Vô Địch Thiên Hạ

Quách Chí quay đầu lại, thấy người vừa lên tiếng, toàn thân tức thì cứng đờ, không còn vẻ giận dữ nữa. Y muốn cười mà cười không nổi.

Đoạn Vô Ngân mặc một bộ áo gấm màu vàng, trên thân thêu tám con rồng vàng đang đi tới, sau lưng là một đoàn cao thủ của học viện.

Chúng tùy tùng sau lưng hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi thấy là Đoạn Vô Ngân, vội vàng đổi sắc mặt, hành lễ: 

“Bái kiến Nhị hoàng tử Điện hạ!”

Đoạn Vô Ngân bước tới trước mặt Quách Chí, lạnh lùng hỏi:

“Ngươi vừa mới nói cái gì?” 

Một cỗ khí thể khủng bố bạo phát từ trên người y.

Hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi cùng đám tùy tùng đều hoảng sợ.

“Hiểu lầm, hiểu lầm, Nhị hoàng tử Điện hạ, vừa rồi chỉ là hiểu lầm!” 

Quách Chí vội nặn ra vẻ mặt cười cười, liên tục khoát tay:

“Ta không biết là ngài. Nếu biết, ta nào dám, nào dám!”

Vừa rồi y nghe tiếng nói khá quen, nhưng không nghĩ được người tới lại là Đoạn Vô Ngân. Nếu biết, có cho thêm mười lá gan y cũng không dám chửi tục Đoạn Vô Ngân. 

Đoạn Vô Ngân hai mắt như đao nhìn hai người, sau đó, trong cái nhìn đầy hoảng sợ của bọn Quách Chí, Quách Phi, đi tới trước mặt Hoàng Tiểu Long.

Tới trước mặt hắn, vẻ mặt của Đoạn Vô Ngân đã hoàn toàn thay đổi, đột nhiên chuyển sang tươi cười, hỏi:

“Tiểu Long huynh đệ, ngươi không sao chứ?” 

Tiểu Long huynh đệ, ngươi không sao chứ?

Tất cả mọi người như bị sấm sét  bổ trúng, đứng đó, cứng ngắc.

Hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi trợn trừng mắt, nhìn Nhị hoàng tử Đoạn Vô Ngân mà không thể tin nổi. Nhị hoàng tử vừa nói cái gì vậy? Tiểu Long huynh đệ? Ngài lại xưng huynh gọi đệ với Hoàng Tiểu Long? 

Ấy vậy mà Đoạn Vô Ngân lại hỏi tiếp:


“Bọn họ không dọa ngươi chứ?”

Chợt y vội nói tiếp như giải thích: 

“Không không không, ý ta là, bọn họ không tới quấy rầy ngươi chứ?”

Nhìn Đoạn Vô Ngân phải giải thích với Hoàng Tiểu Long, chân hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi như nhũn ra, choáng váng xây xẩm.

Những người khác đều trợn mắt há mồm, bao gồm cả các cao thủ học viện đi theo Đoạn Vô Ngân tới đây. 

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Đoạn Vô Ngân là Nhị hoàng tử Đế quốc Đoạn Nhận, mà Hoàng Tiểu Long thì sao? Nếu bàn về thân phận, Hoàng Tiểu Long chỉ là một học viên trong học viện, một học viên rất bình thường.

Ai nấy đều ngẩn ra, không thể hiểu được rốt cuộc chuyện này là thế nào. 

“Ta không sao!”

Hoàng Tiểu Long đáp.

Sau đó, mọi người đều có thể thấy rõ ràng, Đoạn Vô Ngân thở ra một hơi, 

Vốn Đoạn Vô Ngân cũng phải tôn xưng Hoàng Tiểu Long là công tử giống phụ thân mình Đại Đé Đoạn Nhận, nhưng Hoàng Tiểu Long sợ cách xưng hô thế này dọa người quá, nên dặn y, trước mặt mọi người, cứ gọi mình là huynh đệ thôi.

Dù sao, vậy cũng đủ khiến cho đám Quách Chí khiếp sợ vãi mật rồi.

“Tiểu Long huynh đệ, ngươi xem, nên xử trí bọn họ thế nào?” 

Ý Đoạn Vô Ngân muốn hỏi về đám Quách Chí, Quách Phi.

Tất cả mọi người đều nhìn Hoàng Tiểu Long.

Hoàng Tiểu Long nhìn Quách Phi, Quách Chí. 

Tim cả hai như bị siết thắt lại.

Hoàng Tiểu Long vẫn chậm rãi bước tới gần hai người Quách Phi, Quách Chí.

“Hoàng… Hoàng… Hoàng…!” 

Quách Chí hoảng sợ đầy mặt muốn nói cái gì đó nhưng không biết nên mở miệng thế nào. Đoạn Vô Ngân nhận Hoàng Tiểu Long làm huynh đệ, xem ra, y muốn gọi Hoàng Tiểu Long là huynh đệ cũng không đủ tư cách.

Quách Phi cũng cực kỳ hoảng sợ.

Hoàng Tiểu Long đi tới trước mặt hai người, lạnh lùng nói: 

“Hôm qua ta đã cho các ngươi cơ hội!”

Quách Chí, Quách Phi vô cùng hoảng sợ, mặt xám như tro.

Đột nhiên Quách Chí quỳ xuống, mặt mày như đưa đám cầu xin: 

“Tiểu Long huynh đệ, chúng ta sai rồi, cầu ngươi lại cho chúng ta một cơ hội!”

“Đúng đúng, sau này chúng ta không dám nữa!”

Quách Phi cũng quỳ xuống luống cuống cầu xin. 

Hoàng Tiểu Long lạnh lùng đáp:

“Tiếc quá, muộn rồi!”

Sắc mặt hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi đại biến, còn muốn mở miệng, đột nhiên Hoàng Tiểu Long vỗ ra hai chưởng, ấn lên ngực hai người. Cả hai kêu thảm, bay ngược ra đằng sau, trượt dài dưới đất, đập vào hai gốc cổ thụ cách đó hơn một trăm mét. 


Binh!

Binh!

Hai gốc cổ thụ rung lên bần bật lung lau muốn gãy. 

Sau mấy hơi thở, hai cây cổ thụ gã xuống, đè lên hai người.

“Thiếu chủ!”

Đám tùy tùng của hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi kinh hô, đang muốn tiến lên thì một đạo đao khí khủng bố bổ xuống, bổ ra một cái khe lớn dưới mặt đất. 

Đám tùy tùng sợ hãi lùi lại.

Đao khí khủng bố kia chính là do Đoạn Vô Ngân đánh ra. Đoạn Vô Ngân thu tay lại, lạnh lùng nói:

“Ai dám tiến lên. Chết!” 

Chết!

Ngay lập tức, không một ai trong đám tùy tùng của hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi dám tiến lên.

“Khí hải của ta!” 

Bị hai cây cổ thụ đè lên, hai huynh đệ Quách Chí đột nhiên kêu lên thê lương.

Vừa rồi, song chưởng của Hoàng Tiểu Long vừa vặn đánh trúng khí hải của hai người. Cả hai đều vỡ nát.

Khí hải là nơi chứa Đấu khí. Nên có thể tưởng tượng được kết cục khi khí hải bị đánh vỡ thế nào. 

Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nhìn hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi. 

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

“Tiểu Long huynh đệ, chúng ta sao?” 

Đoạn Vô Ngân tiến lên hỏi.

“Chúng ta đi thôi.”

Đoạn Vô Ngân khẽ giật mình, thở dài một hơi. Quả thực  y rất sợ Hoàng Tiểu Long sẽ giết hai người Quách Chí, Quách Phi luôn. Hai huynh đệ này không giống với các đệ tử Quách gia khác, nếu giết sẽ gây ra phiền toái không nhỏ. 

Đoàn người Hoàng Tiểu Long, Đoạn Vô Ngân đi rồi, chúng tùy tùng của Quách Chí, Quách Phi mới luống cuống chạy tới nâng dậy cứu chữa.

Không bao lâu sau, tin Quách Chí, Quách Phi bị Hoàng Tiểu Long đánh vỡ khí hải ầm ầm truyền khắp học viện Đoạn Nhân.


Không đến một ngày, cả học viện Đoạn Nhận nhấc lên sóng to gió lớn. 

“Nghe nói Nhị hoàng tử Điện hạ lại xưng huynh gọi đệ với Hoàng Tiểu Long đó!”

“Hoàng Tiểu Long này rốt cuộc có thân phận gì? Không phải chỉ là một đệ tử gia tộc nho nhỏ của Vương quốc Lạc Thông thôi sao? Còn nữa, hộ vệ Triệu Thư bên cạnh hắn đã tiếp cận với Thánh vực rồi đó!” 

“Bây giờ khí hải của Quách Chí, Quách Phi bị đánh vỡ rồi, không biết Quách gia sẽ phản ứng thế nào?” 

Khắp học viện Đoạn Nhận đều xôn xao bàn tán. Dần dà, các đại gia tộc trong Đoạn Nhận hoàng thành cũng biết việc này.

Tại Diêu phủ, Diêu Phi nghe thủ hạ Tiêu Đằng bẩm báo cũng phải lắp bắp kinh hãi. Y giật mình không phải vì Quách Chí, Quách Phi bị đánh vỡ khí hải, mà là vì Đoạn Vô Ngân lại xưng huynh gọi đệ với Hoàng Tiểu Long!

“Công tử, xem ra thân phận của Hoàng Tiểu Long này không đơn giản!” 

Tiêu Đằng bước lên nói.

Thận phận của Đoạn Vô Ngân như thế mà còn xưng huynh gọi đệ với hắn. Dù là ai cũng biết thân phận Hoàng Tiểu Long không đơn giản rồi.

Diêu Phi quay đầu lại cười: 

“Như vậy mới càng có ý định đầu tư, không phải sao? Nếu quá yếu, thì nhàm chán lắm!”

Tiêu Đằng nghe vậy cười hùa:

“Công tử nói đúng lắm. Nếu Hoàng Tiểu Long kia quá yếu thì không có ý nghĩa gì rồi!” 

“Bây giờ mọi người Hoàng gia đến đâu rồi?”

Đột nhiên Diêu Phi hỏi.

“Có lẽ hai ngày nữa sẽ rời Vương quóc Thái Nguyên!” 

“Vương quốc Thái Nguyên…”

Hai mắt Diêu Phi sáng lập lòe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận