Vô Địch Thiên Hạ

Đại tướng sau lưng Đoạn Vô Ngân muốn lên trước lệnh cho Triệu Thư quỳ xuống hành lễ, nhưng Đoạn Vô Ngân giơ tay lên cản lại, nói:

“Được rồi.”

Đoạn Vô Ngân vẫn bình tĩnh, nhìn không lộ ra vui hay giận. 

“Vâng, nhị hoàng tử điện hạ.”

Tên đại tướng cung kính ứng thị, lui sang một bên.

Dương Cương thấy thế mừng thầm trong lòng. Tuy Đoạn Vô Ngân nhìn Hoàng Tiểu Long mà không nói gì thêm, thế nhưng chỉ sợ đã bắt đầu không thích Hoàng Tiểu Long rồi. 

Hoàng Tiểu Long kia, ngay cả hạ nhân cũng không dạy dỗ cho tốt, xui xẻo thật đáng đời.

Bàng Ngọc ghen tỵ với Hoàng Tiểu Long thấy thế cũng âm thầm vui mừng.

Đoạn Vô Ngân đi tới trước mặt mọi người, quét mắt nhìn mọi người một cái, sau đó cười nhạt một tiếng: 

“Chúc mừng các vị đoạt được một trăm người nhất lưu Hoàng Thành Chi Chiến năm nay, sau này các ngươi chính là học sinh của Đoạn Nhận học viện.”

Âm thanh của Đoạn Vô Ngân vừa rơi xuống, mọi người biểu tình không giống nhau, nhưng phần lớn gương mặt đầy vẻ kích động.

Đoạn Nhận học viện là học phủ cao nhất của Đoạn Nhận đế quốc. 

Đi vào Đoạn Nhận học viện, đây là vinh dự của tất cả mọi thế lực của Đoạn Nhận đế quốc.

Sau đó Đoạn Vô Ngân cũng không nói thêm gì, liền lệnh cho Trình Kiếm lần lượt tưởng thưởng tất cả mọi người.

Tưởng thưởng phân thành ba vòng. 

Vòng thứ nhất là thứ hạng từ mười một cho đến một trăm.

Vòng thứ hai là thứ hạng từ hai cho đến mười.


Vòng thứ ba là đệ nhất. 

Vòng thứ nhất có chín mươi người, đương nhiên là thời gian tiếp thụ tưởng thưởng dài nhất. Sau một tiếng thì vòng thứ nhất mới kết thúc, kế tiếp là vòng thứ hai, bao gồm đám người Tạ Bồ Đề, Dương Cương, Bàng Ngọc.

Sau khi đám người Tạ Bồ Đề, Dương Cương, Bàng Ngọc nhận thưởng cho đến Hoàng Tiểu Long lúc cuối cùng, Đoạn Vô Ngân đích thân ban tưởng thưởng cho Hoàng Tiểu Long. Còn tưởng thưởng cho đám người Tạ Bồ Đề đều do Trình Kiếm phát, chỉ có Hoàng Tiểu Long là đích thân Đoạn Vô Ngân ban thưởng.

Đối với bọn Dương Cương mà nói, có thể được Đoạn Vô Ngân ban bố tưởng thưởng là một vinh hạnh đặc biệt lớn lao. 

Đoạn Vô Ngân thưởng cho Hoàng Tiểu Long một cái nhẫn không gian cực đẹp chứa 20 khối nhất phẩm linh thạch, hai viên lục phẩm cao cấp linh đan.

Tại Lạc Thông vương quốc, cũng chỉ có một người ở Lạc Thông vương quốc mới có thể có không gian giới chỉ, không gian giới chỉ tuy hiếm có tại Đoạn Nhận đế quốc, nhưng cũng không hiếm có như Lạc Thông vương quốc.

Một vài đệ tử nòng cốt của đại gia tộc tại Đoạn Nhận đế quốc thường có thể có một viên không gian giới chỉ. 

Lúc Hoàng Tiểu Long nhận lấy không gian giới chỉ chứa nhất phẩm linh thạch, lục phẩm cao giai linh đan, Đoạn Vô Ngân nở nụ cười với Hoàng Tiểu Long:

“Hoàng Tiểu Long, hy vọng ngươi có một ngày có thể đột phá Thánh vực, trở thành người thủ hộ cho Đoạn Nhận đế quốc chúng ta.”

Hoàng Tiểu Long ngẩn ra, sau đó gật đầu. 

Người thủ hộ cho Đoạn Nhận đế quốc sao?!

Mặc dù biết đây chỉ là Đoạn Vô Ngân miễn cưỡng nói, thế nhưng Hoàng Tiểu Long tin tưởng vững chắc bản thân mình sẽ có một ngày nhất định đột phá Thánh vực, hơn nữa ngày ấy sẽ không quá xa...

Lúc này, Trình Kiếm tiến lên nói tưởng thưởng đã xong, khiến cho mọi người đều lui. 

Mọi người đều cung kính ứng thị.

Nhưng lúc Hoàng Tiểu Long muốn rời đi, Đoạn Vô Ngân mở miệng nói:

“Hoàng Tiểu Long, ngươi ở lại giây lát, phụ hoàng ta muốn gặp ngươi.” 

Tất cả mọi người đều ngẩn ra.


Đoạn Nhận đại đế muốn triệu kiến Hoàng Tiểu Long!

Lúc này, ngay cả Tạ Bồ Đề cũng hâm mộ, thậm chí bắt đầu ghen tỵ với Hoàng Tiểu Long. Đoạn Nhận đại đế “người khai sáng Đoạn Nhận đế quốc, đấng tối cao trong lòng của tất cả con dân Đoạn Nhận đế quốc - muốn triệu kiến Hoàng Tiểu Long. 

Ngay cả đệ nhất Hoàng Thành Chi Chiến trước đây cũng không có được niềm vinh hạnh đặc biệt này a.

Trong lòng đám người Dương Cương vô cùng phức tạp.

Lúc rời đi, đôi mắt đẹp đưa tình của Thôi Lệ nhìn chằm chằm vào Hoàng Tiểu Long. 

Đợi sau khi mọi người Tạ Bồ Đề, Thôi Lệ toàn bộ rời đi, Đoạn Vô Ngân nói với Hoàng Tiểu Long:

“Hoàng Tiểu Long, ngươi đi theo ta.”

Nói xong, liền cùng Trình Kiếm dẫn hai người Hoàng Tiểu Long, Triệu Thư ra khỏi quảng trường Chính Đức, các hộ vệ hoàng cung đi theo ở đằng sau. 

Đoạn Nhận hoàng cung cực lớn, trên đường đi qua rất nhiều đại điện, ra khỏi quảng trường, cuối cùng Đoạn Vô Ngân và Trình Kiếm mới ngừng lại trước một tòa hoàng cung thâm viện ở trước mặt.

Lúc này các hộ vệ hoàng cung đang canh giữ ở phía ngoài.

Đoạn Vô Ngân và Trình Kiếm dẫn Hoàng Tiểu Long và Triệu Thư đi vào. 

Sau khi tiến vào, lại một đường xuyên qua bốn tiểu cung điện mới đi đến được một đại điện.

Trên đại điện, một người trung niên mặc long bào đang ngồi ở đấy. Trên mi tâm người trung niên ấn trứ một Đoạn Nhận phù văn, chính là Đoạn Nhận đại đế.

Đi vào đại điện, hai người Đoạn Vô Ngân và Trình Kiếm mau bước tới trước muốn hành lễ, đột nhiên hai người thấy Đoạn Nhận đại đế ngồi trên long ỷ ngai vàng bỗng đứng lên, vẻ mặt đầy vẻ kích động dị thường, bước nhanh từ trên ngai vàng đi xuống. 

Đoạn Vô Ngân và Trình Kiếm ngẩn ngơ.

Lúc này, Đoạn Nhận đại đế xuống đại điện, đi tới trước hai người Đoạn Vô Ngân.


“Phụ hoàng.” 

Đoạn Vô Ngân tiến lên và lên tiếng, thế nhưng dường như Đoạn Nhận đại đế không nhìn thấy hắn hành lễ vậy, trước ánh mắt khiếp sợ của Đoạn Vô Ngân và Trình Kiếm, hắn đi tới trước mắt Triệu Thư đang ở sau lưng Hoàng Tiểu Long, cung kính và kích động nói:

“Là Triệu tiên sinh?”

Triệu tiên sinh? 

Đoạn Vô Ngân và Trình Kiếm trờn tròn cặp mắt, vẻ mặt vô cùng khó tin.

Vừa rồi Đoạn Nhận đại đế xưng hô với hộ vệ của Hoàng Tiểu Long là gì?

Triệu tiên sinh? 

Tiên sinh.

Ngay cả Hoàng Tiểu Long cũng giật mình và bất ngờ.

Trong đầu óc Hoàng Tiểu Long chợt lóe lên, chẳng lẽ “người quen cũ” mà Triệu Thư nói lúc trước chính là Đoạn Nhận đại đế? 

Không ngờ lại là Đoạn Nhận đại đế.

Lúc này, cũng trước ánh mắt bất khả tư nghị của hai người Đoạn Vô Ngân, Trình Kiếm, Triệu Thư nhoẻn miệng cười với Đoạn Nhận đại đế:

“Đúng vậy, Tiểu Hầu Tử năm đó cuối cùng đã trưởng thành, hơn một nghìn năm qua đi, ngươi không chỉ có đột phá Thánh vực mà còn sáng lập một đại đế quốc. 

Tiểu Hầu Tử?

Cuối cùng đã trưởng thành?

Nghe Triệu Thư xưng hô với Đoạn Nhận đại đế, Đoạn Vô Ngân và Trình Kiếm chợt lảo đảo đứng không vững, thiếu chút nữa là té ngã xuống. 

Đoạn Nhận đại đế ngượng ngùng cười nói cùng Triệu Thư:

“Một Đoạn Nhận đế quốc nho nhỏ mà thôi, khiến cho Triệu tiên sinh chê cười.”

Triệu Thư gật đầu, sau đó nói với Đoạn Nhận đại đế: 

“Đây là thiếu chủ của ta.”


Ý chỉ Hoàng Tiểu Long.

“Thiếu chủ?” 

Đoạn Nhận đại đế nhìn Hoàng Tiểu Long, sợ ngây người, tiếp đó trong lòng hoảng sợ, nhưng hắn là hiểu thân phận của Triệu Thư, hơn một ngàn năm trước lúc hắn còn chưa đột phá Thánh vực, Triệu Thư đã là cường giả Thánh vực rồi.

“Phụ hoàng, đây là Hoàng Tiểu Long huynh đệ.”

Lúc này, Đoạn Vô Ngân mau tới trước, áp chế lại lòng kinh ngạc và giải thích với Đoạn Nhận đại đế. 

Đoạn Vô Ngân hoàn toàn thay đổi xưng hô với Hoàng Tiểu Long.

Thế nhưng Đoạn Nhận đại đế cười nói với Hoàng Tiểu Long:

“Thì ra là Hoàng công tử đoạt được Hoàng Thành Chi Chiến năm nay.” 

Hoàng công tử, Đoạn Nhận đại đế dùng kính ngữ.

Đoạn Vô Ngân toát mồ hôi lạnh, vừa rồi hắn xưng hô Hoàng Tiểu Long là huynh đệ dường như quá bất kính rồi sao?

Về phần Trình Kiếm sớm đã hóa thành một tượng gỗ, cái đầu hoàn toàn phản ứng không kịp. 

“Đoạn Nhận đại đế khách khí.”

Hoàng Tiểu Long vội vàng nói.

“Không không không, sau này Hoàng công tử cứ trực tiếp gọi tên thật của ta là được rồi, gọi ta là Đoạn Nhận.” 

Đoạn Nhận đại đế liền nói ngay.

Hai người Đoạn Vô Ngân, Trình Kiếm tiếp tục đổ mồ hôi trên trán.

“Chuyện này...” 

Hoàng Tiểu Long nhìn Triệu Thư, những biến hóa liên tiếp này thật ra Hoàng Tiểu Long cũng nhất thời khó có thể phản ứng kịp, hắn thật không ngờ Triệu Thư không chỉ là người quen cũ cùng Đoạn Nhận đại đế, hơn nữa Đoạn Nhận đại đế lại cực kỳ cung kính đối với hắn.

Đoạn Nhận đại đế vốn là triệu kiến Hoàng Tiểu Long, hiện tại dường như trái ngược toàn bộ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận