Vô Địch Thiên Hạ

Bao mua toàn bộ rồi?

Sắc mặt hai người có chút khó coi.

Một người trong đó đang muốn lên tiếng, một người khác hơi mập lấy tay ngăn lại, lắc lắc đầu, tiếp đó quay đầu cười nói với Tạ Bồ Đề: 

“Nếu hôm nay đã hết Hồi Vị tửu rồi, Bồ Đề huynh đệ đã mua toàn bộ, vậy ngày khác huynh đệ chúng ta sẽ tới uống.”

Nói xong hắn kéo thanh niên kia đứng lên, đi ra khỏi Hồi Vị đại tửu lâu trước ánh nhìn chăm chú của ba người Hoàng Tiểu Long.

Tạ Bồ Đề nhìn theo bóng lưng hai người ly khai, nói với Hoàng Tiểu Long: 

“Hai người này cũng có chút liên quan tới ngươi đó.”

“Có liên quan tới ta sao?”

Hoàng Tiểu Long nói với ánh mắt nghi ngờ. 

Tạ Bồ Đề gật đầu nói:

“Bọn họ là người của Quách gia.”

Quách gia. 

Trong nhát mắt Hoàng Tiểu Long đã minh bạch ý của Tạ Bồ Đề. Quách gia hắn nói là Quách gia của Quách Thái – người đính hôn cùng muội muội. Quách gia chính là một trong ba đại thương hội của đế quốc- Vạn Bảo thương hội, chẳng trách vừa rồi hai người tiền của dồi dào như thế, vừa bước vào liền muốn mua toàn bộ số Hồi Vị tửu còn lại của ngày hôm nay.

“Người hơi mập kia gọi là Quách Chí, người còn lại tên là Quách Phi, là hai huynh đệ. Phụ thân của bọn họ là Quách Thế Văn. Quách Thế Văn là đại ca của Quách Thế Nguyên, cũng là kế người thừa kế chỉ định kế tiếp của Quách gia.”


Tạ Bồ Đề nói tiếp. 

Hoàng Tiểu Long gật đầu. Nói như vậy Quách Chí, Quách Phi chính là đường huynh đệ của Quách Thái. Nếu sau này gả muội muội Hoàng Mẫn cho Quách gia thì Quách Thế Văn chính là đại bá của muội muội.

Lúc này, tiểu nhị của tửu lâu đã đem toàn bộ Hồi Vị tửu lên.

Tạ Bồ Đề cười nói: 

“Tới đây, nếm thử chút Hồi Vị tửu này, bảo đảm hôm nay sau khi ngươi uống xong, ngày sau sẽ tới mãi.”

Nói xong, tự mình mở ra một bình cho Hoàng Tiểu Long. Mùi rượu thơm ngạt ngào bốn phía.

Hoàng Tiểu Long nhận lấy, ngửi ngửi rồi uống một ngụm, chỉ cảm thấy cảm giác trong miệng ngọt thuần, rượu vào cổ họng, lưu hương trên lưỡi trên răng, thật làm cho người ta rất lâu vẫn còn day dưa không dứt với mùi vị rượu. Đúng như Tạ Bồ Đề nói, Hồi Vị tửu là thứ không thể thiếu hơn cả mỹ nhân. 

Sau đó tiểu nhị của tửu lâu mang ra một bàn thức ăn ngon cho ba người Hoàng Tiểu Long.

Tại Hồi Vị tửu lâu, nếu một người mua một lần ba bình trở lên thì có thể được tặng miễn phí một bàn thức ăn ngon.

Vì thế, ba người Hoàng Tiểu Long không ngừng chạm cốc ly này tiếp ly nữa, không biết tự khi nào, ba người đã uống hết 123 bình Hồi Vị tửu. 

Hoàng Tiểu Long và Tạ Bồ Đề không cảm thấy gì, thế nhưng Trần Thành thì đau lòng không dứt.

123 bình Hồi Vị tửu chính là 1230 vạn a.

Trần Thành tại Trần gia mặc dù là một đại gia tộc của Lạc Thông vương quốc, thế nhưng cho dù Trần gia đập nồi bán sắt cũn không có được 1230 vạn. 

Uống xong 123 bình Hồi Vị tửu, Hoàng Tiểu Long vẫn cảm thấy chưa tận hứng.


Sau đó ba người ra khỏi tửu lâu và trở về ký túc xá.

Trên đường Trần Thành tách ra khỏi hai người. 

Về tới nhà vườn số 1 khu vực thứ chín mươi tám, lúc này Hoàng Tiểu Long mới nhìn kỹ đánh giá gian phòng ký túc xá của mình. Phòng không lớn, chỉ khoảng 20 thước vuông, bên trong căn phòng có một tấm giường hàn ngọc, ngoại trừ giường hàn ngọc còn có tủ quần áo và một số thứ khác.

Lúc tu luyện có thể ngồi xếp bằng trên giường hàn ngọc, tuy rằng có thể đề thăng tốc độ ngưng tụ thiên địa linh khí, thế nhưng vật này đã đối với Hoàng Tiểu Long vô dụng.

Hơn nữa căn phòng bên trong Tu La giới còn tốt hơn rất nhiều so với hàn ngọc sàng. 

Hoàng Tiểu Long nhìn gian phòng của mình xong thì tách ra khỏi Tạ Bồ Đề, sau đó đi dạo một vòng Đoạn Nhận học viện.

Đương nhiên hắn không quên mục đích quan trọng nhất khi hắn đến Đoạn Nhận học viện.

Dị bảo xếp hàng thứ tư - Đoạn Hồn châu. 

Hiện tại hắn có được Linh Lung Bảo tháp xếp hàng thứ chín và Tù Thần quyển xếp hàng thứ sáu, nếu có thể thu phục được Đoạn Hồn châu, như vậy tốc độ tu luyện sẽ đề thăng lần nữa. Hắn phải mau sớm tăng lên tới Thánh vực mới được.

Dựa theo Triệu Thư nói, sư huynh Trần Thiên Tề có thể đột phá đến Thánh vực lục giai rồi, cho dù không phải là Thánh vực lục giai cũng là Thánh vực ngũ giai hậu kỳ đỉnh phong.

Hoàng Tiểu Long dạo quanh Đoạn Nhận học viện trong hai giờ, Linh Lung Bảo tháp và Tù Thần quyển trong cơ thể đều không có trạng thái khác thường gì. 

Lúc này sắc trời đã tối.

Hoàng Tiểu Long cũng không trở về học viện ký túc xá mà ra khỏi học viện, trở về Nam Sơn phủ.


Về tới Nam Sơn phủ, Hoàng Tiểu Long liền cho thị bộc gọi Triệu Thư và Phí Hầu tới. Hai người vừa tới Hoàng Tiểu Long liền hỏi Phí Hầu về chuyện liên quan tới di dời Cửu Đỉnh thương hội, chuyện địa chỉ của tổng bộ. 

Phí Hầu nói đã tìm được một nơi phủ viện cách Nam Sơn phủ cũng không xa, có thể sử dụng làm địa chỉ tổng bộ sau khi di chuyển Cửu Đỉnh thương hội đến đây, tuy nhiên bây giờ đang liên lạc với người bán.

Hoàng Tiểu Long gật đầu.

Sau đó, Hoàng Tiểu Long bảo Phí Hầu chú ý tới động tĩnh của Diêu Phi, cũng kể lại chuyện phát sinh giữa hắn và Diêu Phi tại Nghênh Phong điện ngày hôm nay, để hai người cẩn thận Diêu Phi một chút. 

Triệu Thư nghe xong, hừ lạnh nói:

“Một tiểu tử chưa dứt sữa thôi. Nực cười, không ngờ lại dám cả gan bảo Môn chủ quỳ xuống nhận sai, còn làm đầu phục làm việc cho hắn?”

“Môn chủ, hay là chúng ta cứ dạy dỗ cho Diêu Phi ấy một chút được không?” 

Phí Hầu cũng lên tiếng.

Dạy dỗ một chút hay sao? Hoàng Tiểu Long trầm ngâm:

“Diêu Phi vẫn còn phái người tới tra dò xét lão giả áo bào đen chứ?” 

“Đúng vậy, Môn chủ.”

Phí Hầu cung kính nói.

“Sau này phải bắt tất cả những người mà Diêu Phi phái tới dò xét lão giả áo bào đen, giết chết hết đi.” 

Hoàng Tiểu Long quay đầu nói với Triệu Thư. Lão giả mà Diêu Phi phái tới dò xét đều là Tiên thiên bậc cao, tổn thất mấy Tiên thiên bậc cao, ngay cả Diêu Phi cũng phải đau lòng đến hộc máu mất thôi.

Dĩ nhiên, Hoàng Tiểu Long cũng không ngại luyện chế thêm mấy viên thất phẩm linh đan, cho dù Hoàng Tiểu Long không sử dụng cũng có thể giữ lại cho cha mẹ Hoàng Bằng và Tô Yến uống để luyện hóa.

Vũ hồn hai người hạn chế, không có hy vọng đột phá Tiên thiên, uống thêm mấy viên thất phẩm linh đan nhằm rèn luyện thân thể, còn có thể tăng tiến thọ nguyên. 


“Vâng, Môn chủ.”

Triệu Thư đứng lên, đáp.

Sau đó hai người lui xuống. 

Hoàng Tiểu Long khai mở Tù Thần quyển, đi vào bên trong chiến trường Viễn cổ tu luyện.

Sau khi đi vào bên trong chiến trường viễn cổ, Hoàng Tiểu Long tiếp tục thử đồng thời vận chuyển Tu La quyết và Dịch Cân kinh. Sau đó Hoàng Tiểu Long liền tu luyện Tù Thần chưởng.

Tù Thần chưởng chính là truyền thừa đấu kỹ của Tù Thần quyển, huyền diệu và thâm ảo, thậm chí liên lụy đến thời gian, pháp tắc không gian. Mỗi một lần tu luyện, Hoàng Tiểu Long đều thâu được ích lợi không ít. 

Một đêm trôi qua.

Ngày hôm sau, Hoàng Tiểu Long ra khỏi chiến trường viễn cổ, ra khỏi Nam Sơn phủ rồi đi tới Đoạn Nhận học viện. Khi đến Đoạn Nhận học viện, Hoàng Tiểu Long cũng không trở về ký túc xá mà tiếp tục chuyển qua các ngõ ngách trong Đoạn Nhận học viện.

Đoạn Nhận học viện rất lớn, phân nội viện, ngoại viện. Chỉ riêng ngoại viện, Hoàng Tiểu Long muốn đi hết tất cả các ngõ ngách cũng phải mất từ tám đến mười ngày. 

Đoạn Nhận học viện khác vối Học viện Tinh Không. Đoạn Nhận học viện không quy định thời khóa biểu, cũng không phân chia lớp và niên cấp.

Tại Hạo Hãn điện của Đoạn Nhận học viện, mỗi ngày đều có lão sư đặc biệt đi vào trong đó truyền thụ tâm đắc tu luyện, học sinh của Đoạn Nhận học viện có thể tự do đi đến nghe giảng.

Mười ngày trôi qua rất nhanh. 

Hoàng Tiểu Long đã đi một lượt khắp các ngõ ngách ngoại viện, thế nhưng Tù Thần quyển, Linh Lung Bảo tháp trong cơ thể không hề có gì khác thường, hay nói cách khác tại Đoạn Hồn Châu không có khả năng ở ngoại viện.

“Không có ở ngoại viện, như vậy chỉ có tại nội viện rồi?”

Hoàng Tiểu Long nhíu mày. 

Tất cả học viên đều có thể ra vào ngoại viện, thế nhưng đi lại trong nội viện thì khác, phải là học sinh nội viện thì mới có thể ra vào nội viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận