Vô Địch Thăng Cấp Vương

Hắc Thủy sơn mạch.

Một chỗ hẻo lánh bên trong rừng cây.

Bịch! 

Trên không trung, một bóng người giống như cánh diều bị đứt dây rơi xuống, cả một khoảng đất rộng lớn lúc này như đang rung lên.

“Đây thì tính là theo gió cái quỷ gì chứ! Mới nhập môn đã khó học như vậy sao?”

Cái người từ dưới đất trèo lên, toàn thân run rẩy, run đến độ lá cây và bụi đất trên người cũng rơi xuống, không nhịn được liền phát ra tiếng bực bội, vang vọng khắp rừng. 

“Ông đây không tin! Chỉ là khinh công mà thôi, mới cảnh giới thứ nhất đã không thể học nổi, nói gì đến đi giết yêu diệt thú nữa!”

Bịch!

Người thanh niên lại một lần nữa bị rớt xuống dưới. 

“Mẹ nó! Làm lại!”

Bịch!

Trong rừng lại lần nữa vang lên âm thanh của vật bị rơi từ trên cao xuống, rõ ràng là người thanh niên lại thất bại. 

“Làm lại, ta không tin ta không học được”.

Bịch!

“A, a, a lại lần nữa!” 

Bịch!

Bịch!

Suốt cả một ngày, trong khu rừng hẻo lánh không lúc nào ngớt tiếng thân thể rơi từ trên cao xuống, liên tục không ngừng. Những cành cây của cây đại thụ cao chót vót dao động giống như không muốn nhìn thấy cảnh này nữa. 

Bịch!

Sau khi thất bại thêm lần nữa.

Người thanh niên lại từ dưới đất bò lên, bộ dạng nhếch nhác, thảm hại, hệt như mới từ nơi thâm sơn cùng cốc bước ra vậy. 

Không ngừng thất bại, không ngừng thử nghiệm, đó chính là Lâm Phi.

Sau khi không biết thất bại bao nhiêu lần, đôi mày Lâm Phi nhăn lại thành một đường. Không thể tưởng tượng nổi, ý nghĩa của thân pháp bản thân hắn đã hiểu nhưng tại sao lại không thể học được.

Hộc! Hộc! 

Sau khi thở ra một hơi, trong bụng liền phát ra tiếng ùng ục.

Đói bụng rồi!

“Tìm cái gì ăn trước đã, no bụng rồi tính tiếp.” 

Tu luyện khinh công Tuỳ Phong còn khó hơn so với tưởng tượng. Đây mới chỉ là cảnh giới thứ nhất thôi mà đã khiến Lâm Phi khốn đốn suốt cả buổi sáng, cho đến hiện tại cũng chẳng có chút manh mối nào.



Giết một con Thỏ tuyết - yêu thú cấp một. 

Lâm Phi không ngại ngần ra tay giết chết, nhặt củi nhóm lửa, bắc giá nướng thịt. Đối với người có kinh nghiệm nướng thịt như hắn, tất cả đều không phải việc khó khăn gì, dễ dàng làm được đến nơi đến chốn.

“Rõ ràng ta đã lĩnh ngộ ý nghĩa sâu sa nhưng tại sao vẫn không học được khinh công Tuỳ Phong? Rốt cuộc là vì sao?”

Ngồi trên mỏm đá, nhìn xiên thịt thỏ đang nướng trước mắt, Lâm Phi đắm mình vào trong suy nghĩ. 

Hệ thống thăng cấp đem ý nghĩa sâu sa của Tùy phong thân pháp đưa vào trong đầu, Lâm Phi không cần đi lĩnh ngộ, sẽ học được bất kỳ loại Huyền công nào một cách nhanh chóng.

Thân pháp Kim Cương Bất Hoại, Toái Ngọc Thủ, Nhất Đao Lưỡng Đoạn…

Lâm Phi dễ dàng học được chúng mà chẳng gặp bất cứ khó khăn gì. 

Vậy mà riêng thân pháp Tuỳ Phong lại bị mắc kẹt khiến hắn hết sức rối bời.

Tuỳ Phong khinh công, cảnh giới thứ nhất, người như gió, đi lại vô hình.

Nghĩa trên mặt chữ, khi tốc độ đạt đến cực hạn sẽ trở thành một sự tồn tại như gió. Thành công tiến vào cảnh giới thứ nhất: Người như gió, đi lại vô hình. 

“Lẽ nào ta vướng mắc ở đâu đó? Nhưng rõ ràng là ta dựa theo ý nghĩa sâu sa của nó để thực hiện, tại sao lại không có cách nào đạt đến được tốc độ cực hạn?”

“Không đúng! Không đúng! Không phải như vậy!”

“Lẽ nào ta cần lĩnh ngộ thêm điều gì đó mới có thể học được khinh công Tuỳ Phong, tiến vào cảnh giới thứ nhất?” 

Lâm Phi rối bời, hai tay ôm lấy đầu theo phản xạ.

Nếu như thân pháp Tùy Phong không quan trọng, có đánh chết Lâm Phi cũng không học. Đằng này, thân pháp Tùy Phong quan trọng vô cùng không gì sánh được, nếu như có thể học được nó, khả năng chiến đấu sẽ tăng gấp một hai lần.

Một hai lần khả năng chiến đấu tượng trưng cho cái gì chắc hẳn ai cũng biết… 

Đây mới chỉ là một nguyên nhân trong đó.

Nguyên nhân thứ hai, vô ý khởi động hệ thống giết người, giành được huy chương sơ nhập giang hồ, một khi triển khai, tốc độ có thể +1, còn về hiệu quả như thế nào, tạm thời vẫn chưa thể biết được.

Lâm Phi tin rằng, nếu như hắn học được thân pháp Tùy Phong, sau đó nếu chẳng may nếu gặp phải nguy hiểm nào thì hắn sẽ khởi động huy chương sơ nhập giang hồ, tốc độ sẽ đạt tới một mức khủng khiếp, thân pháp sẽ trở thành át chủ bài của bản thân. 

Vì thế, không muốn học cũng phải học.

“Rốt cuộc ta đã sai ở đâu? Chẳng có lí nào như vậy cả.”

Lâm Phi không phải loại người chỉ biết cắm đầu vào tu luyện, mà tìm ra vấn đề mới là quan trọng, làm cho rõ ngọn ngành, tất cả các vấn đề sẽ được giải quyết, như thế còn sợ không học được loại thân pháp này sao? 

Lâm Phi tiếp tục rối rắm, buồn bực mãi không thôi…

Vừa đúng lúc này, một luồng gió mát thổi đến trước mặt.

Gió lạnh đến độ thấu xương, lướt qua mặt Lâm Phi, kéo theo vết thương trên mặt, toàn thân truyền đến một cảm giác khoan khoái. 

Ngọn lửa cháy rừng rực, những gợn lửa nóng rực bập bùng, cùng với gió thổi hiu hiu, đung đưa nhẹ nhàng, biến hóa đa dạng từ các kiểu hình thái đến vô hình, tùy vào làn gió thổi qua.

Có người nói, giác ngộ rồi thì rất dễ dàng, còn chưa giác ngộ thì khó như lên trời.

Lâm Phi rối rắm, ánh mắt vô định, dừng lại ở nơi ngọn lửa, đúng lúc đó trông thấy gió thổi qua, không để lại dấu vết gì. Ngay lúc đó, trong lòng hắn dường như đã hiểu thêm điều gì đó. 

Cành cây đang lay động.

Ngọn lửa đang cháy.

Trên mặt có cảm giác mát lạnh mà gió để lại. 

Cầm không được, giữ không xong, xoá hết dấu vết.

“Đúng rồi! Đúng rồi! Nhất định là như vậy. Cuối cùng ta cũng hiểu ta sai ở đâu rồi!”

Trong đầu Lâm Phi lập tức lóe lên một tia sáng, nhanh như chớp hắn đứng dậy, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được, dường như đã ngộ ra điều gì đó. 

“Gió theo hổ, mây theo rồng! Tại sao ta luôn cố chấp xuất chiêu từ trong chiêu thức, Tùy Phong thân pháp không phải để chỉ tinh túy trong gió sao? Gió, không màu sắc, không hình hài. Gió, tồn tại khắp nơi, khắp nơi…”

Ánh mắt Lâm Phi sáng ngời.

“Khinh công Tuỳ Phong!” 

Vừa dứt câu, toàn thân Lâm Phi dựa theo một góc độ kỳ dị, mũi chân đặt một điểm trên đất, toàn thân trong nháy mắt như một cơn gió bay lên cao. Không sai! Bay lên! Không để lại dấu vết gì, không hình bóng, không phương hướng, tốc độ nhanh không tưởng, dấu vết còn lưu lại ở dưới đất giống như chứng minh trước đó đã có người ở đây.

“Thành công rồi! Cuối cùng ta cũng nắm được cảnh giới đầu tiên của thân pháp Tuỳ Phong. Người như gió, đi lại vô hình!”

Lâm Phi không thể ngờ rằng chỉ vì một điều nhỏ nhặt không ngờ mà bản thân có thể lĩnh ngộ được khinh công theo gió. Vốn dĩ hắn nghĩ sẽ phải mắc kẹt tại đó mất mấy ngày. 

Sau khi đã xong giai đoạn nhập môn, Lâm Phi phát hiện ra bản thân thực hiện khinh công, ngoài việc nắm giữ sức lực không đủ, các vấn đề khác không lớn, giống như cảnh giới thứ nhất đã đưa ra.

Trước mắt chỉ có cảnh giới thứ nhất, người như gió, đi lại vô hình.

Lâm Phi ý thức được sự khác biệt trước và sau.  

Học được cảnh giới thứ nhất.

Khinh công Tuỳ Phong.

Thân pháp Tuỳ Phong. 

Lâm Phi phát hiện bản thân mình một khi đã ngộ ra thì giống như khắc ghi trong đầu, trong lúc ngẫu nhiên nhìn thấy, tùy ý hành động, lại có thể sử dụng được nó, không gặp phải khúc mắc.

Sau khi liên tục thực hiện, trên mặt Lâm Phi thể hiện rõ nụ cười hưng phấn.

“Nhất Đao Lưỡng Đoạn” 

Lâm Phi nắm lấy đao sắt đen cùng kết hợp với thân pháp Tuỳ Phong, nếu như có người ở đó, chắc chắn họ sẽ rất kinh ngạc. Lâm Phi giống như gió, thu hẹp khoảng cách trong chốc lát, lưu lại một chút dấu vết nhưng chỉ trong tích tắc mà thôi.

Răng rắc!

Chỉ với một đao nhọn vung lên, lưu lại một mặt nhẵn bóng, một gốc cây đổ xuống ầm ầm, kinh động vô số chim bay trong rừng. 

“Ha ha! Có tốc độ này kết hợp với đao pháp này, khả năng chiến đấu của ta không chỉ tăng lên một bậc. Nếu gặp lại Võ giả Võ đạo ngũ trọng thiên cũng đừng mơ chặn được một đòn tấn công của ta!”

Nhìn vào lỗ hổng trên cây, mặt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ.

Ban nãy chỉ là nhất thời nhạy bén, không ngờ thân pháp Tùy Phong và đao pháp Nhất Đao Lưỡng Cực lại có uy lực lớn đến vậy. 

Cuối cùng ta có thể đi giết yêu diệt thú được rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui