Vô Địch Thăng Cấp Vương

"Đáng tiếc, tốc độ xuất đao của ta không thể lại có thêm một cái bậc thang, bằng không dựa vào tốc đọ xuất đao lại phối hợp thêm cả Tùy Phong Thân Pháp thì giết hắn là chuyện dễ như trở bàn tay. Không cần phải ra tay từ chỗ nhược điểm cũng có thể trực tiếp đem đối phương giết chết." Việc dùng tốc độ gió thu cuốn hết lá vàng đem toàn bộ kẻ địch giết hết lớn như thế, nếu sau này truyền ra bên ngoài nhất định sẽ tạo ra một cuộc chấn động không nhỏ, không biết bao nhiêu sẽ người vỗ tay khen hay.

Nhìn thấy những đệ tử đồng môn chết đi, tâm tình của Lâm Phi cũng không có gì chấn động, giống như chỉ là chết yêu thú thôi vậy. Đại lục này vốn là như thế, nhân từ nương tay thì sẽ không kết cục gì tốt đẹp. Nghe thấy âm thanh của hệ thống Lâm Phi sớm tạo thành thói quen rồi, đổi lạị ánh mắt nhìn qua thì phát hiện hết thảy đều không còn giống như vậy.

"Trương Vạn Sơn, có lẽ lúc này đây lại phải làm ngươi thất vọng rồi. Ngươi không nên cứ hết lần này đến lần khác muốn đối phó ta." Hàn quang trong mắt Lâm Phi chợt lóe lên, nhớ thật kỹ cia tên Trương Vạn Sơn này. 

...

Giết người, đương nhiên là phải làm luôn một lần, thu nhận chiến lợi phẩm. Nếu nói hiện tại Lâm Phi thích gì nhất thì không thể nghi ngờ gì chính là việc kiểm kê chiến lợi phẩm.

Lâm Phi trực tiếp di chuyển ba cái thi thể của đệ tử Thần Vũ môn vào trong rừng cây. Còn về phần có thể che giấu trong bao lâu thì một chút hắn cũng đều không để ý. Không có bằng chứng, ai có thể làm gì được ai chứ! Về phần phỉa quân Đầu Trọc, Lâm Phi không có hảo tâm như vậy, tùy ý để bọn hắn phơi thây trên đường, hắn cũng không biết hành động này sẽ mang đến ảnh hưởng gì. Đương nhiên, chiến lợi phẩm là không thể ít đâu. 


Ngoại trừ bạc dùng bên ngoài, còn thu hoạch một vài bản huyền công bí tịch. Đối với người lúc này đã có được mấy quyển Hoàng giai huyền công như hắn, không thu thập huyền công nữa dĩ nhiên cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà cho dù không đáng giá thế nào đi chăng nữa, con muỗi thịt cũng là thịt, Lâm Phi mới không lãng phí nó. Ngoại trừ những thứ này, còn lấy được một vài phàm binh hạ phẩm từ phỉ quân Đầu Trọc, xem như thu hoạch cũng không nhỏ. Kiểm tra xong thấy không có gì bỏ sót nữa Lâm Phi liền giục ngựa rời đi, không dám lưu lại chút nào nữa.

Quả nhiên, sau khi Lâm Phi rời đi một lúc lâu thì hết thảy mọi chuyện phát sinh lập tức được truyền ra ngoài.

Phỉ quân Đầu Trọc là loại người gì chứ, đây chính là hung thần của Hắc Thủy sơn mạch, cướp sạch người qua đường, cướp bóc tài vật của thương nhân, việc ác bất tận, không biết bao nhiêu người đã chết ở trên tay nam tử đầu trọc. Có thể nói là trên tay họ đều dính đầy máu tươi. 

Việc phỉ quân Đầu Trọc bị người giết chết ở trên đường đi tạo ra một trận xôn xao không nhỏ, toàn bộ những người từng có người thân chết ở trên tay phỉ quân Đầu Trọc trước kia đều từ thành Hắc Thủy chạy đến vây xem.

...

"Súc sinh, chết hay lắm, làm nhiều việc ác, sớm muộn gì sẽ có ngày như hôm nay!" 


"Thật không biết là vị nào cao thủ nào đã diệt trừ được phỉ quân Đầu Trọc, bởi vì như vậy đã giúp Hắc Thủy sơn mạch mất đi một đám thổ phỉ hung tàn, quả thực là một chuyện vô cùng tốt!"

"Đúng vậy a, đúng vậy a. Trước kia lúc đi qua đây, lo lắng nhất là gặp phải đám phỉ quân Đầu Trọc kia, bọn hắn không chỉ muốn cướp đồ mà còn muốn giết người, so với thổ phỉ khác thì thái độ không biết là ác hơn bao nhiêu. Hiện tại bọn hắn chết rồi, về sau không cần phải chờ đợi lo lắng nữa, thật muốn cảm tạ vị cao thủ kia đã giúp chúng ta loại bỏ cái hại!"

... 

Trong khoảng thời gian ngắn, trên quan đạo vây đầy người. Hình dạng của tên đầu trọc cùng một đám thủ hạ của hắn mọi người đều không có cảm giác gì, trái lại còn vô cùng hưng phấn. Mặc dù không phải là do bọn họ tự mình ra tay, nhưng bọn hắn đã chết ở trước mặt thì liền có cảm giác an tâm không nói ra được.

Uy danh của phỉ quân Đầu Trọc trong Hắc Thủy sơn mạch cũng được xem như mối nguy hại lớn, bọn hắn thi hành chuyện giết sạch cướp sạch không lưu người sống, trở thành phong tục bất biến một đời.

Nếu không phải chết ở chỗ này thì nhắc tới cái tên phỉ quân Đầu Trọc đã khiền bọn họ nghe thấy liền muốn chạy rồi. Không ít người đang thấy hưng phấn, thậm chí còn vì những ngừi bạn đã chết kia mà cầu nguyện. Nhưng trong này lại có một số người không như vậy, bọn họ vây quanh những thi thể kia, sắc mặt  ngưng trọng, lông mày khi thì giãn ra, khi thì nhăn lại, từ trên vết thương nhìn ra không ít manh mối. 


"Cao thủ, người nọ là một người dùng đao rất giỏi. Các ngươi nhìn vào miệng vết thương của người này đi, chỉnh tề trơn nhẵn, còn có ánh mắt này, rõ ràng là sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt liền bị người dùng đao chém thành hai khúc. Tin rằng những người dùng đao cũng không thể dễ dàng làm được!"

"Các ngươi lại nhìn bàn tay người này xem, bàn tay rạn nứt, máu tươi ở gan bàn tay, rõ ràng là tránh không được đả kích với tốc độ cao do đó thì bị chém giết. Cái này giải thích rõ rằng người này là một người có thần lực trời sinh!"

"Còn có cái đầu trọc của tên lĩnh, cảnh giới Võ Đạo thất trùng thiên, giết người như ngóe, cao thủ ngang cấp cũng không dễ dàng bắt lại được đối phương. Thế nhưng ngươi xem vết thương này, rõ ràng là lưu lại trong nháy mắt, khẳng định không phải là thực lực của Võ Đạo thất trùng thiên, nói không chừng chính là thực lực bát trùng thiên mới có thể dễ dàng đánh chết đối phương như vậy! 

"Thật không biết là lúc nào lại xuất hiện một vị cao thủ dùng đao như vật, mỗi chiêu đều hung mãnh như vậy, xem ra chúng ta không mất vương triều, lại còn nhiều ra thêm một vị cao thủ dùng đao nữa!"

...

Cao thủ lui tới trên quan đạo không thiếu, lập tức nhìn ra không ít vấn đề. Sau khi phân tích ra kết quả, thì lại càng làm cho người ta chấn động. Đao, hung khí. Muốn đem đao sử dụng thật tốt thì thực sự không phải là một chuyện dễ dàng, trên quan đạo giết người, ngược lại liền khiến cho bọn học có một loại thị giác tốt, lúc đầu đao pháp hung mãnh giơ lên, có thể mỗi chiêu đều chí mạng. 

Không ít người thậm chí còn tự hỏi, nếu như chống lại vị cao thủ dùng đao này thì không biết kết quả sẽ như thế nào nhỉ.


"Ha ha, đây mà coi là cao thủ dùng đao? Ta thấy bất quá chỉ có như vậy mà thôi, thậm chí không sánh được với đệ tử Đao Thần tông của chúng ta, Lý U cô nương, ngươi nói có phải như vậy hay không?"

"Ngô Càn công tử, nếu là việc sử dụng đao tốt, kiến thức được, không bằng đến giải thích một chút xem, cái tên thu lĩnh đầu trọc này ngăn cản được bao nhiêu đao mới chết đi." Đôi môi Lý U khẽ mở, nhẹ nhàng nói. 

Nếu như Lâm Phi ở đây, nhất định có thể nhận ra trong đó một cô nương áo trắng đang hỗ trợ tiến hành nghiệp vụ, Trương Du Du. Thần Võ môn cùng Đao Thần tông đều nằm trong tam đại môn phái, đệ tử cũng có người tới người đi, Ngô Càn chính là một trong số đó, tình cờ gặp ở Hắc Thủy sơn mạch vì thế liền một đường đi theo.

Lúc đang hỏi tới điều này, Ngô Càn hơi ngẩn ra, cũng may do tu dưỡng tốt nên trên mặt vẫn đang treo một dáng cười mê người: "Lý U cô nương nói như vậy, tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh. Nhìn từ vết thương của tên thủ lĩnh đầu trọc, đại khái ngăn cản được không dưới tám đao mới chết, hai đao phía sau mới thật sự là sát chiêu, xem như là một thủ đoạn không tệ."

Xuất thân từ Đao Thần tông, Ngô Càn lại còn là một cao thủ dùng đao, sau khi nhìn kỹ thì lập tức nhìn ra manh mối, đang muốn tươi cười với hồng nhan thì kết quả lại truyền đến thanh âm đả kích vô tình truyền của Lý U:"Ngô công tử nói lời này, tiểu nữ liền không thể ủng hộ rồi." Con mắt Lý U nhìn qua vết thương trên thi thể: "Tiểu nữ cho rằng, ngay từ đao thứ nhất thì khí huyết trong cơ thể hắn ta đã bắt đầu cuồn cuộn, sớm đã bị thương rồi. Cho dù không có hai đao phía sau thì tên đầu trọc cũng đừng hòng sống sót. Ngươi có thể nhìn kỹ một chút, làn da của hắn khi rút đao ra thì lưu lại ở dưới miệng vết thương, xem ra lục phủ ngũ tạng đã sớm bị đả kích, chỉ là chính hắn chưa cảm giác được mà thôi. Thủ đoạn dùng đao như thế ngươi cho rằng sẽ là cao thủ dùng đao bình thường sao?" 

Một đoạn lời nói này vừa dứt, Ngô Càn bị bác bỏ liền thương tích đầy mình. Sự thật thật đúng là như vậy, tên thổ phỉ đầu trọc trong ngoài đều trọng thương, cho dù không có sát chiêu đằng sau thì việc tên đầu trọc này phải chết là chuyện không thể nghi ngờ.

Nhìn qua miệng vết thương trên thi thế, con mắt Lý U liền hiện lên một tia nghi hoặc, bắt đầu như có suy nghĩ gì đó, trong đầu không khỏi nhớ lại, thân thể không tính là quá to lớn đi ra khỏi Hắc Thủy sơn mạch cùng với ánh mắt cuồng ngạo của hắn. Những người này sẽ không phải do chính hắn giết chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận