Đám người cho rằng Diệp Phàm sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ Diệp Phàm lập tức nhận lời, chỉ có điều yêu cầu hắn đặt bằng chứng về một ngàn vạn ở chỗ Bắc Cung Thanh Sơn trước.
- Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ta sẽ chơi xấu giống tên rác rưởi Đông Hoàng Vũ sao?
Tiễn Hoành tức giận nói.
Diệp Phàm đứng lên, cười to:
- Ta không phải nói ngươi cũng là rác rưởi giống Đông Hoàng Vũ.
Diệp Phàm nhìn về phía tất cả mọi người nói tiếp:
- Ta cho rằng tất cả những người khiêu chiến đều rác rưởi giống như Đông Hoàng Vũ vậy!
Câu này lập tức làm cho rất nhiều công tử tức giận.
Bọn họ chưa từng thấy qua người nào lớn lối như thế.
Đối với Diệp Phàm, những người này tới gây khó dễ cho hắn.
Nếu người khác đã muốn giẫm đạp lên hắn, vậy hắn còn khách sáo với bọn họ làm gì.
Bắc Cung Tuyết nghe vậy, không nhịn được cười, gương mặt tuyệt mỹ làm cho không ít người xung quanh nhìn không rời mắt.
Bắc Cung Tuyết phát hiện ra đám người thất thần, gương mặt bất giác đỏ bằng, trừng mắt nhìn Diệp Phàm, bực bội nói:
- Ti tiện tiểu nhân!
Diệp Phàm thấy khó hiểu.
Dường như mình không chọc gì nàng.
- Hừ! Ngươi lớn lối như thế, chỉ sợ không có bản lĩnh để kiêu ngạo thôi!
Tiễn Hoành không hài lòng nói.
Sau đó, hắn viết chứng từ tiền trang, giao cho Bắc Cung Thanh Sơn, lại mở chiếc quạt giấy trong tay ra, phất tay nói:
- Xin mời!
Thoạt nhìn rất có phong độ.
Diệp Phàm đeo trường kiếm đi tới chính giữa sảnh tiệc.
Hai người đứng phía xa nhìn nhau.
Nhìn qua chính là một kẻ vũ phu và một công tử quý tộc.
Chiến bào Diệp Phàm là do Tô Tịch may, tuy nguyên liệu cũng xem như thượng đẳng, lại không có bất kỳ vẻ gì sang trọng.
- So tài kiến thức, ta nói ra một kiến thức, ngươi có thể đối đáp trôi chảy thì xem như ngươi thông qua.
Sau đó, ngươi đưa ra một kiến thức.
Nếu ta có thể trả lời cũng thông qua.
Cứ tuần hoàn như vậy tới khi có người không thể trả lời.
Tiễn Hoành cười to, phe phẩy chiếc quạt giấy:
- Ta đang thả con tép, bắt con tôm.
- Mọi người đều biết, Đông Linh Cảnh ta do Kiếm Tông quản lý, bốn đại võ phủ trấn giữ bốn phương.
Dưới võ phủ là sáu đại vương triều.
Diệp Phàm, Ngươi có biết vương triều nào vốn có Thiên Địa Linh Nhãn không?
Chuyện này...
Đám người không khỏi tò mò, mọi người đều biết Sở Quốc có nguyên khí dư thừa nhất.
Trong Hoàng thành Sở Quốc có một Linh Nhãn dường như là Thiên Địa Linh Nhãn, Tiễn Hoành đưa ra vấn đề như vậy, không phải là muốn tặng không Diệp Phàm một ngàn vạn lượng vàng sao?
- Tam ca, phía dưới Hoàng Thành chúng ta không phải là Thiên Địa Linh Nhãn sao?
Bắc Cung Tuyết nghi ngờ nói.
- Chỗ chúng ta là Thiên Địa Nguyên Linh Nhãn chứ không phải là Thiên Địa Linh Nhãn.
Ngươi thật sự tưởng Tiễn Hoành là kẻ ngốc sao? Nhưng sáu đại vương triều, ngoại trừ Sở Quốc ta, Hoàng thành của Hàn Quốc cũng có nguyên khí rất dư thừa, còn có Chu Quốc, Kim Quốc.
Nhưng muốn nói quốc gia nào có Linh Nhãn, thật sự khó có thể nói được.
- Tam ca ngươi cũng không biết à?
Bắc Cung Tuyết tò mò nói.
Bắc Cung Thanh Sơn có hình tượng là công tử phong lưu bên ngoài, lại không biết hắn thích nhất là xem những ghi chép về chuyện lạ của đại lục.
Nếu như cả Bắc Cung Thanh Sơn cũng không biết, vậy Diệp Phàm càng không thể biết được.
- Không biết!
Bắc Cung Thanh Sơn thản nhiên nói.
Bắc Cung Tuyết nắm chặt nắm tay, ánh mắt nhìn Diệp Phàm đầy đắc ý.
Tiễn Hoành cũng vô cùng tự tin.
Hắn xem trên một trang sách rất cổ xưa, bản không đầy đủ mới biết được tin tức về chuyện này.
Đừng nói là Diệp Phàm, cho dù là một ít học sĩ nổi danh ở Hoàng Đô cũng không có khả năng biết được.
- Đường Quốc!
Diệp Phàm cười to, đồng thời trong đầu chợt xuất hiện bóng hình xinh đẹp kia.
- Nơi này chính là Thiên Địa Linh Nhãn bị thối rữa.
Ta là công chúa Đường Quốc, vì để cho nó một lần nữa phát ra nguyên khí, ta chỉ có thể làm vậy.
Xin lỗi.
- Đường Linh, cho nên ngươi tốn mười năm để nhận được tình cảm của ta, cũng chỉ vì hôm nay thôi sao?
Diệp Phàm nắm chủy thủ trên đan điền, đau lòng nói.
- Bởi vì chỉ có máu của cường giả Chí Tôn cảnh mới có khả năng thức tỉnh Thiên Địa Linh Nhãn.
- Ha ha a, ha ha, Đường Linh, ngươi đúng là lòng dạ độc ác!
Diệp Phàm cố gắng áp chế nguyên khí trong đan môn phun ra, lôi kiếp trong thiên địa đánh xuống, hắn căn bản chưa kịp báo thù, đã bị lực của Thiên Đạo đón đi.
Suy nghĩ trở lại phủ của tam hoàng tử, đám người nghe được đáp án Diệp Phàm, không khỏi cười to:
- Ai cũng biết Đường quốc là nơi có linh lực loãng nhất trong sáu nước lớn, cho dù đoán mò cũng nên đoán ra một đáp án có vẻ giống một chút chứ.
- Xem ra Diệp Phàm biết mình không xứng làm sư phụ của công chúa nên từ bỏ rồi!
- Con người à, vẫn phải tự hiểu lấy mình!
Đám người Đinh Xuân Thu nói với giọng điệu chua loét:
- Chúc mừng Tiền huynh!
Nhưng sắc mặt Tiễn Hoành lại không dễ coi, trái lại trắng bệch, hai mắt trợn tròn, không dám tin nói:
- Sao ngươi có thể biết là Đường quốc?
Đoán à? Không thể nào.
Chỉ cần không phải là kẻ nhược trí, tuyệt đối sẽ không đoán là Đường Quốc.
- Sáu đại vương triều, không một vương triều nào nắm giữ được Thiên Địa Linh Nhãn, nếu thật sự có, đó chính là Thiên Địa Linh Nhãn đã khô cạn của Đường triều.
Có người nói ở thời đại thượng cổ, Ma Linh rối loạn, Thiên Địa Linh Nhãn này bị một đại trận thiên địa nào đó phong ấn rễ.
Diệp Phàm nói tiếp.
Mọi người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, bọn họ căn bản mới nghe được bí mật này lần đầu, đại trận thiên địa, Ma Linh rối loạn đã là chuyện rất lâu rồi, vẫn chưa được kiểm chứng hoàn chỉnh.
Nhưng không ngờ Diệp Phàm thậm chí biết được điều này, quả nhiên là học vấn phong phú, trí nhớ mạnh.
Bắc Cung Thanh Sơn cũng khẽ gật đầu.
Loại tin tức này không có khả năng là tin đồn, mà phải tìm được trên một số sách cổ ít được chú ý.
Nếu không phải là người thật sự hiếu học, có lẽ cả đời cũng không thể chạm tới những quyển sách cổ này.
Chỉ có người thật sự hiếu học mới có thể nghĩ mọi cách chạm tới.
Trong lòng Bắc Cung Tuyết cũng không khỏi âm thầm lẩm bẩm, tên tiểu nhân đê tiện này làm sao có thể biết nhiều như vậy? Lúc trước là thân pháp, bây giờ là kiến thức uyên bác.
Không, không đúng, chỉ là mèo mù vớ được con chuột chết thôi, không tính là kiến thức uyên bác.
Nhất định là gặp may.
Không ít những cũng suy nghĩ giống như Bắc Cung Tuyết.
Bọn họ không khỏi nhìn về phía Diệp Phàm.
Có phải kiến thức uyên bác hay không, lại phải xem vấn đề hắn đưa ra.
Diệp Phàm suy nghĩ một lát, đột ngột nói:
- Ta không nói những văn bản kỳ lạ nữa.
Ta nói một chút về dược lý.
Đinh Xuân Thu, ngươi cũng có thể bước tới đặt cược một ngàn vạn, để tránh lát nữa lãng phí thời gian.
Hắn vừa nói dứt lời, sắc mặt Đinh Xuân Thu lập tức trở nên khó coi.
Tiễn Hoành cũng hừ lạnh một tiếng.
Diệp Phàm nói vậy là có ý hắn thắng chắc.
- Còn có Thượng Quan Phi Độ nữa, lên đi.
Cơ hội so tài với ta chỉ có lần này, ta không có nhiều thời gian chơi đùa với các ngươi.
Vẫn chưa xong, Diệp Phàm chỉ thẳng về phía Thượng Quan Phi Độ.
- Được lắm, thật hay cho một Mặc Vương gia, nếu ngươi muốn tự rước lấy nhục, chúng ta sẽ giúp ngươi được toại nguyện!
Đinh Xuân Thu lạnh lùng nói.
Lúc này, hai người đều lấy ra một ngàn vạn lượng để đặt cược, đứng ở giữa sảnh tiệc.
- Đinh Xuân Thu, ngươi là Luyện Dược Sư, ta lại nói ra dược lý, ngươi và Tiễn Hoành có thể nói ra nguyên nhân, lại tính là ta thua.
Diệp Phàm cười to, đồng thời nhìn về phía Thượng Quan Phi Độ:
- Ta với ngươi so tài võ kỹ, không hạn chế tu vi!
Mọi người xung quanh đều sốc.
Đừng thấy Diệp Phàm vô cùng khí thế, đây chẳng qua là nhờ thân phận vương gia của hắn thôi.
Xét về thực lực, tuy không rõ, không có cách nào nhìn thấu, nơi đan điền lại có chút tán loạn.
Mọi người đều biết Diệp Phàm bị phế bỏ tu vi, cho dù hắn có cách nào tu luyện lại, thực lực có thể mạnh tới mức nào?
Hắn lấy đâu ra can đảm luận võ với Thượng Quan Phi Độ?.