Vô Địch Thiên Hạ

Khi Hoàng Tiểu Long tới ngoại viện sau núi, nơi này không còn náo nhiệt như mọi khi nữa, vắng tinh không một bóng người.

Hôm nay Thánh Vực các mở ra, ngoại viện phía sau núi đã được phong tỏa. Hoàng Tiểu Long phải xác nhận xong thân phận mới có thể vào trong.

“Tiểu Long!” 

Hoàng Tiểu Long vừa tới ngoại viện thì gặp phải Tạ Bồ Đề. Tạ Bồ Đề vui vẻ bước tới gần hắn.

Thấy y, hắn cũng cười cười.

“Tiểu tử ngươi, máy tháng nay trốn ở phủ Nam Sơn tu luyện không thấy bóng dáng đâu, hại ta đã uống được rượu ngon uống rượu nào khác cũng đều nhạt thếch!” 

Tạ Bồ Đề đấm một cái vào vai Hoàng Tiểu Long, cười nói.

“Lần này ra khỏi Thánh Vực các, chúng ta sẽ đi uống vài chén!”

“Ha ha ha, được. Quyết định vậy đi. Nhưng uống vài chén thì làm sao đủ, tới lúc đó chúng ta phải uống mấy trăm bình!” 

“Lần sau ta mời.”

“Vậy ta càng phải uống nhiều hơn!”

Hai người cười cười nói nói đi vào trong. 

“Nghe nói Đoạn Vô Ngân đưa cho ngươi cả kim bài? Mà còn xưng huynh gọi đệ với ngươi?”

Thấy Tạ Bồ Đề cũng hiểu lầm kim bài của mình là Đoạn Vô Ngân cho, Hoàng Tiểu Long chỉ cười cười, không giải thích, hỏi:

“Lần này Diêu Phi, còn cả Quách Hứa Phi của Quách gia cũng tới sao?” 


Tạ Bồ Đề gật đầu:

“Lần này ngươi phải cẩn thận một chút. Mặc dù vào trong Thánh Vực các các đệ tử bị cấm không được chém giết, nhưng bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Diêu Phi là một con bọ cạp độc. Bị y theo dõi, y không cắn chết ngươi sẽ không cam lòng!”

Hoàng Tiểu Long gật đầu: 

“Ta biết rồi!”

Sau đó, hai người tới nơi đã được chỉ định trước phía sau núi. Diêu Phi đã ở đó, còn có bảy người nữa.

Cộng cả Hoàng Tiểu Long và Tạ Bồ Đề, tất cả mười người đều đã đến đủ. 

Hoàng Tiểu Long và Tạ Bồ Đề tới, mọi người đều nhìn sang, sắc mặt khác nhau.

Hai mắt Diêu Phi lóe lên sát ý, tuy chỉ nhàn nhạt thôi nhưng Hoàng Tiểu Long vẫn bắt được. Ngoài Diêu Phi, Hoàng Tiểu Long còn cảm ứng được sát ý của một người trẻ tuổi khác, thoạt nhìn khoảng hai tám hai chín tuổi, mặ cáo bào xám, trên lông mày có một vết sẹo đỏ nhạt của kiếm.

“Y chính là Quách Hứa Phi của Quách gia.” 

Tạ Bồ Đề nhắc nhở Hoàng Tiểu Long.

Hắn gật đầu.

Dù Tạ Bồ đề không nói hắn cũng đoán được. Dù sao cũng chỉ có Diêu Phi và Quách gia muốn giết mình thôi. 

Hoàng Tiểu Long tới, hai người đàn ông trung niên mặc áo bào tím gật đầu mỉm cười với hắn. Hắn cũng khẽ gật đầu chào lại. Theo như lời Triệu TÔng, hẳn hai người này là người do Đoạn Nhận an bài vào trong Thánh Vực các bảo vệ mình.

Mọi người đến đông đủ cả, không ai nói gì, không khí khá quái dị.

Đột nhiên, thiên hà chi thủy khủng bố uy áp như vô tận đột nhiên từ trên không trung cuồn cuộn đổ xuống, sau đó tràn ra, tràn ngập không gian sau núi. 

Bọn Hoàng Tiểu Long cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên. Trên không trung xuất hiện sáu bóng người cao lớn, khi tức của từng người cũng uy như địa ngục. Sáu bóng người cao lớn như ở trong một không gian khác. Đám người Hoàng Tiểu Long không thể thấy rõ diện mạo của họ.

“Bái kiến Đại đế cùng các vị Thánh tôn!”

Đám Tạ Bồ Đề vội vàng cung kính hành lễ. Hoàng Tiểu Long cũng chỉ có thể làm theo, thi lễ một cái. 

Tuy không thấy rõ diện mạo của sáu người kia, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết đó là Đại đế Đoạn Nhận và năm Đại thủ hộ giả của học viện Đoạn Nhận. Năm Đại thủ hộ giả này đều là Thánh vực, thường vẫn được các đệ tử học viên gọi là Thánh Tôn.

“Đứng lên đi!”

Trong không trung vang lên một âm thanh nhàn nhạt. 

Mười người Hoàng Tiểu Long đón lấy  quang mang vạn trượng màu vàng từ trên sáu bóng người cao lớn bắn ra. Sáu người khoa cả hahi tay, một dòng ánh sáng bảy màu từ trên hư không đáp xuống.

Từng đạo hào quan hợp lại thành một đồ án thần bí. Sau đó, ngay trước mặt đám Hoàng Tiểu Long, tạo thành một pháp trận khổng lồ hình lục giác.

Khí tức mênh mông từ bên trong pháp trận ẩn ẩn truyền ra. 

“Đây là…”


Hoàng Tiểu Long chăm chú nhìn.

Tạ Bồ Đề truyền âm đáp: 

“Là thần trận thượng cổ!”

“Thần trận thượng cổ!”

Hoàng Tiểu Long lắp bắp kinh hãi, Học viện Đoạn Nhận vậy mà cũng có thần trận thượng cổ! 

Mỗi thần trận thượng cổ đều có uy lực vô cùng, mạnh khó lường nổi.

“Thần trận thượng cổ này tên Lục giác tinh mang trận, là do Đại đế lấy được trong một động phủ từ thời thượng cổ. Có điều, nghe nói lục giác tinh mang trận này còn chưa hoàn chỉnh, thiếu mất một phần. Dù vậy, có Đại đế và năm vị Thánh tôn thúc giục, uy lực vẫn rất mạnh.”

Bên tai Hoàng Tiểu Long vang vang tiếng của Tạ Bồ Đề! 

Không trọn vẹn!

Hoàng Tiểu Long gật gù.

Lúc này, sáu người Đoạn Nhận chia ra đứng ở sáu góc pháp trận, mỗi người vung hai tay đánh ra một phù văn. Lơ lửng trên trận, sáu phù văn không ngừng đan vào nhau, kim quang một hồi, một cái cổng không gian lớn xuất hiện. 

Từng đạo thánh linh chi khí từ trong cánh cổng không gian kia phiêu dật lọt ra.

Thánh Vực các!

Hoàng Tiểu Long nhìn chằm chằm vào cổng không gian. 

“Thánh Vực các mở ra, các đệ tử vào trong Thánh Vực các không được chém giết đánh nhau trong đó. Nếu có người vi phạm, nhất nhất khai trừ khỏi học viện Đoạn Nhận, biết chưa?”

Giọng Đại đế Đoạn Nhận vẫn lành lạnh nhàn nhạt, nhưng ẩn chứa uy nghiêm vô tận từ trên không trung vọng xuống.

Mọi người khẽ giật mình! 

“Vâng, Đại đế!”


“Tốt rồi. Hiện giờ các ngươi vào đi thôi. Một tháng sau, Thánh Vực các đóng cửa, các ngươi sẽ tự động bị tống xuất ra!”

Đoạn Nhận dứt lời, một đệ tử phi thân lên, đi đầu tiến vào trong cánh cổng không gian, sau đó lại một đệ tử nữa đi vào trong. 

Tạ Bồ Đề nói với Hoàng Tiểu Long: “Chúng ta cũng vào đi thôi!”

Hoàng Tiểu Long gật đầu.

Hai người phi thân lên, vào trong Thánh Vực các. 

Diêu Phi và Quách Hứa Phi của Quách gia vẫn đang đứng đó không nhúc nhích thấy vậy mới phi thân lên, đi theo hai người Hoàng Tiểu Long nhập vào Thánh Vực các.

Đương nhiên, sau khi cả mười học viên vào trong Thánh Vực các, trận pháp giữa không gian chậm rãi khép lại rồi biến mất. Sáu người Đoạn Nhận cũng biến mất, mọi thứ lại quay lại như trước kia.

Hoàng Tiểu Long vừa vào Thánh Vực các, từng đạo thánh linh chi khí liền đập vào mặt, hít một cái đã cảm thấy toàn thân thoải mái sảng khoái. Nhìn lại, Thánh Vực các này thực ra chính là một mảnh trời đất mới, núi xanh nước xanh, cổ thụ che trời, cũng không thiếu yêu thú cấp thấp, cấp trung tồn tại. 

Đột nhiên, Linh Lung bảo tháp và Tù thần quyển trong cơ thể Hoàng Tiểu Long hơi rung lên. Cảm nhận được hai bảo bối khác thường, Hoàng Tiểu Long mừng rơn. Xem ra mình đoán không sai. Đoạn Hòn châu kia quả nhiên ở trong Thánh Vực các!

Hai người Hoàng Tiểu Long và Tạ Bồ Đề cùng nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Nhưng đúng lúc này, lại có hai bóng người lóe lên chắn trước mặt Hoàng Tiểu Long và Tạ Bồ Đề, là Diêu Phi và Quách Hứa Phi của Quách gia. 

Tạ Bồ Đề lạnh lùng hỏi:

Diêu Phi, Quách Hứa Phi, các ngươi muốn làm gì? Các đệ tử vào trong Thánh Vực không được đánh nhau chém giết. Đây là quy định của học viện! Các ngươi dám làm trái quy định của học viện?”

Diêu Phi cười lạnh: 

“Quy định của học viện à? Đừng có nói cái quy định khỉ gió gì với ta. Diêu Phi ta muốn giết, cho dù là cao thủ Thánh vực cũng không ngăn được! Tạ Bồ Đề, ta chỉ giết Hoàng Tiểu Long, bây giờ ngươi cút đi vẫn còn kịp. Nếu không, đợi thêm chút nữa, ta không dám cam đoan có lỡ tay giết chết ngươi luôn không!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận