người của bang Thiên Hạ, trừ bọn họ ra, không ai có sát khí lớn như vậy. 

"Lục Phi, ngươi lên đi!"

Từ phía sau đài cao nơi Chương Văn đang ngồi, một người học trò đi ra, thực lực huyền giả sơ kỳ.

Trận đấu này chính là trận đối chiến giữa các huyền giả sơ kỳ. 

Có thể nói, bọn họ lựa chọn cách thức này, thật ra là vì công bằng, ít nhất không cần lo lắng bị một người thống nhất cục diện.

"Đồ chậm chạp, xuống mau lên một chút, đại gia ta sẽ sớm tiễn ngươi xuống dưới thôi!"

Người thanh niên trẻ tuổi cười cợt nhả. 

"Người đó là Sát Thiên, là tên hắn tự mình đặt, người chết trên tay hắn rất nhiều, có người nói hắn đã luyện thành công kiếm pháp chuyên giết người!"

Đông Sơn đã đi đến.

"Chả trách sát khí mạnh như vậy, xem ra có phiền phức rồi!" 

Lâm Phi nhướn mày, hắn từ trên người đối phương cảm nhận được sát khí dày đặc, điểm PK cũng vô cùng cao, không khỏi có chút ngoài ý muốn, nếu có cơ hội hắn thật sự muốn tự tay giết tên này, không biết sẽ nhận được bao nhiêu điểm kinh nghiệm đây.

Đông Sơn gật đầu nói: "Phần thắng thật sự là không lớn!"

Hai người vừa lên đến trên đài, Sát Thiên lập tức ra tay, một tay là "Sát Lục kiếm pháp", phối hợp với sát khí đầy người, tạo ra sát khí đầy trời, bao trùm trên lôi đài. 

Đường Phi một thân võ học phong hệ, ra tay chính là một bộ kiếm pháp trông rất uyển chuyển nhẹ nhàng, thế  nhưng cũng vô cùng quỷ dị, thêm vào thân pháp di chuyển, vừa bắt đầy liền hướng đến Sát Thiên đánh đến.

Võ học phong hệ, chuyên dùng đối phó với người có tốc độ chậm. Hoàn toàn có thể chiếm được ưu thế, thế nhưng đối đầu với võ giả sát khí ngút trời, vậy khó đối phó.

Quả nhiên không ngờ, sát khí của Sát Thiên ảnh hưởng khá lớn đến Đường Phi. Mỗi một chiêu một thức hắn ra đều là sát chiêu, quả thật là bộ dáng không sợ chết, ngược lại lại chiếm thế thượng phong. 

"Hắn thua rồi!"

Lâm Phi nhẹ nhàng nói một câu.

Trên thực tế, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. 


Một là võ giả quanh năm ở trong môn phái tu luyện, nếu như gặp phải một võ giả có đẳng cấp tương đương, lại là kẻ liều mạng, tình huống sẽ vô cùng bất lợi.

Mà Đường Phi chính là một trong số đó, quanh năm bế quan tu luyện, lĩnh ngộ kiếm pháp có thể nói là vô cùng tỉ mỉ, đáng tiếc lại gặp phải một cao thủ. Đây thật sự là số phận đã định.

Đối mặt với Sát Thiên lấy thương tổn đổi tổn thương đối thủ, Đường Phi rõ ràng kém hơn một bậc, vốn là một cơ hội, ngược lại lại bị Sát Thiên chiếm được, khiến hắn rơi vào thế hạ phong. 

"Thua!"

Sau một lát, Sát Thiên dùng một chiêu lấy tổn thương đổi tổn thương, khiến Đường Phi sợ hãi, thua một bước, đến khi phản ứng kịp thì trường kiếm đã cách cổ chỉ một tấc, chỉ cần cử động tiến lên một chút Đường Phi chắc chắn sẽ phải chết.

Trận đầu, Thần Vũ môn thua. 

Tổng cộng đánh ba trận. Huyền Vũ môn thắng trận đầu, khiến Thần Vũ môn lập tức cảm thấy áp lực, nếu lần thứ hai cũng thua, như vậy lần này đấu thật sự sẽ thua.

Khi tin tức truyền về, Thần Vũ môn đoán chắc sẽ trở thành đối tượng bị mọi người cười nhạo.

Trận thứ hai, lập tức sẽ bắt đầu. 

"Bản thân ngươi phải cẩn thận một chút!"

Lâm Phi nói với Kim Phượng: "Đây là chữa thương đan, có thể chữa trị thương thế, ngươi trước tiên hãy mang theo người!"

Mặc dù không biết người ở trận hai là ai, Lâm Phi vẫn đưa ra đan dược, để đề phòng sẵn trước, để khỏi đến lúc cần lại vội vội vàng vàng. 

Kim Phượng cũng không từ chối: "Cảm ơn!"

"Bọn họ sắp xếp người lên thứ hai là ai?"

Lâm Phi hỏi Đông Sơn. 

Danh sách tỉ võ ở bên ngoài, Lâm Phi căn bản cũng không biết, hắn chỉ biết trận thứ ba là phải chiến đấu với Thanh Mang, người này rất mạnh, nếu không cũng sẽ không cần chính hắn phải lên đấu.

Trong thời gian ngắn ngủi, Lâm Phi tiếp nhận việc phải lên đài, tâm tình cũng bình tĩnh trở lại.

Nếu là buổi tối một ngày trước, có lẽ hắn sẽ lộ là gì đó, thế nhưng sau một tối, thực lực của hắn đã tăng lên không ít, mặc dù chỉ là huyền giả trung kỳ, nhưng thực lực của hắn đúng là có tăng lên. 

"Dương Quang, đệ tử thiên tài của Huyền Vũ môn, sở trường là tiên(roi) pháp, đã đánh bại không ít cao thủ, ở quận Sơn Hà nổi tiếng là một cao thủ, Kim tiểu thư lần này đụng phải cường địch rồi."

"Cao thủ sử dụng tiên pháp?"


Lâm Phi đột nhiên nhớ đến, Kim Phượng không phải là sử dụng roi da sao? 

Trước đây, lúc thăm dò trong vườn hoa, Lâm Phi vẫn nhớ trong lòng, tiên pháp của nàng ta dùng khá tốt, nhưng bây giờ lại gặp được một cao thủ dùng roi, trận đánh này có vẻ sẽ gây chấn động lòng người đây.

Mặc dù Lâm Phi chưa từng luyện tập sử dụng roi da, cũng biết được vũ khí roi da này muốn tu luyện thành công cần có thiên phú tài năng nhất định.

Nếu hai người đều tu luyện thành công, vậy trận đánh này nhất định là một cuộc đại chiến lớn. 

Đông Sơn không chú ý đến biểu tình của Lâm Phi, hắn có vẻ hơi hưng phấn: "Kim tiểu thư nhất định sẽ thắng, đúng rồi, ngươi cũng không biết, Kim tiểu thư ở quận Sơn Hà nổi tiếng là nữ trung hào kiệt, chính là nhờ một tay roi da mà ra, cho dù tiên pháp của tên Dương Quang kia dùng tốt, nhưng gặp phải Kim tiểu thư chắc chắn không phải là đối thủ!"

Lâm Phi nhìn thoáng qua: "Hi vọng là như vậy!"

Dương Quang dáng người cao to cường tráng, bề ngoài có vẻ trông rất sáng sủa, thế nhưng đôi mắt hắn, lại đầy vẻ mê gái, khiến người ta cảm thấy chán ghét. 

"Kim tiểu thư, chúng ta lại gặp rồi!"

Kim Phượng lạnh lùng nói: "Tiếp chiêu!"

Roi da màu đen trên tay nàng khẽ động, ba ba ba, tiếng roi vang lên trong không khí, nghe như tiếng sấm. 

Mà Dương Quang ở bên kia, cười híp cả mắt, một chút cũng không thèm để ý, lấy ra một cái roi da màu đỏ, nam nhân mà lại dùng roi da đỏ, khẩu vị thật sự là không bình thường.

Cuộc chiến này, rõ ràng không giống với trận đấu mới vừa nãy, trận này hai người đều có lực lượng ngang bằng nhau, đều là dùng roi da, nếu muốn thắng, thì khó hơn rất nhiều so với vừa rồi.

Cuộc chiến giữa hai người gây ra sự quan tâm cực cao giữa Thần Vũ môn và Huyền Vũ môn, có thể nói, trận này liên quan đến kết quả cuối cùng ra sao. Nếu như Dương Quang thắng, vậy thì không cần phải tiếp tục thi đấu nữa, nhưng nếu Kim Phượng thắng, thì thi đấu lần này sẽ tiến vào trận thứ ba kích thích nhất. 

Ba ba ba ba.

Roi da của hai người không ngừng đụng vào nhau, bắn ra tung tóe các tia lửa, khiến người xem hoa mắt.

Lại một lần roi da bạo nổ bị hất ra, giống như hóa thành trường thương vậy, đụng vào nhau, hai người nhanh chóng bị đẩy lùi ra, đến lúc nhìn rõ được, cả hai đều bị thương. 

"Kim tiểu thư, xem ra tiên pháp của ngươi cũng không có gì lợi hại lắm!"

Dương Quang ngoài miệng thì nói, nhưng động tác trên tay hắn cũng không ngừng, roi da màu đỏ trong nháy mắt biến thành một con rắn, ngang nhiên đánh về phía ngực của Kim Phượng.

"Hạ lưu!" 


Người Kim Phương nhanh chóng lùi lại, trước kia nàng đã nghe nói tiên pháp của người này rất hạ lưu, hôm nay xem như nàng đã biết rồi, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, nhìn qua trông có vẻ rất khác biệt.

"Huyễn Ảnh Thần Tiên(roi)!"

Giống như bị Dương Quang kích thích, công kích của Kim Phượng đã thay đổi, lập tức sử dụng một bộ võ học hoàng giai thượng phẩm. 

Tiên pháp vừa đánh ra, giữa không trung tạo ra vô số ảo ảnh, không nhìn rõ được có bao nhiêu, nhiều vô số kể.

"Hoàng giai thượng phẩm tiên pháp, tình huống của Dương Quang không tốt rồi."

Bộ tiên pháp này vừa ra, Dương Quang vốn đang tươi cười lập tức lộ ra hoảng sợ. 

Trước đây đã từng nói đến, phẩm cấp của võ học rất quan trọng, võ học cấp thấp cùng võ học cấp cao, chênh lệch uy lực rất lớn, nhất là khi dùng trong tay cường giả.

"Như Ảnh Tiên Pháp!"

Trong lúc phân thắng bại, tiên pháp của Dương Quang liền thay đổi, hóa thành vô số cái bóng, tiếp đón Huyễn Ảnh Thần tiên của Kim Phượng, hắn không tin, tiên pháp mình biết không bằng được đối phương. 

"Ba ba ba ba!"

"Ba ba ba ba!"

Trong đấu trường nhất thời vang lên tiếng roi liên miên bất tận, một ít đệ tử thực lực kém, bị tiếng roi làm cho sợ hãi ngã trên mặt đất. 

Võ học cấp hoàng giai thượng phẩm, không phải người thường có thể chống đỡ được.

"Đáng ghét, Như Ảnh tiên pháp của ta không bằng ngươi!"

Một bộ là võ học hoàng giai thượng phẩm, một bộ là võ học hoàng giai trung phẩm. Chênh lệch hai bên lập tức lộ ra. 

Oanh.

Roi da to lớn quất lên người Dương Quang, trực tiếp quất bay đối phương ra ngoài, rơi ra ngoài lôi đài.

Người của Thần Vũ môn đang căng thẳng quan tâm thế cục rốt cuộc cũng có thể an tâm, đám người của Kim Phong Tế Vũ lâu cuối cùng cũng có thể lộ ra vẻ mặt tươi cười hớn hở. 

Bọn họ cuối cùng cũng giành lại được một trận, kết quả cuộc chiến sau đó như thế nào, trở nên rất khó dự đoán.

Mà Huyền Vũ môn cùng bang Thiên Hạ lúc này lại như quả bóng da bị xì hơi, tiên pháp của Dương Quang ra sao, bọn họ biết rất rõ, hơn nữa lại còn có một bộ tiên pháp hoàng giai trung phẩm.

Tiên pháp là môn võ học có tương đối ít người để ý học. 

Huyền Vũ môn vì lấy được bộ võ này, đã tốn không ít công sức, thật không ngờ rằng, Kim Phượng lại giữ một bộ tiên pháp hoàng giai thượng phẩm, ở thời điểm quan trọng nhất đè ép Dương Quang, thua trận này.

Đây cũng là chuyện không còn cách nào nào khác, thượng phẩm cùng trung phẩm, tuy nói ra chỉ là kém một bậc, thế nhưng trong thời điểm mấu chốt có thể quyết định rất nhiều thứ.

Thực lực hai người đều không khác nhau là mấy, lại cùng dùng một loại vũ khí, vậy thì cuối cùng mấu chốt là ở võ học, cái nào lợi hại hơn, thông thường sẽ giành được thắng lợi. 


Kim Phượng liều mạng cố gắng, cuối cùng giành được thắng lợi.

Lâm Phi quan sát ở phía dưới, vẫn liên tục nhìn chằm chằm, trong lòng cũng thay Kim Phượng vui vẻ, đồng thời cũng tự nhủ bản thân mình không ít.

"Quả nhiên là một cô nàng ghê gớm, liều mạng nhận thượng tích cũng muốn bắt được đối thủ, loại con gái này nếu có một ngày trở nên hung dữ, tuyệt đối sẽ là loại đáng sợ nhất." 

Cuộc chiến vừa rồi, Lâm Phi thấy rất rõ, hai người tuy ra tay đều rất nhanh, có một vài chỗ khó thấy, thế nhưng hắn vẫn nhìn thấy được, lúc trước khi đánh thăm dò, Kim Phượng đã bị thương nhẹ.

Đối với bản thân tàn nhẫn, thì đối với địch thủ càng thêm hung tàn.

Lâm Phi tin tưởng vị Dương Quang kia bây giờ khẳng định là không dễ chịu gì, võ học hoàng giai thượng phẩm, bị đánh vào một roi ước chừng phải nằm dưỡng thương đến ba tháng. 

Đây chỉ là ước chừng cơ bản.

...

Dương Quang rất nhanh được người mang ra ngoài. 

Sắc mặt đám người Huyền Vũ môn đều không tốt.

Vốn là được một trận thắng, cơ hội vô cùng lớn, kết quả không ngờ tới, con gái Kim bang chủ lại giấu một thân võ học, trực tiếp khiến bọn họ mất đi một cơ hội.

Ánh mắt của đám người này lập tức hướng về thiếu niên tóc dài Thanh Mang. 

Hắn là hi vọng cuối cùng.

"Thanh trại chủ, chuyện tiếp đến phải nhờ vào người rồi!"

Thanh Mang vốn đang nhắm hai mắt, nhưng sau khi mở mắt ra, không khí xung quanh liền giống như bị hút khô vậy, khiến mọi người cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm. 

Dã thú hình người!

Đây là từ mà mọi người đều nghĩ tới.

Đây rõ ràng là một dã thú mang hình người khiến bọn họ không dám nhìn thẳng, nếu như không phải để đảm bảo chiến thắng, bọn họ đánh chết cũng sẽ không mời loại người hung tàn như vậy. 

Lần này vì mời được hắn, Huyền Vũ môn đã trả một cái giá lớn.

Nhưng cái giá lớn này nếu so với khoáng thạch cỡ nhỏ, có vẻ nhỏ bé không đáng kể.

"Các ngươi bỏ tiền còn ta làm việc, yên tâm đi!" 

Giọng nói lạnh như băng, nghe qua không thấy được bất kỳ chút nào cảm giác con người, đặc biệt là nói chuyện còn trực tiếp như vậy, khiến chân mày bọn họ không khỏi thay đổi nhíu lại, nếu như không phải vì lần luận võ này, bọn họ chắc chắn sẽ không ngại mà trừng trị Thanh Mang.

Bọn họ là người của Huyền Vũ môn, còn hắn chỉ là một đứa con hoang, thật sự là không được dạy dỗ, vì gì mà phải nói trực tiếp như thế, may là không có ai để ý, nếu không truyền ra ngoài chắc chắn là sẽ bị chê cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận