Vô Địch Thăng Cấp Vương

Bầu trời bao la xanh biếc, những dãy núi trập trùng, cửa Thần Vũ môn hiện ra, đại khí rộng lớn, không hổ là một trong ba đại môn phái của vương triều Bất Lạc.

Dưới chân núi miên man.

"Trận so tài nửa năm một lần sắp bắt đầu rồi, thật sự không biết trong đám đệ tử ngoại môn lần này, vị sư huynh nào có thể bộc lộ hết tài năng gia nhập nội môn, trở thành đệ tử nội môn đây!" 

Hai đệ tử cấp thấp thủ núi nhàn rỗi vô vị liền nói chuyện phiếm với nhau.

"Điều này còn phải nói sao, nhất định là những đại sư huynh Võ Đạo bát trùng thiên, Võ Đạo cửu trùng thiên kia rồi, những kẻ như chúng ta không chừng cả đời này chỉ có thể lang thang ở ngoại môn thôi, nếu có thể tiến vào nội môn thì quá tốt đi, không cần phải canh dưới chân núi nữa." Đệ tử thủ núi Lý Dũng hâm mộ nói.

"Cũng may trận so tài nửa năm, đúng lúc không tới phiên chúng ta thủ núi, may mắn có thể thấy phong thái của các đại sư huynh, lão tử nghe nói trận so tài lần này vô cùng đặc sắc đấy." Đệ tử thủ núi còn lại Triệu Hổ nói. 

"Khà khà, đó là vận khí tốt của chúng ta đấy, trận so tài năm nay trong đám đệ tử ngoại môn chúng ta lại có một kẻ cuồng vọng tự cao tự đại, dám cả gan khiêu chiến đại sư huynh Võ Đạo bát trùng thiên chúng ta, hình như tên là gì ấy nhỉ..." Lý Dũng vỗ đầu, trong phút chốc không nhớ ra được.

Triệu Hổ giật mình chợt nói, "Không phải kẻ ngươi nói chính là Lâm Phi đấy chứ, ta cũng có nghe nói tiểu tử này to gan lớn mật muốn khiêu chiến đại sư huynh, thật là thắt cổ ngược, không biết kiên nhẫn là gì mà!"

"Đúng, đúng, chính là phế vật Lâm Phi kia, nghe nói đã dùng đan dược cấm kỵ, cả đời cũng không cách nào trở thành Huyền giả được, có một gia tộc tốt, đan dược gì cũng không cần phải lo lắng, nếu lão tử có được đan dược này không trở thành Huyền giả cũng thỏa mãn." 

Triệu Hổ liếc mắt, "Khà khà, không trở thành Huyền giả thì tính là cái thá gì, vương triều Bất Lạc chúng ta không trở thành Huyền giả thì khi nói chuyện sẽ không có sức mạnh, ngươi phải biết rằng trở thành Huyền giả nghĩa là tuổi thọ cũng tăng lên rất lớn. Võ Đạo bát trùng thiên lợi hại hơn nữa thì tuổi thọ cũng chỉ tới hai trăm năm mà thôi, trở thành Huyền giả thì không chỉ như vậy, ít nhất có thể có tới ba trăm năm thọ nguyên. Tiểu tử Lâm Phi kia chẳng khác gì nhặt vừng mè mà bỏ quên dưa hấu, cả đời chỉ như vậy mà thôi, nhưng nói gì thì nói, Lâm Phi mà không dùng tới đan dược cấm kị, chỉ e cả đời đừng mơ tưởng trở thành cao thủ Võ Đạo bát trùng thiên!"

"Hừ, hai vị đang nói ta sao?"

Khi hai tên kia đang trò chuyện cao hứng thì tiếng nói lạnh băng bỗng nhiên vang lên, giống như hàn phong gào thét từ băng thiên tuyết địa ra nháy mắt đã bao phủ lấy toàn thân hai người. Cả hai người đều có cảm giác như bị một quả núi lớn đè nặng sắp không thở được, trong chớp mắt đã quên đi tất thảy, chỉ biết một điều duy nhất đó chính là cần thoát khỏi cảm giác dồn nén này. 

Trong cơn sợ hãi, trước tầm mắt của bọn họ xuất hiện một người, người này mặc trang phục đệ tử Thần Vũ môn, khuôn mặt không cảm xúc gì đang nhìn bọn họ.


Hai người liền giật mình, trong đầu chỉ xuất hiện đúng một cái tên!

Lâm Phi, tên quỷ to gan lớn mật kia! 

....

Dưới chân núi Thần Vũ môn, toàn thân Lâm Phi mệt mỏi phong trần đang gấp gáp trở về.

Từ lúc chém giết người của Trương Vạn Sơn ở quan đạo đến lúc trở về dọc đường đi đều gió êm sóng lặng, Lâm Phi cũng không gặp thêm nguy hiểm gì nữa, thuận lợi trở lại Thần Vũ môn, đúng lúc nghe thấy những lời này. 

"Khí tức kinh khủng quá, ta cũng sắp hít thở không thông rồi."

"Gặp quỷ à, Võ Đạo thất và bát trùng thiên cũng không chắc có được khí tức dọa người thế này, lão tử tốt xấu gì cũng là cao thủ Võ Đạo ngũ trùng thiên, sao có thể cảm thấy sợ hãi được!"

Hai người cùng liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương có thể nhìn ra được sự sợ hãi. 

Chỉ là khí thế thôi mà trong tim bọn họ đã cảm thấy bất an rồi.

"Không phải, không phải, chúng tôi đâu có lá gan dám nghị luận sau lưng sư huynh Lâm Phi chứ."

Bọn họ đều là đệ tử thủ núi, từng trải cũng không ít, hiện giờ hiểu được Lâm Phi đạt được kỳ ngộ gì nên cũng không dám xem thường. Đại lục Huyền Thiên nói chuyện dựa vào nắm đấm, Thần Vũ môn cũng nói chuyện dựa vào nắm đấm. 

Nếu Lâm Phi vẫn là Lâm Phi lúc trước thì bọn họ vốn không cần phải quan tâm.

Lâm Phi hừ lạnh một tiếng, "Không phải là tốt nhất, đệ tử thủ núi phải có quy củ của đệ tử thủ núi, nếu có lần sau, sư huynh không ngại đích thân giáo huấn các ngươi sâu sắc, cho dù náo tới Chấp Pháp đường thì các ngươi cũng đừng mơ ăn được quả ngon!"


Ba chữ Chấp Pháp đường vừa vang lên, hai người nhanh chóng bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, thân thể cũng bắt đầu run rẩy. 

...

"Khà khà, không ngờ Lâm Phi ngươi vẫn cuồng vọng như vậy, vốn muốn để ngươi chết ở Hắc Thủy sơn mạch, không ngờ ngươi lại vẫn sống ra ngoài, xem ra ngươi nhất định phải bị đại ca của ta hung hăng hành hạ."

Giọng nói châm chọc bỗng nhiên vang lên sau lưng Lâm Phi. 

Lâm Phi quay đầu nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc.

Thì ra cách đó không xa chính là đoàn người vừa chấp hành nhiệm vụ trở về, trong đó có người quen cũ là Trương Trọng Sơn và Trương Phong Lãng.

Lúc này thương thế của hai kẻ đó sớm đã hồi phục, thực lực càng tăng tiến hơn, Trương Trọng Sơn đã đột phá tới Võ Đạo ngũ trùng thiên, Huyền khí ly thể, Trương Phong Lãng đã tấn thăng Võ Đạo lục trùng thiên, Huyền khí ngưng hình, xem như sự tồn tại tương đối khá rồi. 

"Đang không biết chó nhà ai lại không có quy củ như vậy, hóa ra là hai bại tướng các ngươi, xem ra lần giáo huấn trước đám các ngươi không nhớ kỹ rồi, còn muốn tiếp tục ghi nhớ lâu dài cơ!"

Hai đệ tử thủ núi vốn cho rằng bản thân bị mắng vô cùng máu chó, sau khi đám Trương Trọng Sơn xuất hiện lập tức biểu lộ thần sắc có chút hả hê, cũng là đệ tử ngoại môn, đám người Lâm Phi và Trương Trọng Sơn như nước với lửa, bọn họ đã sớm biết rõ ràng hôm nay gặp lại nhất định phải đấu một trận.

Không ngờ Lâm Phi lại trực tiếp coi thường bọn họ như vậy. 

"Hay cho một Lâm Phi, xem ra ba tháng không gặp, cái đuôi của ngươi đã vểnh lên trời rồi, thực sự cho bản thân là Thiên Vương lão tử sao." Lần trước sau khi phải chịu thiệt, Trương Trọng Sơn vẫn luôn canh cánh chuyện trên lôi đài lần trước, vì vậy mới chọn nhiệm vụ ra ngoài lịch lãm, còn dùng không ít đan dược, một phát tấn thăng lên Võ Đạo ngũ trùng thiên, liên tiếp gặp chuyện tốt khiến cả người sảng khoái. Nhất là hôm nay hắn trở về gặp được con thỏ chết nhát Lâm Phi kia, bỗng nhiên nghĩ tới một màn xảy ra trên lôi đài, mặc dù cảm xúc trong lòng thắc mắc vì sao Lâm Phi có thể sống sót rời khỏi Hắc Thủy sơn mạch, nhưng tất cả những điều này đã không còn quan trọng nữa, "Lão tử sẽ để cho ngươi biết một chút về sự lợi hại của Toái Ngọc thủ đại thành!"

Những đệ tử đồng hành của Thần Vũ môn lúc này cũng không dám ra tay quấy nhiễu, huống chi nơi đây là chân núi Thần Vũ môn, bọn họ cũng biết ân oán giữa hai người này, đương nhiên sẽ không ngốc đến mức ra tay ngăn cản.


Trương Trọng Sơn vốn ngang ngược càn rỡ, hơn nữa hiện giờ cũng không phải bên trong Thần Vũ môn, đương nhiên không có bất cứ kiêng kị gì, cũng không có ai ngăn cản nên quả nhiên muốn dạy dỗ Lâm Phi này. 

"Buồn cười, thật buồn cười, chỉ là một bại tướng mà muốn dạy dỗ ta." Lâm Phi không kiềm chế được mà cười vang, nếu là trước kia Trương Trọng Sơn còn tạo ra áp lực lớn, vậy thì hôm nay đối phương đã giống như một con thỏ ngoan ngoãn, muốn bóp sao thì bóp, nên hắn chỉ tay về phía Trương Phong Lãng nói, "Hai ngươi cùng lên đi, nếu không các ngươi sẽ không có cơ hội đâu."

"Cuồng vọng."

Trương Trọng Sơn tức giận giậm chân liên tục, tay vừa nhấc lên liền trực tiếp thi triển Toái Ngọc thủ, huyền công Hoàng giai hạ phẩm. 

Toái Ngọc thủ đại thành vừa xuất ra, một cỗ Huyền khí mạnh mẽ tuôn từ trong cơ thể ra hóa thành một bàn tay cực lớn xanh biếc, giơ lên cao nặng nề đánh về phía Lâm Phi, bàn tay còn chưa tới thì đất quanh thân Lâm Phi đã lõm xuống một chút, những hòn đá lớn nhỏ trong phút chốc hóa thành bột mịn.

Công kích cuồng bạo khiến các đệ tử Thần Vũ môn đứng nhìn phải kinh hãi.

Tiểu tử Lâm Phi này gặp xui xẻo rồi. 

Huyền công Hoàng giai cũng không phải chỉ nói miệng, mà là hàng thật giá thật.

Trương Phong Lãng cũng xem trọng công kích của Trương Trọng Sơn, dưới công kích của Toái Ngọc thủ đại thành, đến hắn cũng phải cẩn thận, huống chi chỉ là một Lâm Phi. Ba tháng không gặp, bản lĩnh của hắn có thể mạnh đến mức nào, Trương Phong Lãng rất muốn nhìn cảnh Lâm Phi bị dẫm đạp trên mặt đất, cảm giác đó rốt cuộc như thế nào.

Thấy công kích đã tới gần, hai mắt Lâm Phi tỏ vẻ từ chối cho ý kiến, tay phải giơ lên một chút, nhìn từ trên xuống, một chưởng đao mang chợt lóe lên. 

- PHÁ...!

Trương Trọng Sơn uy phong lẫm liệt trực tiếp như diều đứt dây, bị bắn ra xa vài chục trượng, lần đầu tiên thể nghiệm cảm giác cả người bị bay đi, trên ngực còn có một vết máu rõ như ban ngày.

Bàng hoàng! 

Bàng hoàng!!

Trương Trọng Sơn bị thương nằm trên mặt đất như lâm vào giấc mộng.


Hắn không phải muốn đạp Lâm Phi xuống đất sao, tại sao hắn lại thất bại, thua một cách thật khó hiểu. 

"Sao ta có thể thua được, rốt cuộc ngươi đã sử dụng yêu pháp gì!"

Một câu chưa nói dứt lời thì khí huyết đã cuộn trào, Trương Trọng Sơn phun ra một ngụm máu tươi lên lòng bàn tay, cả người không còn sức lực, cảm giác thất bại ngập tràn, hắn đã có thực lực Võ Đạo ngũ trùng thiên rồi, sao có thể thua một phế vật được.

Trên mặt mọi người đều biểu hiện như không thể tin được. 

Đánh bại kẻ địch cũ, Lâm Phi đã không còn cảm giác có bao nhiêu thành tựu nữa, hắn thản nhiên nói, "Chỉ dựa vào ngươi, đến cả một đao của ta cũng không đỡ nổi, căn bản không có tư cách để ta xuất thủ, về nói lại với đại ca ngươi, bảo hắn rửa sạch mông chờ bị ta hung hăng đánh cho một trận đi!"

"Vậy ngươi hãy nhận một chiêu của ta, xem ta có tư cách này hay không!"

Thấy Trương Trọng Sơn đã bị thương chỉ trong một chiêu, mất đi năng lực chiến đấu, gương mặt Trương Phong Lãng lúc xanh lúc đỏ, trong lòng càng kinh hãi hơn, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi sao có thể tăng lên nhanh chóng như vậy được, hắn không tin, cũng không dám tin. 

Cho nên Trương Phong Lãng liền xuất chiêu, không ra chiêu không được, bằng không một khi chuyện này truyền ra ngoài, đám người Trương gia bọn họ sẽ mất mặt chết mất.

Đối mặt với công kích đến một lần nữa, Lâm Phi chỉ cười nhạt.

"Ngươi cũng không đủ tư cách, cút!" 

Lâm Phi bất động không tránh, đồng thời giơ một đao lên, tùy ý động một cái.

"Bùm!"

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng Trương Phong Lãng vẫn cảm giác được áp lực cực lớn, trong lòng càng cảm thấy mối nguy khó hiểu ập tới. 

Khi đao chém lên người, trong nháy mắt sắc mặt Trương Phong Lãng tái nhợt, càng có cảm giác đang tiếp cận cái chết, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Hắn.... sao có thể lợi hại như vậy được, ta đã là Võ Đạo lục trùng thiên rồi... tại sao chỉ một chiêu cũng không đỡ được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận