Nhóm dịch: Ẩn Môn
Nguồn:
-------------------------------------------
Cừu Lệ nhìn quả cầu sắt có hình thù kì dị với hai màu xanh trắng đan xen trong tay, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặp cấp thiết muốn lấy lại của đối phương liền thấy đây chắc chắn là đồ tốt.
- Trả cho ta! – Lâm Phàm lộ ra vẻ không cam lòng, nhìn chòng chọc vào Cừu Lệ.
Cừu Lệ cười lạnh một tiếng:
- Trả lại ngươi? Làm gì có chuyện đấy, rơi vào tay ta là đồ của ta.
Lâm Phàm nghiến răng nghiến lợi:
- Đó không phải vật gì tốt đâu, chỉ là một thứ vô dụng thôi.
- Ha ha, hữu dụng hay vô dụng thì cũng là đồ của ta. – Giờ phút này Cừu Lệ càng thêm chắc chắn vật này nhất định là thần vật. Không ngờ rằng chuyến đi này lại nhặt được đồ xịn, thật là thần may mắn phù hộ.
- Nói! Đây rốt cuộc là thứ gì, nếu như ngươi không nói ta sẽ lấy mạng của ngươi. Ngược lại nếu ngươi nói ra ta sẽ xem xét giữ lại cho ngươi một mạng.
Lâm Phàm lộ vẻ khó xử, biểu cảm mất mát, thậm chí có cả thống khổ:
- Van xin ngươi, trả lại cho ta đi mà, nếu không ngươi sẽ hối hận đó.
- Ha ha.
Cừu Lệ nghe Lâm Phàm nói xong thì cười phá lên:
- Hối hận? Cừu Lệ ta xưa nay chưa từng biết hối hận là gì. Chỉ dựa vào ngươi mà có thể khiến ta hối hận sao? Nói! Đây là cái gì? Nếu không ngươi chỉ có một con đường chết.
Hắn cảm thấy đây có thể chỉ là vỏ ngoài, bên trong nhất định có thần dược. Vừa rồi đã quan sát kỹ vẫn không tìm thấy chỗ mở ra. Vật khiến tên kia giữ kỹ như vậy có thể là thứ đơn giản sao?
Mặc dù có thể cứ thế bóp nát, nhưng hắn sợ như vậy sẽ làm thần dược bên trong bị hư mất, bởi vậy mới giữ cái mạng nhỏ của Lâm Phàm đến tận bây giờ.
- Đừng giết ta. – Lâm Phàm khiếp đảm nói.
Cừu Lệ rất hài lòng với tình huống hiện tại:
- Không giết ngươi cũng không phải không thể, nhưng ngươi nhất định phải nói ra đây rốt cuộc là vật gì.
Đôi mắt đầy tuyệt vọng của Lâm Phàm mới lộ ra vẻ khấp khởi:
- Ngươi sẽ không gạt ta chứ?
- Hừ, ta không đến mức lật lọng như vậy. Cừu Lệ ta thề sẽ không giết ngươi. – Cừu Lệ ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng hắn lại nghĩ khác.
Chỉ cần biết được cách mở vật này, liền để đệ tử của mình giết chết Lâm Phàm.
Lâm Phàm trầm mặc một lát mới khôi phục khí lực:
- Được, ta nói cho ngươi biết, vật này là bảo vật gia truyền nhà ta. Tám mươi năm trước, cha ta… ông nội ta tình cờ ở giữa đường cứu được một ông lão tuyệt thế đang bị trọng thương. Ông lão kia để báo ân cứu mạng của ông nội ta lúc rời đi đã để lại ba bình thần dược. Ông nội ta dùng xong liền từ Tôi Thể cảnh đột phá đến Địa Cương cảnh, còn vô song hơn so với những người cùng cấp bậc, về sau…
Giờ khắc này Lâm Phàm bắt đầu soạn chuyện xưa.
Cừu Lệ nghe được nội tâm sục sôi, hưng phấn vô cùng, ánh mắt sáng lấp lánh, không ngờ lại có thứ tốt đến như vậy. Cơ mà trong lòng có chút không vui, kể nhiều như vậy điểm quan trọng nhất lại chưa nói đến.
- Đủ rồi, ta hỏi ngươi mở thế nào.
Lâm Phàm nói:
- Đừng nóng vội, ít nhất ta cũng phải kể cho ngươi toàn bộ nguồn gốc và tác dụng của thứ này. Nếu như ngày sau ngươi có trờ thành cường giả tuyệt thế, chí ít cũng sẽ không quên chuyện ngày hôm nay.
Cừu Lệ có chút mất kiên nhẫn. Về phần có đưa thứ này cho tông môn không, đó là việc không thể nào. Hắn sẽ tự dùng, chắc chắn sẽ trở thành cường giả Địa Cương cảnh.
Tôi Thể tầng 9 đột phá đến Địa Cương cảnh không phải là chuyện đơn giản.
Quá trình này chỉ có khi tự bản thân thể nghiệm mới biết khó khăn cỡ nào.
Bây giờ lại có thần dược giúp trực tiếp đột phá này trong tay, vậy còn gì khó nữa.
Chỉ là đáng tiếc.
Loại thần dược này vậy mà bị dùng hết hai bình, thật đáng chết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm có chút thay đổi, như là nếu không giết chết hắn trong lòng sẽ rất khó chịu.
- Cách mở ra rất đơn giản. Ngươi nhìn thấy vòng tròn kia không, chỉ cần kéo nó ra rồi đợi vài giây, chờ cơ quan bên trong tự mở ra là được rồi. Nếu ngươi không tin thì để ta mở cho. – Lâm Phàm lo lắng tên khốn này quá thông minh sẽ cho rằng đây là thứ nguy hiểm, nên liền chủ động đề nghị.
- Ha ha, để cho ngươi mở, sợ rằng ngươi biết mình sắp chết liền uống mất thần dược thì sao? Ta đâu có ngu. – Cừu Lệ lạnh giọng, hắn thấy nếu ngay cả điểm này mà cũng không nhìn thấu thì làm sao mà sống được đến giờ.
Lâm Phàm biến sắc gầm lên:
- Ngươi lật lọng, ngươi đã nói là không giết ta.
- Ha ha. – Cừu Lệ đạt được thần dược, trong lòng thoải mái vô cùng, âm hiểm nói – Dĩ nhiên là ta sẽ không giết ngươi, nhưng những sư đệ của ta cũng chưa từng nói qua là không giết ngươi.
- Ngươi… ngươi! – Lâm Phàm có chút bó tay, tên khốn này cũng thông minh nha, cái trò chơi chữ này thật lưu con mẹ nó manh.
Cừu Lệ kéo vòng cái roạt, không hề căng thẳng, lẳng lặng đợi.
Các sư đệ hắn xung quanh cũng vây lại xem, ánh mắt mong ngóng lấp lánh:
- Sư huynh, có thể cho chúng ta xem thần dược trông thế nào được không.
- Được, chỉ cho nhìn, không cho phép động vào, đây là đồ của ta. – Cừu Lệ lạnh giọng.
- Vâng vâng, bọn đệ chỉ muốn nhìn xem một lát. Thần dược cỡ này cũng chỉ xứng với sư huynh mà thôi.
Một đám vây lại một chỗ vui vẻ chờ đợi, bọn hắn đối với thứ ‘Thánh Linh Vô Địch Huyền Diệu Địa Cương Cứu Tâm Hoàn’ này rất mong chờ. Mặc dù tên có chút dài, nhưng thần dược lợi hại không phải đều như thế sao.
Ngẫm lại lát nữa sư huynh sẽ trở thành Địa Cương cảnh cường giả, trong lòng bọn chúng cũng rất hâm mộ.
Từng đôi mắt to lộ ra sự hiếu kì.
Không biết thần dược trông như thế nào nhỉ?
Lâm Phàm mong đợi ngóng trông, trong lòng lặng lẽ thầm thì:
"Nổ đi, nổ chết cái đám khốn kiếp này."
...
Phía đường lớn.
Lã Khải Minh vẻ mặt đầy hồ nghi:
- Lâm sư đệ đi lâu như vậy sao còn chưa có trở về?
Trương Long nói:
- Không biết nữa, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi? Còn cả lũ Nhật Chiếu tông nữa, sao giờ này còn chưa đến?
Bên cạnh có vài đệ tử hoài nghi:
- Lâm sư huynh chắc không phải là sợ hãi nên nửa đường bỏ chạy chứ?
- Im miệng, Lâm sư đệ không phải là loại người như vậy. Nếu các ngươi còn dám nói xấu Lâm sư đệ ta liền không khách khí với các ngươi. – Lã Khải Minh phẫn nộ nói.
Ầm!
Đúng lúc này, một trận nổ vang lên.
Sắc mặt bọn họ đại biến.
- Không ổn rồi, đó là hướng Lâm sư đệ đi. Chúng ta mau đi xem. – Lã Khải Minh nghe được âm thanh này liền sốt ruột, gấp rút dẫn mọi người đi về hướng phát ra âm thanh.
…
- Ha ha, ngu loàn, ngu vãi con mẹ nó loàn, phê chưa? Ông hỏi chúng mày, có thấy phê không?? - Lâm Phàm lúc này đứng dậy. Vừa rồi bị Cừu Lệ đánh một chưởng trọng thương nên giờ đầu óc choáng váng, nhưng giờ nhìn tình huống trước mắt hắn liền thấy phê như con tê tê.
Toàn bộ đệ tử Nhật Chiếu tông trợn tròn mắt, đang yên đang lành tự nhiên ầm một tiếng, sư huynh của bọn chúng bay sạch bách.
Lâm Phàm rất sảng khoái.
“Điểm tích lũy +60.
Điểm tích lũy +50.
Điểm tích lũy +60.”
Nổ chết không ít Tôi Thể tầng 5, tầng 6.
- Woah, không ngờ ngươi vẫn chưa chết. – Lâm Phàm hơi kinh ngạc, nổ như thế mà con mẹ nó vẫn chưa chết. Nhưng một cánh tay hắn đã banh xác, ngực thì be bét máu thịt lẫn lộn.
Oa!
Cừu Lệ phun từng ngụm máu tươi.
Lâm Phàm vui vẻ nói:
- Cảm giác thế nào? Thánh Linh Vô Địch Huyền Diệu Địa Cương Cứu Tâm Hoàn cũng không tệ lắm đúng không? Ta đã nói với người đừng cầm kẻo hối hận. Ngươi cứ không chịu nghe, bây giờ là muốn chết chưa?
- Lâm Phàm ta làm việc quang minh chính đại, xưa nay không chơi trò đánh lén. Đã nói rõ với ngươi là rất nguy hiểm, ngươi sẽ hối hận. Ngươi không thèm tin thì có thể trách ai?
- Ngươi… - Cừu Lệ hai mắt sung huyết, căm tức nhìn Lâm Phàm. Hắn không ngờ rằng người đắng cấp như hắn mà lại bị lừa.
Nếu không phải tu vi của hắn đã đạt đến Tôi Thể tầng 8, sợ rằng cũng sẽ tan thành mây khói giống như những sư đệ này.
- Bắt lấy hắn cho ta, ta muốn tàn bạo tra tấn hắn đến chết. – Cừu Lệ yếu ớt nói, nhưng ngữ khí lại vô cùng âm trầm.
Lâm Phàm thấy tình huống hiện tại không ổn lắm, thân mang trọng thương, phải chết một lần mới được.
Sau đó vung tay lên, khí thế rất bá đạo giễu cợt nói:
- Không cần các ngươi ra tay, Lâm Phàm ta dù chết cũng tuyệt đối không chết trên tay các ngươi.
Lâm Phàm tính, lát nữa mình tự sát xong những kẻ này sẽ rút đi. Sau đó mình sống lại, lập tức chạy trốn, kế hoạch này không sai vào đâu được.
Cửu Hoàn Đao đặt sẵn trên cổ, chuẩn bị cho chính mình một đao.
- Sư đệ dừng tay, các sư huynh tới rồi đây. – Lã Khải Minh bọn họ vừa tới liền nghe thấy Lâm sư đệ nói ra những lời nhiệt huyết sôi trào như vậy, lập tức khiến bọn họ cảm đông muốn khóc.
Nhất là mấy người lúc trước hoài nghi Lâm Phàm lúc này cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Bọn họ không ngờ Lâm sư huynh sẵn lòng tự sát cũng không muốn chết ở trong tay lũ Nhật Chiếu tông.
Tinh thần này của Lâm sư huynh khiến bọn họ bội phục sát đất, đồng thời cảm thấy tự hổ thẹn.
- Ta đệt con em mày.
Lâm Phàm đơ luôn.