Vô Diêm Nam Tình Sự

Ninh Băng thật hưng phấn, ở nơi rộng lớn như thế này mà còn bị lạc đường vào buổi tối, không phải chuyện tốt gì, hoàn hảo lại thấy người có thể hỏi.

“Quấy rầy nhị vị một chút, ta lạc đường, xin hỏi Lan Tâm Uyển đi như thế nào?” Ninh Băng quyết định đi về phía trước, cũng không biết bên kia diễn xướng thật chất đã xong rồi, hắn lo mải mê ngắm phong cảnh căn bản là không chú ý đến thời gian.

Đình lý hình như là hai người, trong hoàng cung này ở đâu cũng đều là quý nhân, cho nên Ninh Băng không có tiến thẳng vào trong đình, chỉ dám đứng ở ngoài đình mà hỏi.

“A? Xem ra trong hoàng cung này, người bị lạc đường không chỉ là một mình ta a.” Ninh Băng nghe thấy thanh âm của một nữ nhân từ trong đình vọng ra, hàm chứa hưng phấn.

“Vị công tử này, mời vào trong đình nói chuyện.” Một cung nữ bước ra gọi Ninh Băng đi vào.

“Công tử, ngươi lạc đường?” Ninh Băng thấy một phu nhân trung niên ngồi trong đình, đang nhìn hắn hỏi.

“Đúng vậy, ta gọi là Ninh Băng, phu nhân, quấy rầy ngài, xin hỏi nhị vị biết Lan Tâm Uyển đi như thế nào không?” Ninh Băng tự giới thiệu, phải nhanh chóng hỏi đường để trở về, bằng không hai vị kia ở nhà phỏng chừng sẽ lo lắng chết mất.

“Lan Tâm Uyển? Tiểu Quyên, ngươi có biết đó là nơi nào không?” Phu nhân quay sang hỏi cung nữ bên cạnh.

Cung nữ thần sắc phức tạp nhìn nhìn Ninh Băng, sau đó nhỏ giọng thì thầm cái gì đó ở bên tai phu nhân.

“Ha ha, vừa rồi công tử tự xưng mình là Ninh Băng?” Phu nhân hỏi.

“Vâng, ta là Ninh Băng, phu nhân ngài……” Ninh Băng không biết phu nhân trước mắt này là đang có ý gì, hắn chỉ muốn hỏi đường, như thế nào cảm thấy nàng đối với hắn hình như là có hứng thú.

“Nga, không có gì, ha ha, Tiểu Quyên, mau chỉ đường cho công tử đây.” Ninh Băng lại cảm thấy phu nhân này cười đến thập phần quỷ dị.

Cũng không muốn nghĩ nhiều, dù sao trong hoàng cung này, hắn còn chưa có gặp qua một người bình thường nào, duy nhất quen biết được hai huynh đệ, không đề cập tới cũng thế.

Theo hướng mà cung nữ Tiểu Quyên chỉ, Ninh Băng rốt cục về tới Lan Tâm Uyển của mình.

Đi vào quả nhiên phát hiện trong phòng đang sáng đèn, Linh Lung nhất định đã trở lại.

“Linh Lung, ngươi đã về rồi, Linh Lung, ngươi xem ta cứ gặp phải chuyện không hay ho, ta lại lạc đường, may mắn được một đại thẩm hảo tâm kêu người chỉ đường cho ta.” Ninh Băng còn không có vào nhà liền ồn ào.

Đẩy cửa bước vào, tình huống có điểm phức tạp.

Trong phòng khách nhà hắn đột nhiên lại xuất hiện nhiều người như vậy, có điểm hoa cả mắt, Ninh Băng thật sự quen với cảnh nhà cửa vắng tanh nhiều hơn.

Còn chưa biết đang có chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc nhìn thấy vị phu quân đại nhân của hắn rõ ràng đang ngồi sừng sững trên ghế.

“Ninh Băng tham kiến vương thượng.” Ninh Băng thoáng cúi đầu chào, hắn còn không có chính thức bái kiến qua Trúc Dạ Thanh, nên cũng chẳng biết rõ lễ tiết lắm.

“Xem ra ngươi thật sự là mất trí nhớ a, thấy trẫm đều không quỳ lễ.” Trúc Dạ Thanh cầm trà lên uống, vững vàng nói.

“Thỉnh vương thượng thứ tội.” Ninh Băng cũng trầm tĩnh.

“Cái kia, vương huynh, Ninh Băng thật sự là cái gì cũng không nhớ rõ, ngài cũng đừng cùng hắn so đo.” Bên cạnh, Trúc Dạ Tuần đột nhiên ra tiếng.

Ninh Băng mới nhìn là hiểu được ngay, trong phòng này ngoại trừ hai huynh đệ kia, còn lại hẳn đều là người hầu, về phần ai là người hầu của ai hắn không rõ ràng lắm, đầu óc Ninh Băng không đủ lớn để làm việc đó.

“Ngươi lại còn ra mặt che chở hắn, Tuần, thời gian không còn sớm, ngươi cũng nên trở về nghỉ ngơi.” Trúc Dạ Thanh đột nhiên đuổi đệ đệ của hắn đi.

“Vương huynh, ta…vâng, Tuần cáo lui.” Trúc Dạ Tuần liếc mắt nhìn Ninh Băng một cái, xoay người đi ra ngoài, trong phòng một nửa người hầu cũng cùng đi theo.

“Như thế nào, không hỏi xem đêm nay trẫm vì cái gì đến đây sao?” Trúc Dạ Thanh ngữ khí bình thản, Ninh Băng nghĩ rằng cả đời này chắc người kia sẽ không dùng ngữ điệu khác để nói chuyện.

“Ngài khi nào thì giá lâm, muốn làm cái gì, không phải là việc Ninh Băng nên hỏi chẳng phải sao?” Ninh Băng đâu có ngu ngốc lần thứ hai, nếu hỏi khẳng định hắn sẽ nói, trẫm tới làm cái gì cần thông tri với ngươi sao, ai ở không đâu mà cứ bị cho là nhiều chuyện mãi chứ.

“Ai, biết đúng mực rồi sao?” Trúc Dạ Thanh vạn năm không thay đổi ngữ điệu.

Ninh Băng không tiếp lời, muốn nhìn xem tên cắt hình này muốn làm trò gì.

“Đêm nay trẫm ngủ nơi này, ngươi đi chuẩn bị đi.” Vị vương thượng kia uống ngụm trà nói thật nhẹ nhàng.

“Chuẩn bị gì?” Ninh Băng có điểm mờ mịt, hắn ngủ là ngủ, còn phải chuẩn bị cái gì, hắn không biết a.

Trúc Dạ Thanh nhíu mày, nhìn Ninh Băng.

“Đừng nhìn ta, ta thật không biết phải chuẩn bị cái gì a.” Hắn thật sự là không biết mà, cần chi phải nhìn hắn như vậy.

“Vương thượng, nô tỳ sẽ bồi công tử đi chuẩn bị, công tử, mau theo Linh Lung lại đây.” Linh Lung chạy nhanh tới lôi công tử gia nhà nàng đi.

“Linh Lung, hắn muốn tới ngủ, thì cứ ngủ, cũng không phải không có tới qua, ta chuẩn bị cái gì a?” Ninh Băng cứ như bác gái dong dài, muốn làm rõ ràng tình trạng.

“Công tử mau tắm rửa thay quần áo, đây là thị tẩm a.” Linh Lung lắc đầu thở dài, công tử gia nhà nàng thật là, bình thường đều thật thông minh, vậy mà tới thời điểm mấu chốt đầu óc lại mất linh quang a.

“Thị tẩm, ngươi nói thị tẩm?” Ninh Băng còn tưởng rằng giống như lần trước, hai người liền ôm nhau ngủ ngủ, xem ra đêm nay phải có tân nội dung.

“Công tử, ngươi kêu cái gì a, ngươi là người của vương thượng, nên thị tẩm cũng thật bình thường thôi, tuy rằng Linh Lung cũng không hiểu được vương thượng vì cái gì đột nhiên đến nơi này của chúng ta, nhưng đây cũng là chuyện tốt, trong hậu cung này, người nào mà không muốn được thị tẩm a.” Linh Lung cảm thấy nếu vương thượng có thể thường xuyên đến đây, vậy thì cảnh ngộ của công tử sẽ không giống như bây giờ nữa.

“Ta, ta không muốn.” Ninh Băng nhớ lại tình cảnh ngày đó, đó là cái tên biến thái, thô lỗ muốn chết, hắn thực mệnh khổ a, cúi đầu tùy Linh Lung tắm rửa.

“Công tử đừng nói lung tung, nếu không tánh mạng khó giữ được.” Linh Lung lo lắng nhắc nhở, tựa như mẹ chăm con.

*******

“Vương thượng, điều này không hợp với quy củ a, ngài thật muốn ngủ nơi đây?” Quy củ trong cung từ trước đến nay đều là các vị nương nương đi tẩm cung của vương thượng để thị tẩm, sau đó lại trở về tẩm cung chính mình, cũng không ngủ lại a, huống chi bây giờ còn là vương thượng đích thân đến nơi này.

Trúc Dạ Thanh không nói lời nào, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái lão nô đang nói chuyện.

“Ninh Băng thị tẩm không cần ghi lại trong danh sách.” Trúc Dạ Thanh không để ý tới người bên cạnh đang tỏ vẻ nghi ngờ, lên tiếng.

“Lão nô hiểu được.“ Nói xong đứng ở một bên không thèm nhắc lại.

“Còn mấy người các ngươi, đều trở về vị trí của chính mình đi.“ Trúc Dạ Thanh nói xong, trong phòng còn lại bốn người chỉ thoắt một cái đã không thấy tăm hơi bóng dáng, bọn họ là ám vệ của vương thượng.

“Lí Đại Quý, ngươi cũng đi xuống đi, chuyện trẫm ngủ lại tại đây không cần nơi nơi nói.” Trúc Dạ Thanh phái đi lão nô còn lại duy nhất bên người.

“Lão nô hiểu được, lão nô cáo lui.” Lí Đại Quý khom người rời khỏi.

Trúc Dạ Thanh nhìn nhìn vào phòng trong, uống ngụm trà, đứng dậy đi về phía phòng ngủ của Ninh Băng.

“Linh Lung, ngươi nói mặt ta có đẹp không?” Từ phòng ngủ truyền ra thanh âm của Ninh Băng.

“Đẹp mặt a.” Linh Lung tự nhiên trả lời.

“Phi, chỉ có mỗi mình ngươi cảm thấy ta đẹp mặt thôi. Ngươi xem xem ta, chỉ có một gương mặt bình thường như vậy, ta lại là một nam nhân, dáng người cũng không hảo, còn có… còn có, ta đã an an phận phận cam nguyện bị sung quân, vậy mà vương thượng còn có thể đột nhiên đến gặp ta a.” Ninh Băng thầm nghĩ ông trời đúng là không thương hắn, chính mình dung mạo không sắc nước hương trời, lại không có ham muốn gì, chỉ muốn sống yên ổn cũng không được, chưa được hai ngày đã bị tên cắt hình kia phá hoại sạch sẽ. Ai da, những ngày tháng thảnh thơi đắc chí của hắn nay còn đâu.

Linh Lung còn chưa kịp trả lời, một thanh âm khác vang lên.

“Xem ra ngươi đối với việc trẫm đến nơi này của ngươi rất có phê bình kín đáo a.” Trúc Dạ Thanh đẩy cửa bước vào, đáng tiếc vị chánh chủ kia còn đang bận đắm chìm than thở, tự thương hại cho chính mình.

“Linh Lung, ngươi nói vì sao a, ta tưởng đã biến thành con kiến nhỏ như vậy, đáng lý ra hắn nhìn không thấy ta mới đúng, có phải ta đã phạm tội gì mà bị ông trời ghét bỏ không?” Ninh Băng nếu biết Linh Lung vừa mới bị khiển đi ra ngoài, khẳng định không nói như vậy.

“Trẫm còn không biết chính mình lại bị người khác ghét như vậy.” Trúc Dạ Thanh ngồi xuống bên cạnh Ninh Băng, cái người đang nâng cằm với vẻ mặt khổ đại cừu thâm kia rốt cuộc mới phát hiện thanh âm này không phải là của Linh Lung nhà hắn.

“A, ngài khi nào thì vào? Linh Lung nha đầu chết tiệt kia, cũng không nhắc nhở ta một chút.” Câu trước thì hô to, câu nói kế tiếp thì chính mình nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Ngươi ước gì trẫm không nhìn ngươi?” Trúc Dạ Thanh ngữ khí trấn định, nhưng lại thành công làm cho Ninh Băng rụt lui cổ, hắn cảm giác được từng trận gió lạnh thổi qua làm toàn thân run lên.

“Như thế nào lại thế, ha ha, ngài tới đây, xem ta cao hứng biết chừng nào, cũng không biết nói cái gì cho phải, ha ha ha ha.” Ninh Băng cười như mếu, má ơi, ánh mắt kia, thật lạnh, làm cho hắn không rét mà run, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn, lạng quạng thì ngay cả mạng nhỏ cũng không còn, dù sao người ta cũng là lão đại mà.

“Là như thế sao? Lúc nãy hình như ngươi cũng không phải là nói như vậy a.” Trúc Dạ Thanh liếc mắt, tiểu tử này, dám ghét bỏ hắn, người khác đều thân dài quá cổ chờ hắn giá lâm, còn Ninh Băng này thì ngược lại, nhìn biểu hiện kia rõ ràng là mong muốn cả đời này không thấy hắn là tốt nhất.

“Không có khả năng, ngài nghe lầm, nhất định là nghe lầm rồi.” Ninh băng lắc đầu quầy quậy chối bay chối biến.

“Không phải thì tốt.”

Trúc Dạ Thanh đứng dậy ngồi ở trên giường, Ninh Băng nhìn, nuốt nuốt nước miếng, má ơi, bắt đầu rồi sao? Trên người nhất thời giật giật, nói thật, hắn, có điểm sợ hãi a, rất đau, tuy rằng lần trước hắn không cảm giác được quá trình, nhưng hậu quả sau đó là hắn thừa nhận, không muốn nhớ lại chút nào.

“Còn ngây ngốc ở đó làm gì, lại đây.” Trúc Dạ Thanh nhẹ nhàng nâng mắt.

“Cái kia, vương thượng, hôm nay ngài có phải hay không sự tình rất nhiều, mệt chết đi a?” Ninh Băng nịnh nọt đi đến bên giường, kỳ thật là muốn nói, nếu hắn quá mệt mỏi, bọn họ liền ôm nhau ngủ đi.

Trúc Dạ Thanh không trả lời, chờ hắn nói tiếp.

“Ngài nếu quá mệt mỏi, Ninh Băng mát xa cho ngươi a.” Hắn có thể kéo dài được phút nào hay phút đó.

“Thật là có điểm mệt, tốt lắm, ngươi xoa bóp giúp trẫm đi.” Trúc Dạ Thanh cũng rất phối hợp, ghé vào bên giường chờ Ninh Băng phục vụ.

Ninh Băng xắn tay áo ở trên người Trúc Dạ Thanh đông đấm bóp tây ấn ấn, hy vọng vị này có thể tự động ngủ, bất quá thật đáng tiếc là tính toán của hắn không thành.

“Ngươi xác định là ngươi muốn mát xa cho trẫm, chứ không phải là nhân cơ hội trả thù?” Người đang nằm úp sấp kia rốt cục không thể nhịn được nữa, làm thế mà cũng kêu mát xa a, đấm rồi ấn hắn sinh đau.

“A, làm đau ngài?” Ninh Băng vội vàng buông tay, hắn nghĩ làm thế nào có thể tránh được một kiếp này, căn bản không chú ý chính mình luôn luôn đấm đấm có một chỗ, làm cho vai Trúc Dạ Thanh muốn đỏ lựng hết lên, mà vị vương thượng này còn có thể chịu, chứ người bình thường đã sớm ngăn lại rồi.

Nhìn nhìn Trúc Dạ Thanh bị chính mình đấm muốn gãy bả vai, Ninh Băng thè lưỡi, hắn thật không ngờ lại có thể mạnh tay như vậy.

“Ngươi chán ghét trẫm nhiều như vậy sao?” Ninh Băng dùng cách này là muốn kéo dài thời gian làm cái chuyện kia, tưởng Trúc Dạ Thanh không phát hiện ra sao.

“Cũng không phải.” Kỳ thật Ninh Băng cũng chỉ là thuận miệng thuận mồm, vụng trộm gọi hắn biến thái, gọi hắn cắt hình, chứ thật ra đối với người này cũng không chán ghét lắm.

Về phần chuyện đó, Ninh Băng thật sự không muốn kháng cự một cách kịch liệt như vậy, dù sao mình cũng là người của hắn, muốn tránh chuyện ấy là không có khả năng, nhưng mà kinh nghiệm một lần  duy nhất kia, rất khủng bố, nói đến, đối với Ninh Băng chỉ có hai chữ: Sợ đau.

“Đó là cái gì?” Trúc Dạ Thanh lại hỏi khi thấy Ninh Băng né tránh ánh mắt.

“Đau.” Ninh Băng nói một chữ, sau đó vẻ mặt đỏ bừng cúi đầu, hắn cảm thấy đây là một lý do sẽ bị người khinh bỉ a.

Sau một lúc lâu Trúc Dạ Thanh cũng không có phản ứng gì, Ninh Băng vụng trộm ngẩng đầu ngắm ngắm, thấy người nọ vẫn là không biểu tình, có phải hay không sinh khí, tim Ninh Băng giờ giống như tim thỏ đập thùng thùng như muốn văng ra khỏi ngực.

“Ha ha ha ha……” Trúc Dạ Thanh rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, tiểu tử này, so với trong tưởng tượng còn đáng yêu hơn rất nhiều.

Ninh Băng nghe thấy tiếng cười tùy ý như vậy, vụng trộm cúi đầu phẫn hận ……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui