Vô Diêm Nam Tình Sự

Ninh Băng cùng Chíp Bông Đô Dô cảm tình là càng ngày càng tốt, có thể dùng một ngày không thấy như cách tam thu để hình dung, hắn tiến vào căn phòng nhỏ kia mà thập phần xúc động.

Hiện tại Chíp Bông Đô Đô là lạc thú lớn nhất trong cuộc sống của hắn, cùng tiểu động vật đáng yêu ở chung luôn có vẻ tùy ý, không giống như khi cùng người ở chung, hao tâm tốn sức.

Hai huynh đệ Trúc gia, còn có lão mẹ hắn, trong cuộc sống của hắn cứ lập loè không rõ, làm cho hắn cơ bản sờ không được ý nghĩa gì, hắn cũng đơn giản không suy nghĩ nhiều lắm.

Lại là một trận vui ngoạn đến trời sắp tối mới kêu Ảnh đưa hắn trở về, hai tiểu tử kia cũng càng ngày càng quyến luyến hắn, mỗi lần hắn muốn đi, chúng nó đều vây lấy hắn xoay quanh, không muốn hắn rời đi.

Hắn tâm tình khoái trá bước vào Lan Tâm Uyển.

Ban đêm, đúng hạn tới.

Trúc Dạ Thanh, cũng đúng hạn tới.

Trúc Dạ Thanh luôn buổi tối mới xuất hiện, giống như chỉ vì đến cùng hắn ngủ một giấc, hắn không biết hai người cùng chen nhau trên một cái tiểu giường như vậy có cái gì lạc thú.

Bất quá hiện tại ban đêm có điểm lạnh, nằm ở trong lòng Trúc Dạ Thanh có một điểm duy nhất hảo hảo chính là, vô cùng ấm áp.

Ninh Băng thói quen hướng trong lòng Trúc Dạ Thanh cọ cọ, hắn phát hiện thời tiết chuyển lạnh chút, chính mình tay chân luôn lạnh lẽo, không có gì độ ấm.

Trúc Dạ Thanh trong bóng đêm vuốt ve mái tóc của người đang giống như một chú cún nhỏ đang cố rút càng sâu tìm hơi ấm.

“Thanh, vì cái gì ngươi thích đến ngủ chung tiểu giường với ta?”

“Không biết, trẫm cũng buồn bực.”

Ninh Băng trong bóng đêm bĩu môi, keo kiệt ba xu, không nói quên đi, dù sao hắn có cái ấm lô bên cạnh là được rồi, cũng không tồi.

“Ngươi như vậy là đang câu dẫn trẫm sao?” Bàn tay nho nhỏ của Ninh Băng ở trên vòm ngực Trúc Dạ Thanh sờ tới sờ lui, Trúc Dạ Thanh thập phần bất đắc dĩ.

“A?” Ninh Băng nhanh chóng rút tay về, ai kêu trong ngực người này vừa trơn mịn lại ấm áp đến thế.

“Muốn sờ, sờ nơi này, nơi này tối ấm áp.” Lúc Ninh Băng đang còn quẫn bách, Trúc Dạ Thanh cầm chặt lấy tay hắn đang định lùi về.

“A!” Ninh Băng thật không còn mặt mũi hô to một tiếng, doạ Trúc Dạ Thanh nhảy dựng, đứa nhỏ này, đúng là biết cách phá hư không khí.

“Ngươi ngươi ngươi……” Ninh Băng nói không ra lời đầy đủ, người này cư nhiên làm cho hắn sờ nơi đó, cái gì mà ấm áp chứ, xém chút là phỏng tay luôn rồi.


Ninh Băng khẳng định mặt mình hiện tại là cà chua hay hồng chín gì rồi, tuy nói cùng Trúc Dạ Thanh đồng giường cộng chẩm đã muốn có chút thói quen, nhưng mà, cái kia, đột nhiên đụng tới làm cho hắn có điểm thất kinh, vẫn không có biện pháp khống chế cảm xúc a.

“Ngươi ngươi ngươi, ngươi cái gì?” Trúc Dạ Thanh thanh âm sung sướng, hắn thích thú khi thấy đứa nhỏ này kinh hoảng.

“Cái kia, tay ta không lạnh nữa, ha ha.” Ninh Băng giả cười, muốn rút bàn tay đang nóng như cầm phải lửa.

“Chậm.”

“A?”

Trúc Dạ Thanh trong bóng đêm dùng phương thức chính mình ép chặt vào cái miệng đang còn mở lớn của người nào đó.

Ninh Băng cứ như vậy trong nháy mắt đầu óc tạm dừng, ô ô, nụ hôn đầu tiên, thật là mãnh liệt a.

Bất quá chẳng biết sao môi Trúc Dạ Thanh lại có thể nhuyễn như vậy, đằng đằng, đầu lưỡi người này là đang làm chuyện gì vậy, vì sao vói vào trong miệng hắn, đây là nụ hôn nồng nhiệt trong truyền thuyết ư? Ninh Băng kiến thức nông cạn, rất nhanh tước vũ khí đầu hàng, thậm chí không tự giác đáp lại, điều này làm cho nụ hôn nguyên bản ôn nhu kia dần dần kịch liệt lên.

Quả nhiên ngây ngô đáp lại là chất xúc tác tốt đẹp a.

Ninh Băng bị hôn đến thất điên bát đảo, thậm chí quên tay chính mình còn đang cầm lấy vật đang thập phần nóng bỏng kia.

Ngay lúc Ninh Băng sắp ngất đi vì thiếu dưỡng khí, môi đột nhiên chợt lạnh, nguyên bản độ ấm đang bao trùm ở trên thân đã tiêu thất, nhưng Ninh Băng đầu óc như cũ mơ mơ màng màng, ai, ai bảo hắn không có kinh nghiệm hôn môi chứ.

“Băng nhi, ngươi vẫn như vậy cầm lấy cái kia của trẫm, là một lời mời sao?” Trúc Dạ Thanh thanh âm tràn ngập tình tự, kỳ thật là nhẫn đến mức cực hạn.

“Ân?” Hiển nhiên Ninh Băng còn không có hoàn toàn khôi phục ý thức.

Này một tiếng có chút giống như trả lời, thành công làm cho Trúc Dạ Thanh càng thêm khó có thể nhẫn nại, hắn thật sự là tự làm tự chịu a, nói cái gì chờ Ninh Băng chủ động, không miễn cưỡng, quả thực chính là trư ngôn ngữ.

Hiện tại là tình huống như thế nào, là nên tiếp tục hay không tiếp tục a, Trúc Dạ Thanh rối rắm.

Nếu cứ tiến hành theo diễn tiến này chắc không tính là bắt buộc đi, đứa nhỏ này đáng yêu như vậy, một nụ hôn thôi đã muốn ý thức không rõ, điều đó không phải nói một cách rõ ràng là hắn có thể tiếp tục sao?

Nghĩ thông suốt, Trúc Dạ Thanh trong bóng đêm đem miệng nhếch thành một cái đại độ cong, chuẩn bị tiến quân.

Bất quá hắn lập tức liền càng thêm rối rắm, thậm chí hoàn toàn hỏng mất.

Người trong lòng kia hoa lệ đang ngủ, nho nhỏ tiếng ngáy không dứt bên tai.


Trúc Dạ Thanh thật to thở dài, làm bậy nha.

Cương cứng đã lâu, rốt cục cũng khuất phục cho cơn buồn ngủ tấn công, bất quá hắn làm một giấc mộng xinh đẹp, trong mộng hắn giải quyết hết thảy.

Buổi sáng, Trúc Dạ Thanh nhìn Ninh Băng hãy còn ngủ say mà không khỏi lắc đầu, là nhân vật nhỏ đã tra tấn hắn suốt một đêm.

Ngày hôm qua là dục niệm cháy rực từ trước đến nay hắn có được, mệt muốn chết rồi đi, bất quá cái người này cư nhiên lại có thể ở thời điểm nhạy cảm đó mà ngủ quả thật làm cho người ta ngạc nhiên a, thật muốn bổ cái đầu nhỏ của tiểu tử này ra, xem thử bên trong chứa cái gì.

Cúi đầu hôn một cái chào buổi sáng vào môi người hãy còn ngủ say kia, Trúc Dạ Thanh đứng dậy rời đi.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, đôi mắt Ninh Băng lập tức mở thật to, thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực.

Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, hoàn hảo hắn gặp nguy không loạn, giả bộ ngủ, nếu không đã sớm bị ăn sạch sẽ rồi.

Thật không định lực không tiền đồ a, mới bị người ta hôn đã không biết phương hướng, nếu không nhờ trên tay bị vật kia làm cho nóng đến phỏng cả da, chắc chắn đêm qua liền mơ mơ màng màng mà bị ăn đi.

Mà nụ hôn kia, kỳ thật ngọt ngào quá đỗi, nguyên lai, hôn môi thoải mái như vậy a, trách không được cả trai lẫn gái đều thích.

Không biết nếu Trúc Dạ Thanh biết hắn là giả bộ ngủ có đem hắn dựng dậy mà đánh hay không, xấu xa cười.

Hắn vẫn không có hảo hảo chuẩn bị cùng Trúc Dạ Thanh làm cái việc kia, ai bảo tên kia đã để lại cho hắn một bóng ma thật lớn như vậy, nhớ tới liền rùng mình, vẫn có thể tránh liền tránh thôi.

Một buổi sáng như thường lệ, Ninh Băng đều bận rộn dưỡng hoa, dưỡng thảo, dưỡng cây nho của hắn, khi làm việc thời gian quả thật là qua mau, chưa gì đã tới giữa trưa.

“Lão nô thỉnh an công tử.”

“Hách, đừng có doạ người ta như vậy chứ, ngươi là thỉnh an ta hay là muốn lấy cái mạng nhỏ của ta? Hù doạ có thể làm chết người đó nha.” Ai u, vị này là ai a, đi đường sao không phát ra thanh âm? Chẳng biết vào thời điểm nào đã đến bên cạnh hắn rồi?

“Quấy nhiễu công tử, lão nô bồi tội cùng công tử, bất quá lão nô đã kêu công tử mấy lần, công tử không có nghe thấy, cho nên lão nô mới lớn tiếng gọi.” Này tiểu Ninh công tử, chẳng biết nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy, Lý Đại Quý oán thầm.

“Ngươi là ai? Ta không nhớ có gặp qua ngươi a.”

“Công tử quý nhân hay quên sự, lão nô là Lý Đại Quý, hầu hạ bên cạnh vương thượng.” Này tiểu Ninh công tử trí nhớ cũng không tốt a.

“Ngài đến có chuyện gì sao?” Trúc Dạ Thanh có gì phân phó?


“Vương thượng lệnh cho lão nô tiếp công tử đi dùng cơm trưa.”

“Vương thượng cùng với ta dùng cơm trưa?” Trúc Dạ Thanh ban ngày ban mặt cũng muốn xuất hiện?

“Đúng vậy, công tử, mời ngài đi theo lão nô.” Này tiểu Ninh công tử gần nhất rất được sủng ái, ngoại trừ chính mình cùng ảnh vệ không có mấy người biết việc này, ai, nhìn bộ dáng đơn thuần này của hắn, nơi hậu cung huyết vũ tinh phong, không biết người này có thể trụ vững hay không nga.

“Hảo, xin đợi một chút.”

“Linh Lung, Linh Lung.”

“Công tử, có việc gì, ta đang quét rác mà.” Linh Lung hiện tại cùng công tử nhà mình nói chuyện cơ bản không lớn không nhỏ.

“A, Lý công công, Linh Lung thỉnh an Lý công công.” Linh Lung vốn gào to đi ra, vừa nhìn thấy vị công công kia, lập tức thông minh thỉnh an.

“Ân, Linh Lung không cần khách khí.”

“Linh Lung, ta theo Lý công công đi gặp vương thượng, ngươi xem nhà a.” Có kinh nghiệm lần trước, hắn đi đâu đều cùng Linh Lung nói rõ ràng, miễn cho nàng khóc lóc kinh thiên động địa, quỷ thần đều khiếp.

“Vâng, công tử.” Linh Lung thấy Lý công công ở đây dám hỏi nhiều, nhu thuận đáp lại.

Đối với Ninh Băng mà nói, mấy con đường trong hoàng cung này vĩnh viễn cứ như một mê cung, mấy người trong hoàng cung chẳng biết làm sao mà nhớ được, cái gì đầu óc, cái gì rắp tâm, ngoại trừ làm cho người ta lạc đường còn có cái gì đáng lo hơn chứ.

Lý Đại Quý ở phía trước dẫn đường, hắn theo sát phía sau, sợ một chút không lưu ý sẽ bị lạc đường.

“Công tử, đến rồi, thỉnh ngài.” Lý Đại Quý đột nhiên dừng lại, Ninh Băng phản ứng không kịp, lập tức đụng phải cái mũi, ai bảo hắn cứ dáo dác nhìn đông nhìn tây.

“Ai u.”

“Công tử, đều là lỗi của lão nô, lão nô đáng chết.” Lý Đại Quý có chút buồn bực, này tiểu Ninh công tử, ai.

“Không, không trách ngài, là ta chính mình không cẩn thận, không có việc gì, đến rồi à, kia chúng ta vào đi thôi, vương thượng ở đâu a?” Ninh Băng vuốt vuốt cái mũi ngó ngang ngó dọc xung quanh.

“Cái kia, công tử, lão nô có câu này không biết có nên nói hay không.” Hắn cảm thấy nên tất yếu nhắc nhở vị tiểu Ninh công tử này, gần vua như gần cọp, tính tình người này tùy tiện như vậy, cứ như thế này trước sau gì cũng đắc tội với bề trên thôi.

“Ngài nói.” Lý Đại Quý này không biết muốn nói gì mà có vẻ nghiêm túc như vậy.

“Ngài thấy vương thượng nên hành lễ, nói chuyện cũng phải chú ý nhiều mới tốt.”

“Nga, đã biết, cám ơn ngài.” Ninh Băng có điểm thích lão nhân này, vì hắn mà lo lắng.

Bất quá hắn chỉ có thể tận lực, dù sao đầu óc hắn chẳng đủ dùng, hơn nữa căn bản không phải người nơi này, muốn làm đến thập toàn thập mỹ chắc là không có hy vọng rồi.[ Còn muốn làm đến thập toàn thập mỹ ư? Nhất toàn nhất mĩ đã là cố gắng lắm rồi.]

“Ninh Băng tham kiến vương thượng.” Ninh Băng dựa theo lời Lý Đại Quý, nhu thuận hướng Trúc Dạ Thanh còn đang vùi đầu vào chính sự hành lễ.


Trúc Dạ Thanh xua tay cho bọn người hầu đều lui xuống, chỉ còn lại hai người là hắn và Ninh Băng.

“Băng nhi, tới rồi, lại đây ngồi đi.”

“Ân.” Ninh Băng cũng không khách khí, đi qua ngồi ở bên cạnh Trúc Dạ Thanh, lời hảo tâm nhắc nhở của Lý Đại Quý xem như vô ích rồi.

“Đói bụng không?”

“Hoàn hảo, Thanh, hôm nay tại sao lại bảo ta đến đây?” Hắn không phải đều bận rộn với công việc sao, đem hắn gọi đến, có phải muốn hắn làm việc gì đó hay không?

“Trẫm không muốn một mình dùng bữa, nên bảo Lý Đại Quý đi tiếp ngươi.”

“Nga.”

“Băng nhi, trẫm không muốn cứ bí mật đến gặp ngươi, như vậy đối với ngươi không công bình.” Trúc Dạ Thanh quyết định không hề lén lút, chính mình đường đường là vương thượng của Minh Nguyệt quốc, có năng lực bảo hộ người mà hắn coi trọng.

“Ta không biết a, hiện tại cũng rất tốt, bất quá nếu Thanh cảm thấy như vậy là tốt hơn, ta nghe lời ngươi.” Ninh Băng kỳ thật càng thích không có người chú ý hắn, càng nhiều người biết đến thì càng thêm phiền toái.

Bất quá quang minh chính đại tiêu sái đến nơi Trúc Dạ Thanh xử lý việc triều chính như vầy, cảm giác cũng không tồi.

“Băng nhi, về sau nếu ngươi buồn, cứ đến tìm trẫm, chỉ cần không phải tại triều đường, khi nào đều có thể được.” Hắn muốn có thêm nhiều thời gian cùng tiểu tử này ở chung, nhìn người này ở trước mắt lúc ẩn lúc hiện, thoải mái.

“Tốt.” Tâm nói, ta mới không đến đâu, lạc đường như chơi a.

“Băng nhi, đổi nơi ở khác đi, Lan Tâm Uyển kia, rất đơn sơ.”

“Cũng không phải không muốn đổi, nhưng ta thích nơi kia, thanh tịnh.“Hắn không muốn phải dọn đi, giống như hiện tại, thân ở tại nơi hoa lệ này, hắn không thích, ở không nỡ.

Tiểu viện kia của hắn, thật tốt a, có hoa có cỏ có cây nho, còn có bà quản gia tiểu Linh Lung.

“Vậy trẫm lại an bài cho ngươi một vài cung nữ thái giám?”

“Từ bỏ đi, ta có Linh Lung là đủ rồi, một đám người cả ngày ở trước mắt ta đảo qua đảo lại, ta sẽ choáng váng đầu.”

Ninh Băng mới không cần tiểu viện của hắn đến một đám đầu gỗ chỉ biết nghe điều khiển.

“Thanh, ta như bây giờ rất tốt, thật sự.”

“Ai, kia tùy ngươi đi.” Này vật nhỏ chính là cùng người khác không giống nhau, bất quá hắn sẽ âm thầm phái nhiều hơn những ám vệ thủ ở Lan Tâm Uyển, một mình Ảnh vẫn là khó bảo vệ chu toàn.

Dùng qua ngọ thiện, Lý Đại Quý lại đưa Ninh Băng trở về Lan Tâm Uyển, Ninh Băng không biết, cấp bậc của hắn đã được nâng lên rất nhiều, từ nay về sau, bên cạnh hắn, có bốn ảnh vệ.

Trong hoàng cung tin tức luôn truyền bá tốc độ kinh người, ngày hôm sau, tất cả mọi người đều biết vương thượng đại nhân đã có một tân hoan……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận