Diệp Phàm nói xong, bàn tay dùng sức, vận chuyển pháp quyết Mê Hồn Thuật.
Tiếp theo, nguyên lực xâm nhập vào trong đầu Diệp Phong.
Hai mắt Diệp Phong trở nên đờ đẫn, khai ra tất cả kế hoạch.
Chuyện này giống như Diệp Phàm đã dự đoán.
Lâm Mộ Thành tạo điều kiện cho Diệp Phong và Lâm Mộ Tuyết quen biết, hai người nảy sinh tình cảm.
Sau khi Diệp Phong biết được Diệp Phàm là vị hôn phu của Lâm Mộ Tuyết, có chút phiền não.
Sau khi tỷ tỷ Diệp Phong - Diệp Linh Lung chính là bằng hữu tốt của Lâm Mộ Tuyết biết được sự phiền não của đệ đệ và khuê mật, lập tức nảy ra một kế.
Sau khi bọn họ thông qua Diệp Tinh biết được hành trình của Diệp Phàm, ngày đó cũng cố ý đi Thiên Thú Sơn du ngoạn trong lúc Diệp Phàm đang làm nhiệm vụ, bảo hắn đi theo làm hộ vệ.
Diệp Phong dẫn theo mấy chục cao thủ ngầm mai phục ở Thiên Thú Sơn.
Tất cả mọi chuyện được tiến hành theo kế hoạch, cuối cùng phế bỏ Diệp Phàm, cũng đích thân đánh hắn bị thương nặng.
Diệp Phàm tiện tay giết chết Diệp Phong, sau đó về phòng căn dặn Tô Tịch, cuối cùng sử dụng Toái Thạch Chưởng đánh cho cánh tay phải của mình bị thương, nằm ở bên cạnh cửa chính của biệt viện, Tô Tịch bắt đầu lớn tiếng kêu cứu.
La Phúc muốn gây khó dễ cho Tô Tịch, đã đuổi mọi người xung quanh biệt viện đi từ lâu.
Đây cũng là nguyên nhân Diệp Phàm liên tiếp giết người, vẫn không có một hộ vệ nào phát hiện.
Bây giờ Tô Tịch lớn tiếng kêu gào, hộ vệ tuần tra mới chạy tới.
Diệp Phong của Diệp gia, bị Lâm Mộ Thành của Lâm gia đánh lén mà chết, Lâm Mộ Thành và Diệp Tinh đồng quy vu tận.
Một tin tức làm cho cả kinh đô đều chấn động đã không cánh mà truyền đi.
Gia chủ Lâm gia dẫn theo con cháu trong gia tộc mình, đi tới Diệp gia, đòi lại công bằng, cũng yêu cầu Diệp gia giao ra hung thủ.
Diệp gia cũng rối loạn.
Diệp Phong chính là truyền nhân của một mạch dòng chính, có thân phận cực cao trong Diệp gia, bây giờ lại chết không rõ ràng trong biệt viện của Diệp Phàm.
Ngay lập tức, tất cả tất cả chỉ về phía Diệp Phàm.
Trong cùng ngày hôm đó, gia chủ Diệp gia Diệp Kình Thiên phân phó cho người của Chấp Pháp Điện bắt Diệp Phàm lại, dẫn tới trên đại điện của gia tộc.
Lúc này ở trên đại điện, ngoại trừ gia chủ Diệp gia cùng với bốn vị trường lão ra, còn có gia chủ và trưởng lão Lâm gia, cùng với một nữ tử có gương mặt tuyệt đẹp.
Nữ tử này mặc trường sam màu xanh, trong tay cầm một thanh kiếm mảnh, trước ngực còn có một ký hiệu tinh văn.
Nữ tử này chính là Lâm Mộ Tuyết - vị hôn thê của Diệp Phàm.
Diệp Phàm đến, đã thu hút sự chú ý của mọi người, Diệp Phàm chắp tay hành lễ với đám người, lẳng lặng đứng ở trên đại điện.
- Diệp Phàm, vì sao ngươi phải giết đám người Diệp Phong và Lâm Mộ Thành?
Diệp Kình Thiên cao giọng nói.
Diệp Phàm nghe vậy, nhếch môi giễu cợt:
- Gia chủ, ngươi xem ta ở tình trạng này, có thể giết chết được hai người bọn họ sao?
- Làm càn, Phong nhi đối xử với ngươi như huynh đệ, tất nhiên sẽ không đề phòng ngươi.
Cho dù tu vi của ngươi đã bị phế bỏ, cũng có thể đánh bất ngờ, giết chết nó.
Ngươi mau thành thật khai ra mọi chuyện đi.
Diệp Kình Thiên nói đến đây, trên mặt lộ ra ý tứ sâu xa:
- Bằng không, một khi ta điều tra ra chân tướng, không chỉ ngươi phải chết, mẫu thân của ngươi cũng khó tránh được kiếp nạn!
Diệp Phàm nghe vậy, trong lòng không khỏi căm phẫn.
Mặc dù hắn sống lại một đời, hắn đã không còn tình cảm với Diệp gia như đời trước, nhưng dù sao nơi đây cũng là nhà của hắn, là nơi đời trước hắn đã từng xem như sinh mạng của mình.
Nếu tất cả chỉ là hành vi cá nhân của Diệp Linh Lung và Diệp Phong, Diệp gia chưa từng làm gì sai, dù sao gia tộc nào mà chẳng có kẻ lòng dạ hiểm ác.
Nhưng Diệp Kình Thiên là gia chủ, thản nhiên uy hiếp một công thần như vậy, đây là chuyện châm chọc tới mức nào?
Hắn lại nhìn các trưởng lão xung quanh, không ai đứng ra nói giúp cho Diệp Phàm, dường như tất cả những điều này đều là chuyện đương nhiên.
Lâm gia tìm tới cửa, bọn họ nhất định phải giao ra một hung thủ.
Diệp Phàm hiển nhiên là người thích hợp nhất để chọn lựa.
Cho dù hắn là công thần, hắn vì bảo vệ Diệp Linh Lung mới mất hết tu vi, đối với bọn họ vẫn chỉ là con kiến hôi có thể lập tức hy sinh.
Diệp Kình Thiên thậm chí không tiếc lấy tính mạng của mẫu thân hắn ra uy hiếp hắn.
Không ngờ gia chủ Diệp gia lại có thể thực hiện thủ đoạn hèn hạ như vậy, đúng là buồn cười.
Nhưng Diệp Phàm đã không phải là thiếu niên đôn hậu đời trước, tất nhiên ông trời cho hắn sống lại, đời này, hắn sẽ không chấp nhận sự uy hiếp của bất kỳ kẻ nào, cũng không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt mẫu thân của hắn.
- Gia chủ, ý của ngươi là, nếu ta không thừa nhận người do ta giết, ngươi lại muốn giết ta và mẫu thân ta sao?
Diệp Phàm cao giọng nói.
Diệp Kình Thiên lập tức sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt thâm trầm.
- Ha ha, Diệp gia đúng là thú vị.
Diệp Kình Thiên, ngươi không cần xem ta là kẻ ngốc.
Nếu không phải thấy Diệp Phong cũng đã chết, hôm nay ta đã không ngồi ở đây mà dẫn theo con cháu trong gia tộc đánh tới rồi.
Lâm Đằng cao giọng nói, ném ra một tờ danh sách:
- Không biết Diệp gia chủ nghĩ thế nào về phần bồi thường phía trên?
Diệp Kình Thiên nghe vậy thì nhận lấy tờ danh sách, nhưng rất nhanh đã nhíu mày, đưa lại cho các vị trưởng lão xem.
Sau khi kín đáo bàn bạc một lúc, Diệp Kình Thiên khẽ gật đầu:
- Lâm Mộ Thành chết ở trong Diệp gia ta, cũng nên bồi thường như vậy.
Diệp Kình Thiên nói xong, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
Nếu Diệp Phàm thừa nhận người là do hắn giết, chỉ cần giao hắn cho Lâm gia, đến lúc đó đâu cần phải bồi thường nhiều như vậy.
Diệp Phàm nhếch môi cười giễu cợt, lãnh đạm nhìn Diệp Kình Thiên, trên mặt không hề có sự khủng hoảng.
Lâm Đằng nghe vậy khẽ gật đầu, nói tiếp:
- Đúng rồi, Diệp gia chủ, lần này ta tới còn có một việc nữa.
- Lâm gia chủ, mời cứ nói!
Vẻ mặt Diệp Kình Thiên bình thản nói.
Lâm Đằng ra hiệu cho Lâm Mộ Tuyết.
Lâm Mộ Tuyết thấy thế đứng lên, trường sam màu xanh tung bay giống như tiên tử, trên gương mặt tinh xảo đầy vẻ kiêu căng.
Nàng đi tới phía trước đại điện, liếc nhìn Diệp Phàm với vẻ xem thường, trong đôi mắt lộ vẻ chán ghét, chắp tay nhìn về phía Diệp Kình Thiên.
Diệp Kình Thiên khẽ gật đầu, đột ngột biến sắc, trên mặt có phần kinh ngạc nói:
- Ta thật không chú ý, không ngờ cháu gái Mộ Tuyết đã là đệ tử Đạo phủ, đúng là kiêu nữ con trời đấy!
Đạo phủ chính là một trong bốn đại học phủ ở Đông Linh Cảnh của đại lục Thiên Vũ, chính là tồn tại còn mạnh hơn cả vương triều, ngoại trừ Kiếm Tông - thế lực bá chủ ở Đông Linh Cảnh, bốn đại học phủ chính là thế lực mạnh nhất.
Bây giờ Lâm Mộ Tuyết có thể được tuyển vào Đạo phủ, có thể nói là nước lên thì thuyền lên, xét về địa vị đã không thể thấp hơn tộc trưởng một gia tộc như hắn.
Thậm chí sau này, địa vị của tất cả Lâm gia sẽ càng tăng lên.
- Diệp thúc quá lời, chất nữ chẳng qua có chút may mắn thôi.
Lần này chất nữ đến đây, có một chuyện muốn nhờ!
Lâm Mộ Tuyết khẽ nói.
- Cháu gái Mộ Tuyết cứ nói, chỉ cần Diệp thúc có thể giúp, tất nhiên sẽ không từ chối!
Vẻ mặt Diệp Kình Thiên cũng trở nên hiền hòa hơn.
Lâm Mộ Tuyết tiền đồ không thể đo đếm, Diệp gia vẫn nên kết giao tốt với Lâm gia thì hơn.
Lần này, Lâm Mộ Thành chết đột ngột, nhưng Diệp Phong cũng đã chết, quan hệ giữa hai nhà cũng không trở nên căng thẳng.
- Diệp thúc, ngươi hẳn cũng biết hôn sự giữa ta với Diệp Phàm.
Chuyện này chẳng qua là do gia gia ta tự chủ trương, bản thân ta không đồng ý.
Lần này ta tới, cũng là để từ hôn.
Lâm Mộ Tuyết nói thẳng.
Ngay lập tức, sắc mặt của rất nhiều trưởng lão Diệp gia đều trở nên khó coi, Lâm Mộ Tuyết trực tiếp đưa ra đề nghị giải trừ hôn ước ở Diệp gia, đây không phải là đánh vào mặt Diệp Phàm, mà là đánh vào mặt Diệp gia.
Lâm Mộ Tuyết rõ ràng không để ý tới sắc mặt đám người Diệp gia.
Hôm nay, nàng là đệ tử của Đạo phủ, chỉ là một Diệp gia, nàng căn bản không để vào trong mắt, nói là tới bàn bạc chuyện từ hôn, ngược lại không bằng nói là tới thông báo.
Nếu không phải vì nàng và Diệp Linh Lung là bạn tốt, lại từng yêu đương với Diệp Phong, nàng thậm chí căn bản không tới Diệp gia, trực tiếp đưa một tờ giấy từ hôn là được rồi.
Diệp Kình Thiên liếc nhìn Diệp Phàm, trong lòng càng rất khó chịu hơn.
Đứa cháu này không chỉ làm trái ý của hắn, khiến hắn mất thể diện ở trước mặt mọi người, càng dẫn tới Lâm Mộ Tuyết từ hôn, làm cả Diệp gia hổ thẹn.
Năm đó, Diệp Tùng Nguyên phụ thân của Diệp Phàm thích rèn luyện ở đại lục, trong một lần vô tình đã cứu lão tổ Lâm gia.
Gia gia Lâm Mộ Tuyết - Lâm Thương giữ được một mạng, hai người còn trở thành anh em kết nghĩa.
Chuyện hôn sự này cũng được quyết định vào lúc đó.
Bằng không, Diệp Phàm chỉ là một con cháu chi thứ nhỏ bé, làm gì có tư cách định ra hôn ước với dòng chính của Lâm gia..