Vô Địch Thiên Hạ

Hoàng Tiểu Long biết ý Đỗ Tân, lắc đầu một cái: "Không cần." Bây giờ hắn chưa muốn động thủ.

Hai người Đỗ Tân, Đặng Quang ngẩn ra.

"Thiếu chủ, Trần Tiếu Thiên đã nghi ngờ rồi, nếu hiện giờ chúng ta không ra tay. Đến lúc lão ta tra rõ chân tướng, chúng ta có ra tay nữa, thì có lẽ..." Đặng Quang tiến lên, cẩn thận nói. 

"Trần Tiếu Thiên muốn tra rõ chân tướng sự tình, còn phải mất vài ngày nữa." Hoàng Tiểu Long khoát tay một cái, lạnh nhạt nói: "Không cần lo lắng, bây giờ các ngươi cứ chú ý tới động tĩnh của Trần Tiếu Thiên, chờ ta ra lệnh là được. Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi."

"Dạ, Thiếu chủ!" Hai người cung kính thi lễ một cái, rồi lui ra ngoài.

Sau khi hai người rời khỏi đây, Hoàng Tiểu Long tiếp tục tĩnh tâm tu luyện. 

Trần Tiếu Thiên muốn tra rõ sự tình còn cần vài ngày, hắn phải đột phá Tiên Thiên cấp sáu hậu kỳ, trước khi Trần Tiếu Thiên tra rõ chân tướng.

Sau khi đột phá Tiên Thiên cấp sáu hậu kỳ, động thủ cũng chưa muộn!

Đương nhiên, đó cũng là do Hoàng Tiểu Long gần như đã nắm Thiên Vu môn trong tay, cho nên mới không vội vàng ra tay với Trần Tiếu Thiên. 

Dùng Phật Nhũ Địa Tâm, Hoàng Tiểu Long đứng trong Thập Phật trận vận chuyển kình khí, U Minh khí, Chân Long khí, Cổ Phật khí tràn ngập toàn thân.

Ngày qua ngày.

Năm ngày nhanh chóng trôi qua. 

Trong Tu Di thần điện, Hoàng Tiểu Long đang tu luyện trong Thập Phật trận, toàn thân đột nhiên chấn động một cái, ba luồng ánh sáng từ trong cơ thể lao ra, một cỗ khí tức mạnh mẽ lan tỏa.


Trong kinh mạch và khí hải trong cơ thể Hoàng Tiểu Long, U Minh Đấu khí, Chân Long Đấu khí, Cổ Phật Đấu khí chạy loạn, không ngừng tăng lên!

Tiên Thiên cấp sáu hậu kỳ, rốt cuộc đột phá! 

Hoàng Tiểu Long đứng trong Thập Phật trận, toàn thân có hơn một trăm cánh tay vung vẩy, phật lực tạo thành một tầng cương khí hộ thể xung quanh thân, cả người kim quang sáng rực, giống như một tượng phật ngàn tay.

Tu Di Thần Công của Hoàng Tiểu Long bây giờ đã có thể huyễn hóa ra hơn một trăm sáu mươi cánh tay.

Mà Hoàng Tiểu Long cũng có thể đồng thời phân ra mười mấy cỗ phật thân. 

Một lát sau Hoàng Tiểu Long mới ngừng lại, đấu khí bên trong cơ thể từ từ lắng xuống, thở ra một ngụm trọc khí.

Rốt cuộc đã đột phá cấp sáu hậu kỳ, bây giờ là thời điểm hàng phục hoặc thanh trừ Trần Tiếu Thiên rồi, cũng là lúc thống nhất, khống chế Thiên Vu môn.

Thân hình Hoàng Tiểu Long chợt lóe, đi ra từ Tu Di Thần Sơn. 

Đại điện tổng bộ Thiên Vu môn.

Trần Tiếu Thiên ngồi trên ngai vàng trong đại điện, mặt đầy âm trầm. Gã đã cho người tra rõ, tam đệ tử Lâm Vũ của gã không phải do Thôi Minh - phó môn chủ Huyết Yến môn giết chết.

Hai tên đệ tử Cao Khánh, Ngô Hồng kia lại dám lừa dối gã! 

Đúng là gan to bằng trời.

Đôi mắt Trần Tiếu Thiên lóe lên sát ý, nói với thủ hạ đứng bên cạnh: "Đi, mang hai vị trưởng lão Cao Khánh và Ngô Hồng tới đại điện cho ta. Nếu hai người đó có gan phản kháng, giết không tha!"

"Dạ, môn chủ!" Đám thủ hạ cung kính đáp "vâng", sau đó lui ra ngoài. 

Những người này đều là tử sĩ do Trần Tiếu Thiên tự tay đào tạo, đều là cường giả Tiên Thiên, một mình đối chiến có lẽ không phải đối thủ của hai người Cao Khánh và Ngô Hồng. Nhưng ba mươi mấy người liên thủ, hai người Cao Khánh không thể nào chạy thoát được.

Trần Tiếu Thiên đợi đám tử sĩ lui ra xong, thì rơi vào trầm tư. Cao Khánh và Ngô Hồng là đệ tử của gã, gã vô cùng hiểu hai tên đó, nếu không phải có người đứng sau lưng xúi giục, hai tên đó tuyệt đối không dám lừa gã.

Còn có, gần đây gã luôn cảm thấy Thiên Vu môn có cái gì đó không đúng. Nhưng rốt cuộc là lạ chỗ nào, thì gã lại không nghĩ ra. 

Loại cảm giác này, khiến gã có chút bất an.

"Giải hai tên Cao Khánh Ngô Hồng kia về là biết rõ mọi chuyện thôi." Trần Tiếu Thiên thầm nghĩ.

Nhưng ngay vào lúc này, đột nhiên có tiếng kêu thảm vang lên. 

Tiếng kêu thảm thiết cắt đứt suy nghĩ của Trần Tiếu Thiên.

Trần Tiếu Thiên ngẩng đầu, ngẩn người. Tiếng kêu thảm thiết này hình như là của một tử sĩ trong đám thủ hạ mà gã vừa sai đi bắt Cao Khánh và Ngô Hồng!


Lúc này, lại thêm một tiếng hét thảm vang lên, hơn nữa còn rõ ràng hơn so với tiếng vừa nãy. 

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, càng về sau, tiếng kêu thảm thiết càng rõ ràng, cũng càng tới gần đại điện.

Nghe tiếng kêu thảm dày đặc kia, Trần Tiếu Thiên đứng bật dậy, mặt biến sắc, một loại cảm giác không thể hình dung bao phủ trong lòng.

Những tiếng kêu thảm đó đều là từ tử sĩ gã phái đi lúc nãy cùng với hộ vệ xung quanh đại điện. Những người này đều là thủ hạ trung thành nhất của gã. 

"Chẳng lẽ có người tấn công Thiên Vu môn?" Trần Tiếu Thiên kinh hoàng nói.

Huyết Yến môn? Hay là Cửu Sát Tông?

Ở thành Hắc Ma này, cũng chỉ có Huyết Yến môn và Cửu Sát tông có thực lực này thôi. 

Thời điểm Trần Tiếu Thiên muốn đi tới đại điện nhìn một chút, thì gã thấy một hộ vệ toàn thân là máu từ ngoài chạy vào.

"Môn chủ, mau, đi mau!" Tên hộ vệ kia nói tới đó, thì ngã rầm xuống đất, không có động tĩnh.

Sắc mặt Trần Tiếu Thiên đại biến. 

Tiếp đó, lại có mấy tên hộ vệ bị bên ngoài đập bay vào đại điện, ngực người nào cũng in một chưởng ấn màu đỏ.

"Huyết Chưởng!" Trần Tiếu Thiên mở trừng hai mắt.

Huyết Chưởng này là một Đấu kỹ cao cấp của Thiên Vu môn, chỉ có cấp bậc trưởng lão trở lên mới có thể tu luyện. 

Lúc này, một đám người từ cửa chính đại điện rầm rầm kéo vào, Trần Tiếu Thiên quay đầu nhìn, thì thấy Cảnh Khẳng mặc cẩm bào màu đỏ lửa mang theo một đám trưởng lão Thiên Vu môn đi vào. Mà Cao Khánh và Ngô Hồng lúc trước gã sai tử sĩ đi bắt về, cũng đứng trong đó.

Không chỉ có vậy, ngay cả đại đệ tử Đỗ Tân, nhị đệ tử Đặng Quang của gã cũng đi theo sau lưng Cảnh Khẳng nửa bước.

Sắc mặt Trần Tiếu Thiên vô cùng âm trầm. 


"Cảnh Khẳng, ngươi muốn làm gì?" Sau khi hoảng sợ, Trần Tiếu Thiên bình tĩnh lại, lạnh giọng quát lên.

Sau khi tới cách Trần Tiếu Thiên sáu bảy thước, Cảnh Khẳng đứng lại, nhìn Trần Tiếu Thiên, mặt cười nhạt, hỏi ngược lại: "Ngươi nói đi?"

Trần Tiếu Thiên lúc nãy còn đang suy nghĩ xem ai đứng sau xúi giục Cao Khánh và Ngô Hồng, bây giờ đã nhận định chính là Cảnh Khẳng. 

Cảnh Khẳng muốn làm môn chủ Thiên Vu môn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Nhưng Cảnh Khẳng và chúng trưởng lão Thiên Vu môn lại không ai nói chuyện, mà quay đầu, tạo ra một con đường lớn. Tất cả cúi đầu, mặt đầy cung kính với cửa đại điện.

Trong ánh mắt nghi hoặc của Trần Tiếu Thiên, một người trẻ tuổi tóc đen khí chất phiêu dật, toàn thân bá khí từ cửa chính đại điện đi vào. 

"Bái kiến thiếu chủ!" Cảnh Khẳng và chúng trưởng lão Thiên Vu môn đồng loạt quỳ xuống, nói bái kiến, âm thanh chấn động đại điện.

Trần Tiếu Thiên trợn to mắt, vẻ mặt đầy khiếp sợ nhìn người trẻ tuổi áo đen kia.

Hoàng Tiểu Long đi vào đại điện, nhìn Cảnh Khẳng và chúng trường Thiên Vu môn đang quỳ, lạnh nhạt nói: "Tất cả đứng lên đi." 

"Tạ ơn thiếu chủ!" Lúc này đám người Cảnh Khẳng mới đứng lên.

Hoàng Tiểu Long chậm rãi đi tới trước mặt Trần Tiếu Thiên.

Lúc này, Trần Tiếu Thiên mới giật mình tỉnh lại, nhận ra suy nghĩ vừa rồi của mình hoàn toàn sai lầm rồi. Người đứng sau lưng Cao Khánh và Ngô Hồng, không phải Cảnh Khẳng. 

Người trẻ tuổi tóc đen này, rốt cuộc là ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận