Vô Địch Thiên Hạ

Đang lúc mọi người nghị luận xôn xao, hai người của tổ thứ nhất Thôi Lệ và Kim Đắc Thắng đi lên lôi đài chính.

Sau khi hai người đi lên lôi đài chính, tiếng nghị luận bốn phía dần dần ngừng lại, hoàn toàn yên tĩnh.

Lập tức, toàn thân hai người bắt đầu khởi động quang mang, đồng thời triệu ra Vũ hồn. 

Trận chiến cuối cùng ngày hôm nay, không ai tiếp tục giữ lại thực lực nữa.

Vũ hồn của Thôi Lệ là một Vũ hồn bình thường cấp mười, Phệ Lôi Thú, sau khi triệu ra, không gian thân thể bốn phía lập lòe lôi quang, tràn ngập, khuếch tán lực lượng mang tính hủy diệt.

Còn Vũ hồn của Kim Đắc Thắng là Vũ hồn nhất lưu cấp 10, tiếp cận Siêu cấp, Huyền Thủy Cự Viên. 

Nhìn hình thể, Huyền Thủy Cự Viên lớn hơn năm, sáu lần so với so Phệ Lôi Thú, thế nhưng khí thế của Huyền Thủy Cự Viên hoàn toàn bị Phệ Lôi Thú áp chế, dưới lôi quang của Phệ Lôi Thú, Huyền Thủy quang văn của Huyền Thủy Cự Viên không ngừng nén ép.

Đột nhiên, Kim Đắc Thắng trầm giọng hét một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái, đột nhiên công kích một quyền tới Thôi Lệ, một phiến thủy vụ màu lam nhạt theo thân hình khuếch tán ra bốn phía.

Vũ hồn Tiên Thiên của hắn bị Thôi Lệ áp chế, thời gian kéo càng lâu càng bất lợi đối với hắn, do đó hắn muốn chớp thời cơ công kích trước. 

Dưới đài, Hoàng Tiểu Long âm thầm lắc đầu.

Không cần nhìn cũng biết cuộc tỷ thí này nhất định là Thôi Lệ thắng, kết quả này không có chút huyền niệm nào.

Dù sao, cho dù là Vũ hồn hay là thực lực Đấu khí tự thân, Thôi Lệ cũng ổn áp hơn Kim Đắc Thắng một bậc. 

Quả nhiên không được bao lâu, Kim Đắc Thắng liền bị Thôi Lệ đánh rơi xuống lôi đài.

Sau tổ thứ nhất chính là tổ thứ hai: Tạ Bồ Đề và Hàn Đông.

Cuộc chiến của Tạ Bồ Đề và Hàn Đông, kết quả không có gì bất ngờ. 

Tạ Bồ Đề không triệu ra Vũ hồn, Hàn Đông bị đánh bại ngay lập tức.

“Tổ thứ ba: Hoàng Tiểu Long và Dương Cương.”


Sau kết quả của hai người Tạ Bồ Đề và Hàn Đông, âm thanh của Trình Kiếm vang lên. 

Lời của Trình Kiếm vừa dứt, hai người Hoàng Tiểu Long và Dương Cương đồng thời đứng lên.

Hai người liếc nhìn nhau.

Dương Cương cười lạnh, đi lên lôi đài trước một bước. 

Hoàng Tiểu Long thì vẻ mặt bình tĩnh, sau đó hắn chậm rãi đi lên lôi đài.

Hai người đứng vững lôi đài, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hai người.

Dưới đài, đôi mắt đẹp của Thôi Lệ cũng chăm chú nhìn hai người. 

Dương Cương nhìn Hoàng Tiểu Long, lạnh giọng cười nói:

“Tối hôm qua ngủ ở đầu đường xó chợ thấy mùi vị thế nào hả? Không tệ nhỉ?”

Nói đến đây, Dương Cương ngừng một chút rồi nói: 

“Tuyệt Tình công tử muốn ta cho ngươi biết, đây chỉ là bắt đầu.”

Hoàng Tiểu Long cười lạnh:

“Vậy à, thật sao?” 

Hắn lắc lắc đầu, nhìn đối phương bằng vẻ mặt thương hại:

“Đáng tiếc.”

“Đáng tiếc cái gì? 


Dương Cương sầm mặt lại.

“Đáng tiếc, làm chó cho người thường là sống không thọ.”

Hoàng Tiểu Long lạnh nhạt nói. 

“Ngươi…”

Cặp mắt của Dương Cương lập tức bạo xạ sát ý, quang mang toàn thân bắt đầu khởi động. Từng đoàn từng đoàn ám hắc sắc khí không ngừng khuếch tán ra bốn phía. Trong ám hắc sắc khí, bí mật mang theo một loại băng lam yêu dị. Một con cự thú toàn thân đen xì, đôi mắt Băng Lam, hình thể của nó tựa như sư nhưng không phải sư, tựa như hổ nhưng không phải hổ, xuất hiện ở sau lưng của Dương Cương.

Đây cũng là Vũ hồn của Dương Cương, Nhất Lưu Vũ hồn cấp 12, Thái Âm thú. 

Thái Âm thú chính là thú chí âm chí nhu của Vũ hồn thế giới.

Dương Cương triệu ra Vũ hồn, khí thế lăng thiên, lạnh lùng nhìn Hoàng Tiểu Long:

“Ta nói rồi, hy vọng ngươi đừng đụng phải ta trên lôi đài, không thì ta sẽ cho ngươi xông pha xuống lôi đài.” 

“Triệu Hắc Long Vũ hồn của ngươi ra đây đi.”

Hoàng Tiểu Long lắc lắc đầu:

“Đánh bại ngươi, ta cũng không cần triệu ra Vũ hồn.” 

“Cái gì? “

Dưới lôi đài, mọi người bốn phía vừa nghe đều giật mình ồ lên.

“Không ngờ Hoàng Tiểu Long lại nói hắn không cần triệu ra Vũ hồn mà vẫn đánh bại được Dương Cương?!” 


Ngay cả dưới đài, Thôi Lệ, Tạ Bồ Đề cũng đều thất kinh.

Trên chủ tịch đài, Đoạn Vô Ngân vốn đang dựa vào bảo tọa phía sau lưng cũng không khỏi đứng thẳng lên, quang mang trong mắt nhoáng lên một cái.

Trình Kiếm cùng các quan viên Đoạn Nhận đế quốc cũng như vậy. 

Không ai ngờ rằng Hoàng Tiểu Long lại dám nói hắn không cần triệu ra Vũ hồn vẫn có thể đánh bại được Dương Cương. Dù sao trong mắt của đa số mọi người, thực lực của hai người Hoàng Tiểu Long và Dương Cương là sàn sàn với nhau.

Tất cả mọi người sau một lúc giật mình thì rất nhiều người lắc đầu cười, đều cảm thấy Hoàng Tiểu Long có chút cuồng vọng.

Nghe mọi người chung quanh ồ lên nghị luận, lửa giận trong lòng Dương Cương xông thẳng lên đỉnh đầu, sát ý trong ánh mắt càng nồng đặc hơn. 

“Được lắm.”

Âm thanh Dương Cương vô cùng âm lãnh:

“Nếu như vậy, ta cũng không cần Vũ hồn.” 

Nói xong, Vũ hồn Thái Âm thú phía sau lưng nhoáng lên quang mang một cái, không nhập vào trong cơ thể nữa.

Dương Cương thu hồi Vũ hồn, khí ám hắc bốn phía biến mất.

Hoàng Tiểu Long thấy đối phương thu hồi Vũ hồn thì nhún vai, đối với hắn, đối phương có thu hồi hay không thu hồ Vũ hồn đều giống như nhau. 

“Ta để ngươi ra tay trước.”

Dương Cương thu hồi Vũ hồn, toàn thân khí thế giải phóng, lạnh lùng nói.

Hoàng Tiểu Long nghe vậy, thân hình đột nhiên nhoáng lên một cái, lưu lại một đạo tàn ảnh tại lôi đài, trong nháy mắt liền đi tới trước đối phương, nếu như vậy hắn cũng không khách khí. 

Ánh mắt của Hoàng Tiểu Long lạnh lùng, một cái băng quyền đột nhiên đánh ra, trong nháy mắt liền đánh đến người Dương Cương.

“Oành.”

Một tiếng vang dội, Dương Cương kêu thảm một tiếng, từ lôi đài ngã bay xuống mặt đất, lăn lông lốc bên cạnh lôi đài. 


Bốn phía lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người ngân ra nhìn Dương Cương lăn bên cạnh lôi đài.

Sau một lát yên tĩnh, đột nhiên toàn bộ quảng trường Đoạn Nhận chợt nổ tung. 

“Cái gì? Đạo tàn ảnh kia có chuyện gì?”

“Tốc độ của Hoàng Tiểu Long làm sao có thể như vậy.”

“Hay, quá hay. Đây là bản mệnh hồn kỹ cũa Hoàng Tiểu Long đó sao?” 

Tất cả mọi người ai nấy đầy vẻ kích động, kinh ngạc, không thể tin được.

Dưới chủ tịch đài, Tạ Bồ Đề vốn bình tĩnh bỗng nhiên cũng đứng lên tại chỗ, cặp mắt tràn đầy kinh ngạc. Thôi Lệ, Bàng Ngọc, Đái San Ny đồng thời cũng đứng lên tại chỗ.

Một cú đánh của Hoàng Tiểu Long đã đánh bay Dương Cương, thậm chí Dương Cương còn chưa kịp phản ứng. 

Sau khi Đấu khí đột phá Tiên Thiên, Hoàng Tiểu Long thi triển bản mệnh hồn kỹ, Tật Ảnh Tùy Hình, tốc độ đã có thể so sánh với thân hình tốc độ của Phí Hầu. Sau khi đột phá Tiên Thiên, tốc độ của bản mệnh hồn kỹ Tật Ảnh Tùy Hình không chỉ tăng một lần, hơn nữa Dương Cương khinh thường, do đó ngay cả phản ứng cũng không kịp, lập tức bị Hoàng Tiểu Long đánh bay.

Trên chủ tịch đài, cặp mắt của Đoạn Vô Ngân lóe lên quang mang, thân thể tiếp tục ngồi thẳng, nói với Trình Kiếm:

“Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp Hoàng Tiểu Long.” 

Trình Kiếm giật mình lúc đó mới hồi tỉnh lại, thâm dĩ vi nhiên gật gật đầu.

Không chỉ có bọn họ, ngay cả bọn Đoạn Nhận đại đế cũng đánh giá thấp thực lực của Hoàng Tiểu Long.

Trước đó Đoạn Nhận đại đế xác nhận Hoàng Tiểu Long có thực lực tranh đoạt mười vị trí đầu, thế nhưng hiện tại Trình Kiếm thầm cười, nào chỉ là mười vị trí đầu, vừa rồi nhìn tốc độ công kích của Hoàng Tiểu Long e rằng phải có thực lực tranh đoạt đệ nhất cùng Tạ Bồ Đề. 

Hoàng Tiểu Long mới vừa nói không triệu Vũ hồn cũng sẽ đánh bại được Dương Cương, có người cảm thấy Hoàng Tiểu Long này cuồng vọng, thế nhưng hiện tại sẽ không có ai cho là như vậy.

Trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, bên trong tiếng nghị luận, Hoàng Tiểu Long chậm rãi đi tới Dương Cương, sắc mặt lạnh lùng:

“Ngươi nên triệu Vũ hồn ra đây đi, nếu không ngay cả cơ hội trả đòn ngươi cũng không có đấy.” 

Dương Cương bò dậy từ dưới đất, sờ vết máu trên khóe miệng rồi nhìn Hoàng Tiểu Long với cặp mắt phẫn nộ, sỉ nhục, sát ý. Nhưng hắn biết là Hoàng Tiểu Long nói thật tình, nếu hắn không triệu Vũ hồn ra thì ngay cả cơ hội trả đòn cũng không có, bởi vì tốc độ Hoàng Tiểu Long thi triển bản mệnh hồn kỹ quá nhanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận